Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 10: Quốc khánh sẽ đưa cô ấy đến gặp mọi người



Giờ phút này Ôn Lê không còn thời gian để sợ hãi nữa, cô cố hết sức leo lên trên bờ tường, xong thì nhìn Hạ Si Lễ lùi lại lấy đà vài bước, một tay bám tường nhảy lên. Động tác nhảy lên của anh lưu loát, đáp xuống cũng nhẹ nhàng.

Trịnh Chí Hồng đuổi theo ở phía sau: “Đừng chạy, đứng lại cho tôi!”

“Nhảy đi.” Hạ Si Lễ đứng ở dưới, “Tôi đỡ em.”

Nhìn thấy Trịnh Chí Hồng đuổi tới ngày càng gần, Ôn Lê hết cách chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nhảy xuống.

Trong phút chốc, Ôn Lê tưởng chừng như trái tim mình đã ngừng đập. 

Hạ Si Lễ tiến lên một bước, vững vàng ôm lấy cô, tay anh mạnh mẽ siết chặt eo nhỏ của Ôn Lê.

Ôn Lê tựa đầu dưới cằm Hạ Si Lễ, ngửi thấy mùi cam quýt thoang thoảng trên người anh, bàn tay đặt trên eo cô vừa rắn chắc vừa nóng bỏng, anh chỉ cần một vòng tay đã có thể ôm trọn eo cô.

Tay của anh cũng không dám dừng lại trên cái eo mê người kia quá lâu, chỉ một giây sau anh đã nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

Hạ Si Lễ nhướng mày, hơi thở anh dừng lại bên tai cô: “Em sợ à?”

Nhịp tim của Ôn Lê dần bình tĩnh lại, cô lắc đầu: “Em không sợ.”

Hạ Si Lễ nhướng mày, đáy mắt thoáng chút ngạc nhiên, đột nhiên anh bật cười: “Được đó, dũng cảm quá ta.”

Ôn Lê cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Hai người cùng nhau đi đến nhà hàng thịt nướng.

Trên đường đi, Ôn Lê nhớ tới cảm giác bị anh ôm vào lòng lúc nãy, trên eo cô dường như vẫn còn vương lại hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Anh đã dùng hai tay ôm chặt cô, nghĩ đến đây thì hơi nóng trên mặt cô gái nhỏ lại tăng dần.

Cô đã nghĩ sẽ thật tuyệt biết bao nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi.

Đến nhà hàng thịt nướng, trong nhà hàng giờ đây đông kín khách. Ôn Lê đi sát phía sau Hạ Si Lễ, hai người đi đến một phòng bao nhỏ, mở cửa ra thì thấy Thời Diên, Lý Dịch Từ và Sầm Khê ở trong.

“Chậm chạp thế.”

Hạ Si Lễ lười biếng đi qua ngồi xuống, lưng tựa vào ghế, 2 chân duỗi thoải mái: “Đụng phải lão Trịnh.”

“Đù, xui xẻo vậy, có bị bắt lại không?”

Ôn Lê lắc đầu: “Không.”

“Vậy thì tốt chứ bị Trịnh Chí Hồng bắt được thì chỉ có chết.”

Sầm Khê gật đầu: “Lão Trịnh đáng sợ lắm, đám học sinh nói thỉnh thoảng cuối tuần thầy ấy sẽ đi dạo mấy tiệm net, bắt được ai là sẽ là trừ điểm, cho viết bản kiểm điểm, bị bắt nhiều lần sẽ mời phụ huynh.”

“Thôi, thôi, quên lão Trịnh đi, nào nào nào, nhậu thôi!” 

Thời Diên bưng mấy lon bia để lên bàn:

“Thịt nướng và bia, một sự kết hợp hoàn hảo.”

Đám người đồng thanh: “Phải có đá lạnh nữa!”

Hạ Si Lễ liếc nhìn Thời Diên một cái, gọi nhân viên phục vụ tới dặn dò gì đó. Một lúc sau, nhân viên phục vụ mang lên một chai sữa chua đưa cho Hạ Si Lễ.

Ôn Lê đang mải mê ngó nghiêng xung quanh, Hạ Si Lễ đem sữa chua để trước mặt cô.

“Ô, anh Hạ có ý gì đây?” Thời Diên nói.

“Sao chỉ đưa sữa chua cho mỗi em gái Ôn Lê thôi vậy?”

Da mặt Ôn Lê mỏng, bị trêu một chút thì mặt nhỏ của cô đã đỏ bừng, tay chân luông cuống.

Hạ Si Lễ đá Thời Diên một cái: “Lắm lời.”

Anh nói: “Học sinh ngoan không được uống rượu bia.”

Ôn Lê nhìn anh, đôi mắt hạnh đen láy, trong suốt: “Còn anh thì sao?”

“Tôi?” 

Hạ Si Lễ bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Tôi là học sinh hư.”

Vừa dứt lời thì điện thoại của anh rung lên, Hạ Si Lễ liếc một cái rồi mới bấm nghe, trong điện thoại vang lên một giọng nữ: “A Xa, có nhớ mình không đó?”

Xung quanh chợt rơi vào tĩnh lặng, vừa rồi ai ai cũng có thể nghe ra đó là giọng của một nữ sinh.

Ai cũng biết Hạ Si Lễ chưa bao giờ cho người khác biết số điện thoại di động của mình, chưa nói tới nhìn vẻ mặt anh lúc này không có vẻ gì là thiếu kiên nhẫn, khóe miệng anh nhếch lên, ý cười trong mắt không phải là giả dối.

Thời Diên nhìn Hạ Si Lễ nói: “Mẹ kiếp, có khi nào đó là chị dâu không?!?”

Ôn Lê đang cúi đầu uống canh đậu hủ chua cay thì đột nhiên bị sặc, ho đến đỏ cả mắt.

Một tờ khăn giấy được đưa qua, Ôn Lê ngẩng đầu nhìn thì thấy đôi lông mày của Hạ Si Lễ hơi nhíu lại, anh tặc lưỡi: 

“Húp canh cũng có thể bị sặc, em bị ngốc à?”

Hạ Si Lễ một tay cầm điện thoại di động, một cầm bình nước rót cho cô một ly nước chanh: “Uống chút nước sẽ dễ chịu hơn.”

Ôn Lê nhận nước, mím môi khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

“Là giọng con gái đúng không? Tôi nghe rõ ràng nha” Thời Diên nhiều chuyện.

“Giọng Bắc Kinh, không lẽ là bạn gái của anh Hạ ở Kinh Bắc?”

“Hèn gì ngay cả mỹ nữ Trang Kiều Nguyên cũng không lọt vào mắt xanh của anh Hạ, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ chọn mấy em gái ở Kinh Bắc.”

Ôn Lê ăn cơm không vô, cô nhìn theo bóng lưng Hạ Si Lễ ra ngoài nghe điện thoại, đầu mũi có chút chua xót, vì không muốn những người còn lai phát hiện ra điều gì bất thường nên cô chỉ có thể im lặng cúi đầu húp canh đậu hủ.

Canh đậu hủ chua cay vừa nãy Ôn Lê còn thấy ngon vô cùng bây giờ bỗng chua chát khó nuốt.

Hạ Si Lễ mở cửa ra ngoài, đứng dựa vào tường, trong điện thoại vang lên giọng của một cô gái:

“Ô, A Xa có gì đó lạ lắm nha, lúc nãy nói chuyện với em gái nhỏ nào mà dịu dàng vậy? Không giống cậu chút nào.”

Lăng Tô Nhiễm lại nói: “Giọng em gái nhỏ nhẹ mềm mại dễ nghe thật, ái chà vừa đến trấn Nam Đàn chưa được bao lâu mà đã hớp hồn con người ta rồi à?”

Hạ Si Lễ tay đút túi, vẻ mặt thản nhiên nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Phía bên kia điện thoại bị Cận Tư Tự giành lại được: “Lăng Tô Nhiễm lại cướp điện thoại của mình, A Xa cậu cứ mặc kệ cô ấy.”

“Chỗ cậu bao giờ thi tháng?”

Hạ Si Lễ: “Tuần sau, sao vậy?”

Cận Tư Tự: “Lễ Quốc khánh mình với Lăng Tô Nhiễm định ghé chỗ cậu chơi.”

Hạ Si Lễ duỗi đôi chân dài cười cười: “Được, vậy dẫn hai người đi cắm trại.”

Cận Tư Tự: “Sống ở đó ổn không?”

Hạ Si Lễ bình tĩnh nói: “Cũng bình thường.”

Một lát sau, Cận Tư Tự nói: “A Xa người đàn bà đó dẫn con gái chuyển đến nhà cậu rồi, Hạ Lĩnh cho phép.”

“Dì Si ầm ĩ mấy phen, bị Hạ Lĩnh và người đàn bà đó tìm phóng viên chặn đường.”

Ý cười trên mặt Hạ Si Lễ tan dần, anh móc thuốc lá trong túi ra, nghĩ tới gì đó thì lại bỏ ngược trở vào, lạnh giọng nói: “Vậy à?”

Hạ Si Lễ không để lộ chút cảm xúc gì, chỉ có sườn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt tối sầm.

Cận Tư Tự dừng một chút mới nói tiếp: “Còn không đến một năm nữa thôi, bọn mình ở Kinh Bắc đợi cậu nhé A Xa.”

Hạ Si Lễ thấp giọng cười: “Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn nhé.”

Ban đầu Cận Tư Tự sợ rằng Hạ Si Lễ bị đày đến một cái trấn nhỏ hẻo lánh như vậy thì sẽ không chịu được mà sa đọa, nay nghe được giọng anh vẫn ổn thì cũng yên lòng, cười rộ lên với bạn mình.

Sao có thể chứ?

Đó là Hạ Si Lễ mà, rồi sẽ đến lúc anh bước lên đỉnh vinh quang của riêng mình.

“Được rồi, cậu đừng nói xấu chuyện gia đình người ta nữa.” Lăng Tô Nhiễm nói.

Cô hào hứng nói: “Mình vẫn tò mò về em gái nhỏ ở bên cạnh A Xa hơn, chúng ta chơi với nhau nhiều năm như vậy rồi, mình còn không hiểu A Xa sao? 

Bên cạnh cậu ta chưa từng có bóng hồng nào, vậy mà nay em gái nhỏ đó lại có thể ở gần cậu ấy như vậy, chưa kể đến giọng điệu dịu dàng lúc nãy là sao nhỉ? Bị cướp mất trái tim rồi à?”

Hạ Si Lễ im lặng, anh quay đầu lại nhìn Ôn Lê ngồi bên trong. Vài sợi tóc rơi trên trán cô, ánh đèn mờ nhạt phủ lên người cô gái nhỏ, cả người cô như phát ra một loại ánh sáng dịu dàng, cô ngồi đó ôm hộp sữa chua anh đưa uống từng ngụm nhỏ, nhìn thật ngoan.

Không hiểu sao cổ họng anh ngứa ngáy, toàn thân nóng bừng, anh im lặng vài giây rồi khàn giọng nói: “Quốc khánh sẽ dẫn cô ấy đến gặp các cậu.”

“Móa, cậu nghiêm túc đó hả?” giọng của Lăng Tô Nhiễm hưng phấn.

“Mình phải xem xem tiểu tiên nữ nào có thể khiến cho A Xa của chúng ta động lòng mới được.”

Đáp lại lời Lăng Tô Nhiễm là tiếng “Tút – tút – tút –” từ di động.



“Anh Hạ, vừa rồi ai gọi tới vậy?”

Thời Diên nhìn thấy Hạ Si Lễ quay lại nên cố ý trêu ghẹo: “Chẳng lẽ là bạn gái của cậu ở Kinh Bắc sao?”

Hạ Si Lễ đặt điện thoại lên bàn, nhếch môi: “Bạn bè ở Kinh Bắc thôi.”

“Anh Hạ nói vậy ai mà tin được chứ?”

Ôn Lê đột nhiên chạm phải ánh mắt đen láy của anh.

Anh nhìn cô làm gì chứ?

Hạ Si Lễ nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Ôn Lê, còn em thì sao?”

Ôn Lê sửng sốt, suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu: “Tin.”

Chỉ cần anh nói thì cô sẽ tin.

Hạ Si Lễ cười nói: “Thấy chưa, có người tin là được rồi.”

Cảm giác khó chịu trong lòng Ôn Lệ vì lời nói của anh mà lặng lẽ tan biến.

Sầm Khê ở đối diện nhìn hai người, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Sau bữa trưa, cả đám trở lại trường học.

Vừa tách ra, Sầm Khê đã siết chặt tay Ôn Lê.

Lúc nãy trên đường đi, Ôn Lê cũng đã chú ý tới ánh mắt của Sầm Khê, liền hỏi: “Sao vậy?”

Sầm Khê: “Lê Lê, mình nghĩ Hạ Si Lễ thích cậu.”

Ôn Lê sững sờ, trái tim hốt hoảng đập loạn một hồi lâu.

“Mình nói thật đó.” Sầm Khê nói.

“Cậu có bao giờ thấy Hạ Si Lễ đánh nhau vì nữ sinh nào khác chưa? Anh ấy còn đứng về phía cậu trước toàn trường nữa, không để cậu uống bia mà lấy sữa chua cho cậu, thậm chí còn cố ý giải thích với cậu là anh ấy không có bạn gái nữa kìa.”

Ôn Lê mơ hồ nghĩ có phải anh thật sự có chút gì đó với cô không? Nếu như chỉ là cô tự mình đa tình thì sao?

Cũng may hai ngày này là đại hội thể thao, nên Ôn Lê vừa làm giải đề vừa suy nghĩ lung tung, thời gian cứ vậy mà trôi đi.

Chủ nhật, Ôn Lê xuống lầu lúc 7 giờ 10 như thường lệ nhưng lại không thấy bóng dáng Hạ Si Lễ đâu.

Cô mở QQ, lịch sử trò chuyện của hai người cũng khá đơn giản, kéo lên xuống một chút đã hết.

Bên trái là anh: 【Xuống đây】

Bên phải là cô: 【Được】

Nếu hôm nào anh có việc đột xuất thì cũng sẽ nhắn tin cho cô biết, vậy mà hôm nay lại im bặt không có tin tức gì. 

Ôn Lê chờ đến tận 8 giờ mới rầu rĩ đi đến chỗ làm thêm một mình. 

Mãi cho đến khi tan làm vẫn không có chút tin tức gì về Hạ Si Lễ, ngay cả trạng thái QQ của anh cũng là màu xám.

Thứ hai, khi Ôn Lê nộp bài giải đề thi luyện tập cho giáo viên phụ đạo, cô cố tình nhìn dãy bàn cuối lớp 12/8 vài lần nhưng không thấy Hạ Si Lễ đâu.

Mãi cho đến buổi chiều, Sầm Khê mới chạy tới, trán mướt mồ hôi, hổn hển nói: “Trời ơi, Hạ Si Lễ bị người ta đánh.”

Ôn Lê lập tức buông bút, ánh mắt cô hiện lên sự lo lắng: “Có chuyện gì sao?”

“Đều do cái tên Tống Trì kia đó, hai người họ sớm đã có thù oán cộng thêm lần trước thi chạy 3000m Tống Trì mất hết mặt mũi nên tìm người chặn đánh Hạ Si Lễ.”

“Lần này hơi nghiêm trọng, tới mức phải nghỉ học luôn rồi.”

Ôn Lê nắm chặt đầu ngón tay, sợ Sầm Khê phát hiện ra tâm tư của mình nên giả vờ vô tình hỏi: “Vậy bây giờ Hạ Si Lễ đang ở nhà sao? Có đi bệnh viện chưa?”

Sầm Khê thờ ơ cắn một miếng kẹo trái cây rồi trả lời: “Nghe Lý Dịch Từ nói hình như Hạ Si Lễ ở lì tại tiệm net hai ngày nay rồi, bảo đi bệnh viện thì không đi, dường như tâm trạng không được tốt lắm.”

Ôn Lê thất thần nhìn đề luyện thi trên bàn, đều là những bài tập đơn giản thường ngày cô hay làm mà sao giờ phút này nhìn tới là đầu óc cô ngưng trệ không suy nghĩ được gì.

Học xong một tiết tự học buổi tối, Ôn Lê đánh bạo nói dối lần đầu tiên trong đời xin giáo viên nghỉ ốm.

Sầm Khê lo lắng: “Hay là tớ đi khám bệnh cùng cậu nhé? Lê Lê cậu bị bệnh cũng phải cho tớ biết chứ, chúng ta là bạn bè mà.”

Đây là lần đầu Ôn Lê tiên nói dối, cả người đều nóng lên, cô không dám nhìn mặt Sầm Khê, trong lòng vừa hổ thẹn lại vừa bất an: “Mình không sao đâu, về nhà ngủ một giấc là ổn thôi.”

“Vậy cũng được, giáo viên giảng bài mình sẽ giúp cậu ghi lại.”

“Cảm ơn Khê Khê.”



Đầu ngón tay Ôn Lê nắm chặt dây đeo ba lô, cô đi thẳng từ trường đến tiệm net bên cạnh chỗ làm thêm của mình.

Bên trong tiệm net tràn ngập khói thuốc khiến cô ho khan mấy lần, nghe tiếng động, người trong tiệm net đều quay lại nhìn. 

Đây là lần đầu tiên Ôn Lê bước vào mấy chỗ này, cô lo lắng đi đến quầy lễ tân, nhỏ nhẹ nói: “Xin chào, nạp tiền giúp em 1 tiếng trước đi.”

Chủ quán ngồi trong quầy thấy cô xinh xắn, ngoan ngoãn lễ phép nên nhìn thêm vài lần rồi nạp tiền mở máy cho cô. 

Ôn Lê cầm hóa đơn bắt đầu đi sâu hơn vào bên trong tiệm, cô kiểm tra rất kỹ tầng 1, sau đó lại bắt đầu đi lên tầng 2.

Vừa đi lên, cô đã nhìn thấy người mình đang tìm ngồi ở một góc xa.

Hạ Si Lễ mặt mày vô cảm đeo tai nghe, một tay cầm chuột, ánh sáng từ màn hình hắt vào khuôn mặt anh tuấn để lộ ra xương quai hàm lạnh lùng sắc bén.

Có vẻ tâm tình của anh thật sự không tốt.

Ôn Lê đứng ở xa nên nhìn không rõ trên người anh có bị thương hay không.

Cô tìm một máy gần chỗ Hạ Si Lễ đang ngồi, cẩn thận không để anh nhìn thấy mình rồi mới ngồi xuống, lặng lẽ nhìn anh, như thể im lặng ở bên anh như vậy khiến cô phần nào cảm giác được mình đang chia sẻ tâm sự cùng anh. 

Một lúc sau, điện thoại di động của Hạ Si Lễ đặt cạnh máy tính sáng lên, anh chỉ liếc một cái rồi cắt máy.

Anh với tay lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu đưa lên miệng, bật lửa “tách” một tiếng đốt lên một đốm lửa đỏ rực. Điếu thuốc được kẹp hờ hững giữa các ngón tay anh, đôi lông mày đang nhíu lại của anh thoát ẩn thoắt hiện giữa làn khói trắng mờ ảo.

Điện thoại liên tục vang lên, Hạ Si Lễ có vẻ sốt ruột, cuối cùng anh cũng bắt máy. Không biết đầu dây bên kia nói gì khiến cho Hạ Si Lễ đột nhiên đứng dậy, tức giận đá cái ghế xoay văng sang một bên.

Tiếng ghế xoay va vào tường tạo nên tiếng động rất lớn. Trong giây lát, cả tiệm net chợt rơi vào tĩnh lặng.

“Mẹ kiếp, Hạ Lĩnh, ông mà còn dám giở trò nữa, có tin tôi liều mạng với ông không?”

Ôn Lê chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng hung bạo như vậy của Hạ Si Lễ, cô sợ hãi tim đập thình thịch.

Nói xong anh cúp máy rồi lại ngồi xuống, chỉ là lần này,  tay nắm con chuột lại bất động, anh không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm màn hình.

Trong lòng Ôn Lê, Hạ Si Lễ vốn luôn là một người khí phách kiêu ngạo, giờ đây lại có dáng vẻ mệt mỏi, suy sụp.

Cô độc.

“Mẹ nó, anh em Nhất Trung chạy nhanh đi, Trịnh Chí Hồng đến rồi kìa!” 

Một nam sinh đi ngang qua cửa sổ, liếc nhìn một cái rồi hô lớn.

Mấy nam sinh ở trong tiệm net nghe được tin báo Trịnh Chí Hồng tới thì vội vàng chụp lấy điện thoại di động rồi bỏ chạy.

Ôn Lê hoảng loạn, hai chân như bị chôn tại chỗ, đầu óc đờ đẫn không nghĩ được gì. Ngàn vạn lần cô cũng không ngờ mới lần đầu cúp học đến tiệm net một chuyến mà đã bị giáo viên bắt được sao?

Lúc đầu cô còn đang suy nghĩ xem mình nên làm gì thì cổ tay cô đã bị ai đó nắm chặt, Ôn Lê ngước mắt nhìn thấy Hạ Si Lễ.

Hạ Si Lễ nắm cổ tay cô đi xuyên qua hành lang trong tiệm net đến thẳng cửa sau, mở cửa rồi dẫn cô xuống cầu thang.

Ôn Lê chạy theo sau, cô nhìn mái tóc bị gió thổi tung và bóng lưng cao gầy của thiếu niên, tim cô đập dồn dập theo từng bước chạy.

Chạy được chừng khoảng chục mét thì Hạ Si Lễ bịt miệng cô lại và đẩy cô vào một con hẻm gần đó, bề ngang con hẻm này nhỏ đến mức chỉ có thể vừa một người.

Ôn Lê bị Hạ Si Lễ ép vào tường, trước mặt cô là lồng ngực cứng rắn ấm nóng, trán cô áp vào xương quai xanh của anh, mùi thuốc lá nồng nặc bay đến chóp mũi cô.

Sự yên tĩnh của con hẻm nhỏ khiến cho tiếng thở dốc của bọn họ trở nên rõ ràng lạ thường.

“Mấy đứa kia, đứng lại cho tôi!” Trịnh Chí Hồng chạy từ trong ngõ ra.

“Dám cúp học đi chơi net hả? Tôi mà bắt được ai là người đó tới số với tôi!”

Hạ Si Lễ chống một tay lên tường, hơi nghiêng người cẩn thận che cả người Ôn Lê lại. Hơi thở mạnh mẽ từ anh khiến cho Ôn Lê không cách nào bình tĩnh được, cô nắm chặt đầu ngón tay, hai chân cô đạp lên giày anh, giờ phút này Ôn Lê không còn phân biệt được tiếng thở dốc là của cô hay của anh nữa.

Toàn thân cô nóng bừng, tim đập dữ dội như muốn nhảy ra ngoài.

Cô cẩn thận nhón chân lùi lại, như thể đang cố gắng dán dính bản thân mình vào tường.

Yết hầu bén nhọn của Hạ Si Lễ ở ngay trước mũi cô, giọng nói khàn khàn của anh truyền đến bên tai:

“Học sinh ngoan không nên đến chỗ này.”

Ôn Lê theo bản năng ngẩng đầu lên, nhờ có ánh trăng phản chiếu nên cô thấy được vết thương trên mặt Hạ Si Lễ cùng vẻ mặt lạnh lùng của anh, như thể anh của bây giờ là một người khác so với ngày thường.

Bớt đi vài phần lưu manh nhưng lại thêm vào vài phần lạnh lùng.

Ánh mắt Ôn Lê đảo quanh nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn vào mắt anh, anh áp sát cô đến mức chóp mũi anh như sắp chạm vào mũi cô, cô không dám thở, lòng bàn tay và thậm chí cả trán đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Giọng nói của cô run run, lông mi khẽ động đậy: “Em…em… đến đây tra tài liệu.”

Ôn Lê không dám nhìn thẳng anh, nhưng rõ ràng cô có thể cảm nhận được ánh mắt thẳng thắn của anh đang dán chặt trên người cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, anh thấp giọng cười: “Nói dối.”

Hôm nay Hạ Si Lễ như biến thành một người khác, Ôn Lê không tài nào chỉ rõ ra được điểm khác biệt, cô chỉ biết anh vừa nguy hiểm lại mê người, trên người anh tỏa ra một cảm giác xa cách, thờ ơ.

Trịnh Chí Hồng đi rồi nên Hạ Si Lễ cũng thả Ôn Lê ra, dắt cô đi ra khỏi con hẻm này.

Hạ Si Lễ hai tay bỏ túi đi phía trước.

Ôn Lê theo sát phía sau.

Ánh đèn đường hai bên in bóng hai người trên mặt đất.

Ôn Lê nhìn hai cái bóng in trên mặt đất, trái tim khẽ run rẩy, khi đi qua ngã tư, cô đột nhiên gọi Hạ Si Lễ.

Anh nghiêng đầu nhìn, ánh mắt vô cảm.

“Hạ Si Lễ, anh có thể đợi em ở đây được không?”

Nhìn dáng vẻ cô vừa thận trọng lại nghiêm túc: “Em sẽ quay lại ngay.”

Hạ Si Lễ không nói gì chỉ rũ mắt nhìn cô, anh đi đến băng ghế bên cạnh ngồi xuống.

“5 phút.”

Ánh mắt Ôn Lê sáng lên, cô gật đầu thật mạnh.

Ôn Lê sợ lố thời gian nên chạy thật nhanh đi mua đồ, vậy mà lúc cô quay lại thì cũng đã qua 10 phút.

May mắn là, Hạ Si Lễ vẫn còn ở đó.

Ôn Lê vội vàng xách túi chạy tới, tóc cô bị gió thôi tung, không kịp thở đã lôi mớ thuốc vừa mua ra.

Cô đứng trước mặt anh cúi xuống, cầm tăm bông nhúng thuốc đỏ cẩn thận lau vết thương trên trán và sườn mặt của anh.

Hạ Si Lễ nhướng mi nhìn cô, đôi mắt anh tối tăm như đại dương sâu thẳm không thấy đáy. 

Ôn Lê mặc váy trắng, gò má trắng nõn ửng hồng, vầng trán mịn màng lấm tấm mồ hôi, đôi mắt hình quả hạnh to tròn sáng ngời đang chăm chú nhìn vết thương của anh.

“Anh… tay của anh cũng bị thương sao?”

Ôn Lê bôi thuốc trên mặt xong mới phát hiện các đốt ngón tay của anh cũng bầm tím, rỉ máu.

Giọng Hạ Si Lễ có chút khàn khàn: “Đánh nhau với người ta.”

Anh nhìn Ôn Lê, bổ sung thêm: “Tôi không sao, bọn họ thì có mấy người vào bệnh viện.”

Ôn Lê: “Ừm.”

Cô ngồi xuống cạnh anh, nhẹ cầm lấy tay anh và bắt đầu bôi thuốc.

Bàn tay của Hạ Si Lễ to gấp đôi tay cô, tay anh mềm mại cũng có đôi chỗ hơi chai sạn, các ngón tay dài, rõ ràng là một bàn tay tài hoa. Cảm giác nóng ấm truyền từ lòng bàn tay đến thẳng trái tim cô, lòng cô ngứa ngáy như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua.

“Xong rồi.”

Hạ Si Lễ nhìn cô, Ôn Lê không hiểu được cảm xúc trong mắt anh nên cố ý cụp mắt xuống không nhìn anh nữa.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó nên đưa cho anh ly trà sữa cô vừa mua lúc nãy: “Anh thử trà sữa pudding đậu đỏ đi, ngọt lắm.”

Đồ ngọt sẽ làm cho người ta thấy vui vẻ.

Ôn Lê muốn Hạ Si Lễ vui vẻ.

Đợi lâu nhưng vẫn không thấy anh đưa tay nhận, cô ngước mắt lên liền chạm phải ánh mắt tối tăm của anh.

Ánh mắt Hạ Si Lễ nhìn chằm chằm vào tay cô đang cầm trà sữa, yết hầu anh khẽ động, anh thản nhiên hỏi:

“Thích tôi sao?”