Ôn Lê bị Hạ Si Lễ kéo chạy thẳng một đường đến cổng trường, cô nhìn thấy chiếc xe moto của anh đang đỗ bên lề đường.
Ban nãy, Hạ Si Lễ vội vã chạy xe từ thị trấn Nguyên Nhai trở về sau cuộc đua, lúc đến trường thì chỉ còn đúng 5 phút nữa là đến tiết mục của anh nên không còn thời gian về nhà đổi xe moto thành chiếc xe oto hôm nọ được.
“Không còn nhiều thời gian nữa.”
Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn điện thoại rồi nhét vào túi áo Ôn Lê một cái túi sưởi ấm tay: “Cầm cho ấm tay.”
Thấy Hạ Si Lễ định cởi áo thì Ôn Lê chặn tay anh lại khẽ nói: “Không cần đâu.”
Anh hờ hững hỏi lại: “Không cần cái gì?”
Ôn Lê biết Hạ Si Lễ lại muốn cởi áo đưa cho cô mặc, nhưng cô không phải công chúa, cũng không phải loại con gái chân yếu tay mềm.
“Anh mặc đi.” Trong đôi mắt hạnh trong veo của thiếu nữ ánh lên sự kiên quyết.
Hạ Si Lễ “chậc” một tiếng rồi liếc Ôn Lê một cái.
Một mảng ấm áp chạm vào má Ôn Lê, cô thấy hơi nhói nhói thì ngước mắt lên, Hạ Si Lễ đang nhéo hai bầu má cô: “Muốn quản anh à?”
Ôn Lê khẽ chớp mắt: “Quản anh đó thì sao?”
Hạ Si Lễ một thân một mình đến đất Nam Đàn này, không có ba mẹ gia đình bên cạnh, Ôn Lê không muốn anh vì cô mà lại đổ bệnh.
“To gan nhỉ?”
Hạ Si Lễ nhìn cô hồi lâu rồi mỉm cười: “Có nhớ trước đây anh đã nói gì không? Ai có thể quản ông đây nhỉ?”
Ôn Lê nhận ra ánh mắt của anh thì hai má lập tức nóng lên.
Cô tìm cách đổi chủ đề: “Em có cách rồi.”
Hạ Si Lễ chậm rãi hỏi lại: “Cách gì?”
“Anh lên xe trước đi.” cô nói.
Hạ Si Lễ nhìn cô một lúc rồi cuối cùng vẫn là nghe theo lời cô vươn đôi dài chân bước lên xe trước.
Ôn Lê nhanh chóng ngồi lên phía sau, dưới ánh mắt nóng rực của Hạ Si Lễ, cô đỏ mặt khẽ lách người chui vào áo khoác rộng thùng thình của anh, hai tay nhẹ nắm góc áo hoodie bên trong của anh.
Tầm nhìn trước mắt Ôn Lê bỗng chốc trở nên tối tăm, chóp mũi cô ngập mùi hương cam quýt sảng khoái quen thuộc, nhiệt độ cơ thể thiếu niên tỏa ra nóng rực khiến cho trái tim Ôn Lê vô thức loạn nhịp.
Ôn Lê cảm nhận được cả người Hạ Si Lễ cứng đờ, anh không động đậy cũng không nói gì.
Ngón tay Ôn Lê siết chặt, sự dũng cảm vừa gom góp được dần bị thay thế bởi sự bối rối và sợ hãi.
Hạ Si Lễ không thích người khác chạm vào anh, cũng không thích ai ngồi sau xe anh.
Vây mà giờ phút này Ôn Lê đâu chỉ đơn thuần ngồi sau xe anh không xin phép mà cô còn to gan lớn mật chui vào áo khoác anh.
Có khi nào anh sẽ đánh cô một trận hoặc là chê cô phiền phức không?
Nghĩ vậy thì Ôn Lê vô thức buông lỏng tay, định chui ra khỏi áo khoác của Hạ Si Lễ, nhưng cô vừa động đậy một chút thì cổ tay cô bất ngờ bị ai kia giữ chặt —
Trong đêm tối, đôi tay nhỏ nhắn của cô được anh nhẹ nhàng dẫn dắt ôm quanh vòng eo thon gọn rắn chắc của anh.
Ôn Lê có chút ngập ngừng, hai tai cô giấu trong áo khoác đang đỏ bừng lên.
Trán cô áp vào tấm lưng rộng lớn cứng cáp của thiếu niên, anh quay người lại khiến Ôn Lê giật mình không kịp phản ứng, cả người va vào lồng ngực ấm áp của anh.
Toàn thân thiếu niên toả nhiệt ấm áp thổi bừng đôi má ửng hồng của thiếu nữ.
Tiếng cười trầm thấp của anh khẽ vang, lồng ngực anh run run truyền đến cho Ôn Lê một cảm giác tê dại, giọng nói khàn khàn mang theo vài tia thích thú của Hạ Si Lễ truyền qua lớp áo khoác: “Ôn Lê, em cũng biết chơi đùa người khác quá nhỉ.”
Anh không nhịn được tiếp tục trêu ghẹo cô: “Chưa nói gì đã lẳng lặng chui vào áo đàn ông rồi, học theo ai vậy?”
Ôn Lê nghe giọng điệu của anh, không cần nhìn đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lưu manh xấu xa của anh rồi, hai tay cô hoảng loạn nắm chặt, gương mặt nhỏ vì xấu hổ đã đỏ bừng bừng, cô đẩy anh một cái rồi quay mặt đi nghẹn ngào nói: “Anh đừng quan tâm em, mau đi thôi.”
Trái tim bất an của Hạ Si Lễ dường như tan chảy khi nhìn thấy thiếu nữ đang áp sát vào lưng mình. Anh mỉm cười, quay người lại khởi động xe rồi bắt đầu lao về phía trước.
Suốt đường đi Ôn Lê không thể nhìn thấy đường đi, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài còn cô thì đang được bao bọc trong sự ấm áp, hai tay cô ôm lấy eo thiếu niên, má áp sát vào tấm lưng rộng của anh, trong lòng cô đang thầm mong chờ được thấy nơi mà Hạ Si Lễ sẽ đưa cô đến tối nay.
Đến nơi, Hạ Si Lễ dừng xe, một chân anh chống xuống đất rồi quay đầu nhướng mày nhìn Ôn Lê: “Còn ngồi trong đó à, em không thấy ngột ngạt sao?”
Lúc chui ra khỏi áo khoác thì Ôn Lê mới cảm nhận được cơn gió biển lạnh lẽo, trước mắt đột nhiên xuất hiện bàn tay to lớn khiến cô ngơ ngẩn, Hạ Si Lễ khẽ vuốt tóc mai của cô ra sau tai.
Ôn Lê ngẩng đầu đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của Hạ Si Lễ, khi đứng ngược sáng thì đôi mắt anh lại trở nên sáng ngời như đang chứa đựng muôn vàn tinh tú lấp lánh.
Ngón tay anh vẫn còn dừng lại trên tóc cô, anh lơ đãng nói: “Tóc em bị rối rồi.”
Tai Ôn Lê nóng lên, cô khẽ “Ồ” một tiếng rồi dời tầm mắt nhìn khung cảnh xung quanh, trong mắt cô chợt xẹt qua một tia sửng sốt vì cảnh tượng trước mắt.
Con đập rộng lớn và hùng vĩ lẳng lặng đứng sừng sững ở phía Nam, xung quanh được bao quanh bởi những loài cây không tên, mặt sông bao la phản chiếu ánh trăng tạo thành những gợn sóng lấp lánh, cách đó không xa có một ngôi nhà gạch đỏ chói được nối với một lối đi dài, trên lan can còn treo đủ các loại phao bơi.
Ôn Lê ngạc nhiên hỏi: “Đây là đập chứa nước à?”
“Em ở Nam Đàn bấy lâu nay vậy mà lại không biết có một nơi như vậy tồn tại.”
Hạ Si Lễ một tay chống nạnh, nhìn vào đôi mắt sáng bừng vì thích thú của cô khiến trong lòng anh dâng trào cảm giác thành tụ: “Em thích là được.”
“Anh dẫn em đến đây làm gì vậy?”
Ôn Lê nhìn thấy trên lối dẫn vào căn nhà kia còn có cả cần câu: “Chẳng lẽ anh muốn câu cá ban đêm à, ở đây có cá không nhỉ?”
Ôn Lê tò mò nên muốn chạy loanh quanh xem xét nhưng cổ tay cô lại bị thiếu niên kéo lại, cô quay đầu hoài nghi nhìn về phía Hạ Si Lễ: “Sao vậy?”
Hạ Si Lễ nhìn thời gian, mười một giờ đúng, anh rũ mắt nhìn Ôn Lê: “Em đứng ở đây, nhắm mắt rồi đếm đến một trăm mới được mở mắt ra nhé.”
Ôn Lê nhìn chăm chú thiếu niên anh tuấn trước mặt, trong bóng tối đường nét mạnh mẽ của anh như được khắc họa rõ ràng hơn, đôi mắt anh sâu thăm thẳm, toát lên một dáng vẻ huyền bí mê hoặc.
Mí mắt Hạ Si Lễ rất mỏng lại hẹp và dài, người ta thường nói những người có đôi mắt như vậy thường rất đa tình vậy mà trong khoảnh khắc anh chăm chú nhìn thiếu nữ nhỏ xinh trước mắt thì dường như trong thế giới của anh chỉ có duy nhất bóng hình một mình cô.
Trái tim Ôn Lê không nhịn được nhảy lên, cô ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ nhắm mắt lại: “Vậy anh phải nhanh lên nhé, ở đây hơi tối.”
Tiếng cười khàn khàn của anh vang, Ôn Lê lén mở mắt nhìn thì lại đối diện với ánh mắt tinh nghịch của Hạ Si Lễ, anh nhướng mày khẽ hỏi: “Đang làm nũng với anh à?”
Khuôn mặt Ôn Lê ửng hồng, cô quyết định nhắm mắt lại: “Em bắt đầu đếm đây, 1——”
Vì Ôn Lê nhắm mắt lại nên cô không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể cảm nhận tiếng gió đêm xào xạc và thầm đếm số trong lòng.
Ôn Lê chỉ mới đếm đến tám mươi thì cô đã bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cùng lúc đó giọng của Hạ Si Lễ nhẹ nhàng vang lên bên tai cô:
“Em mở mắt ra đi.”
Ôn Lê chậm rãi mở mắt.
Hình như Hạ Si Lễ vừa chạy đi đâu đó nên hơi thở của anh có hơi loạn nhịp, anh đứng trước mặt cô với chiếc bánh kem trong tay. Trên gương mặt lạnh lùng của thiếu niên là ánh mắt sáng ngời như có thể chiếu rọi bóng đêm, cả người anh để lộ hơi thở kiêu ngạo và ngông cuồng của tuổi trẻ:
“Ôn Lê, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ nhé!”
Giọng nói trầm ấm của Hạ Si Lễ vừa dứt thì hai đèn dọc trên đường đi bên bờ sông phía sau anh bừng sáng lên như ban ngày.
Ôn Lê sững sờ tại chỗ, trái tim cô đang gào thét muốn thoát ra ngoài.
Ánh sáng bất ngờ của những chiếc đèn phía sau Hạ Si Lễ như biến thành một vùng ánh sáng ấm áp mềm mại bao quanh anh, giờ phút này đây nhìn anh tự do phóng khoáng như một cơn gió, anh nghiêng đầu nở một nụ cười tinh nghịch: “Chúc mừng em Ôn Lê, chính thức thành người lớn rồi nhé.”
Ôn Lê nhìn anh với ánh mắt rưng rưng lấp lánh: “Hạ Si Lễ, cảm ơn anh.”
Hạ Si Lễ đưa bánh kem cho cô nhướng mày: “Cầm đi.”
Ôn Lê nhận lấy bánh từ tay anh, chiếc bánh kem nặng trĩu nằm trên tay cô, đây là chiếc bánh kem đầu tiên cô có trong suốt mười tám năm qua.
Trên bánh có những miếng dứa nhỏ mà cô yêu thích, dòng chữ “Ôn Lê, sinh nhật vui vẻ” được viết bằng những hạt đường màu hồng nhạt.
Áo khoác của Hạ Si Lễ bị gió thổi phồng, anh cúi đầu quay lưng lại với gió, trong miệng ngậm điếu thuốc, một tay anh cầm bật lửa đánh “cạch” một tiếng sắc nhọn để đốt thuốc, ngọn lửa nhỏ chiếu sáng đôi mắt và lông mày đen tuyền của anh.
Hạ Si Lễ lấy từ trong túi ra một cây đèn pháo hình trái tim cắm vào bánh kem, ngón tay anh kẹp điếu thuốc, anh nhìn Ôn Lê rồi khẽ bật cười: “Đang ngẩn ngơ cái gì đó, mau ước đi chứ.”
Ôn Lê nhìn Hạ Si Lễ kẹp thuốc vừa nhanh tay thắp đèn pháo, đèn pháo bắt đầu bắn ra những tia lửa nho nhỏ, cô đan chặt hai bàn tay rồi nhắm mắt lại bắt đầu thành tâm cầu nguyện.
Cầu cho bà nội khỏe mạnh.
Cầu cho những người cô yêu thương đạt được mọi ước nguyện trong đời.
Cuối cùng, cô cầu mong cô và Hạ Si Lễ có thể mãi mãi ở bên nhau.
Ôn Lê không biết “mãi mãi” là bao lâu, có thể là một năm, có thể là hai năm, cũng có thể là cả đời, là vĩnh cửu.
Ôn Lễ nghĩ, nếu đã vậy thì cô cầu mong rằng tình yêu giữa Ôn Lê và Hạ Si Lễ sẽ vĩnh viễn không phai nhòa, nếu được thì cô muốn dùng cả đời này để ở bên anh.
Khi Ôn Lê ước xong thì cây đèn pháo cũng cháy hết.
Ôn Lê mở mắt đối diện với ánh nhìn tinh quái của Hạ Si Lễ, anh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nhưng trên môi đã treo một nụ cười ranh mãnh.
Đêm nay thật đẹp, thời khắc này sẽ mãi khắc sâu trong ký ức của Ôn Lê.
“Em ước gì thế?” anh rũ mắt hỏi cô.
Ôn Lê nghĩ đến mấy điều ước ban nãy của mình thì lúng túng quay mặt đi: “Không nói cho anh biết đâu.”
“Haiz, có vậy thôi mà cũng không nói cho người ta nghe.” Hạ Si Lễ lườm cô một cái, “Ai thèm biết điều ước của em chứ?”
Ôn Lê nhìn anh một lúc, đôi môi chúm chím nhẹ nhàng cong lên.
Hai người tùy ý ngồi trên những tảng đá bên bờ sông, Ôn Lê cắt cho Hạ Si Lễ một miếng bánh kem nhưng anh chỉ nhìn mà không nhận: “Hôm nay ưu tiên thọ tinh[1], em ăn trước đi.”
Ôn Lê cắt miếng thứ hai đưa cho Hạ Si Lễ, lần này thì anh nhận lấy.
Cô cầm chiếc nĩa nhỏ, xắn một miếng bánh cho vào miệng, kem béo ngậy ngọt ngào nhưng lại không hề ngán, trái cây bên trên cũng rất tươi ngon.
Hóa ra đây là hương vị của bánh kem.
Ôn Lê chậm rãi thưởng thức bánh kem của mình, sau khi ăn xong một miếng bánh lớn thì bụng cô đã no căng, cô quay đầu vừa định lên tiếng thì có một bóng dáng cao lớn chắn trước mặt cô.
Ngón tay dài của Hạ Si Lễ vươn tới trước mắt cô, vết bớt hình trái tim ở ngón áp út đung đưa trước mặt cô.
Đầu ngón tay anh thô ráp, mang theo sự nóng bỏng của nhiệt huyết tuổi trẻ, anh nhẹ nhàng lau đi vết kem ở khóe miệng Ôn Lê. Nơi anh vừa chạm vào như đang muốn bốc cháy, cảm giác nóng rực lưu lại ở da thịt mà ngón tay anh vừa lướt qua khiến trái tim Ôn Lê không kìm được đập loạn.
Hàng mi xinh đẹp như cánh bướm của khẽ rũ xuống, Ôn Lê mím môi dời ánh mắt sáng chỗ khác, nhỏ giọng nói với anh: “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Hạ Si Lễ dừng lại ở khóe môi Ôn Lê, anh nhìn hồi lâu sau thì mới chắp hai tay ra sau lưng nhìn về phía đập nước sáng lấp lánh, giọng nói trầm thấp vang lên: “Em có ước nguyện nào muốn hoàn thành không?”
Anh nhướng mày nhìn cô chăm chú: “Nói anh nghe thử xem.”
Ôn Lê tay ôm chân, cằm tựa vào đầu gối ngẫm nghĩ: “Em muốn đi biển, còn muốn đi xem tuyết nữa.”
“Nhưng mà ở Nam Đàn không có biển cũng không tuyết.”
Cô chỉ để lộ sự tiếc nuối chừng một giây, liền sau đó lại vui vẻ nói cười: “Đợi năm sau tốt nghiệp xong em sẽ đến Kinh Bắc, vậy là mùa đông có thể nhìn thấy tuyết rồi, cảnh tuyết rơi nhất định sẽ rất đẹp cho mà xem.”
Hạ Si Lễ nhìn cô cười khẽ: “Có chí tiến thủ nha.”
Ôn Lê lầm bầm: “Anh là người Kinh Bắc mà, mấy chỗ này chắc đã đi hết rồi phải không?”
Giọng điệu Hạ Si Lễ đầy kiêu ngạo: “Có gì khó đâu, để năm nay anh dắt em đi xem.”
Ôn Lê không thèm tin lời anh nói đâu.
“Đưa tay ra đây.” Anh bỗng nói.
Ôn Lê chớp mắt, không hiểu sao anh lại muốn cô đưa tay ra làm gì.
Hạ Si Lễ chậc một tiếng, giống như không kiên nhẫn được nữa, nắm lấy cổ tay cô kéo vào lòng mình.
Ôn Lê cảm nhận được bàn tay ấm áp của chàng trai, không biết anh lấy từ đâu ra một chiếc lắc tay, anh cúi đầu mím môi tỉ mỉ đeo lắc tay lên cho Ôn Lê.
Trên chiếc lắc tay vẫn còn lưu lại hơi ấm, không biết Hạ Si Lễ đã cất nó trong túi tự khi nào.
Ôn Lê căng thẳng hít thở, trái tim cô như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đèn đường ở phía xa xa chợt tắt từng cái một để che đi gò má ửng hồng của thiếu nữ.
Đầu ngón tay nóng hổi của Hạ Si Lễ lướt qua cổ tay Ôn Lê, anh đeo vòng cho cô xong thì chỉ thản nhiên rút tay về.
“Quà sinh nhật cho em.” Anh nhẹ giọng nói.
Trên vòng tay có một quả lê nhỏ màu vàng, quả lê được làm từ ngọc, ở giữa trái lê còn được đính những hạt pha lê trong suốt.
Vừa nhìn là biết rất đắt tiền.
Ôn Lê không dám đeo vì sợ sẽ làm rơi mất mà Hạ Si Lễ dường như đã đoán trước được suy nghĩ này của cô nên mới nghiêng người qua nói: “Không đắt đâu nên em cứ đeo đi, ngọc dưỡng người[2].”
“Em—”
“Thử để anh phát hiện em không đeo xem?” Hạ Si Lễ giả bộ dọa cô.
Ôn Lê cảm thấy cái lắc tay này nóng đến phỏng tay, nhưng dù vậy thì cô gái nhỏ vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, mái tóc hai bên che khuất khóe môi cô đang nhẹ nhàng cong lên.
Đây là quà sinh nhật Hạ Si Lễ tặng cho Ôn Lê nên đương nhiên cô rất thích.
Hạ Si Lễ nhìn đồng hồ rồi thu dọn phần bánh kem còn dư lại, xong xuôi lại lười biếng nói: “Đi thôi.”
Ôn Lê đi theo sau anh: “Ừm.”
Hạ Si Lễ lái xe, Ôn Lê ngồi phía sau ôm bánh, chiếc xe máy như một mũi tên rời khỏi cung lao nhanh về phía trước.
Hạ Si Lễ một tay lái xe, tay kia lấy điện thoại từ túi ra xem giờ, anh quay đầu nhìn cô nhẹ giọng nói: “Ôn Lê.”
Mái tóc dài của cô bay theo gió, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt hạnh to tròn ngây thơ đang nhìn anh chăm chú.
Ôn Lê nhận ra anh đang điều khiển xe máy quay đầu gấp tới mức sắp áp sát xuống đường, cô sợ hãi vô thức ôm lấy eo anh: “Anh phải nhìn đường chứ.”
Anh cười thoải mái nói: “Ôn Lê, cho em xem cái này hay lắm.”
Ôn Lê vừa “hả” một tiếng, Hạ Si Lễ đã quay lại phía trước, giây tiếp theo anh rồ ga tăng tốc khiến cho chiếc xe điên cuồng lao về phía trước.
Vòng tay Ôn Lê vô thức ôm lấy anh chặt hơn, sức nóng của cơ bụng rắn chắc truyền vào lòng bàn tay cô.
Ôn Lê nhắm mắt lại.
Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp của Hạ Si Lễ theo gió truyền vào tai Ôn Lê: “Còn 5 giây nữa.”
Ôn Lê không hiểu ý anh.
“4.”
“3.”
“2.”
“1—!”
Theo tiếng đếm của Hạ Si Lễ vừa dứt thì có tiếng nổ mạnh vang lên trên bầu trời đêm rộng lớn.
Ôn Lê mở mắt thì sững sờ trước cảnh tượng pháo hoa lộng lẫy bất ngờ nở rộ hai bên đường, cả thế giới trước mắt cô như được nhuộm màu sắc rực rỡ, dòng sông hai bên phản chiếu ánh sáng lấp lánh như một chiếc kính vạn hoa.
Mỗi một tia pháo hoa được bắn lên đều chiếu sáng cả bầu trời, pháo hoa hợp lại thành 9 chữ.
——Ôn Lê, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.
Hạ Si Lễ cúi người lái xe máy, má Ôn Lê dựa vào tấm lưng vững chãi của anh, giờ phút này đây đầu óc cô trống rỗng, trái tim cô đang đón nhận một tia kích thích trí mạng.
Hạ Si Lễ lại quay đầu nhìn thiếu nữ phía sau mình, anh nhướng mày hỏi cô: “Thích không?”
Vẻ mặt của Ôn Lê đã cho anh một đáp án như ý.
Ánh mắt cháy bỏng và thẳng thắn của Hạ Si Lễ rơi trên người cô, anh nở một nụ cười thoải mái, giọng nói trầm ấm sâu lắng của anh theo gió trôi vào tai Ôn Lê:
“Biển rộng, anh sẽ đưa em ngắm.”
“Cảnh tuyết, anh cũng sẽ đưa em đi xem.”
“Sinh nhật của em mỗi năm đều sẽ có pháo hoa chúc mừng.”