Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 3: Đánh mày cần phải có lý do sao?



Hơi thở Ôn Lê ngưng trệ, cô lấy hết dũng khí để nhìn thẳng anh, tránh để anh nhìn ra được tâm tư trong lòng mình.

“Ừm.” Cô mơ hồ gật đầu, “Biết viết rồi.”

Hạ Si Lễ một tay xách balo, một tay đưa bút cho cô, khẽ cười. Giọng nói anh mang theo vài phần lười biếng nhưng lại thân mật gọi cô một tiếng:

“Học sinh ngoan.”

Chỉ là 3 chữ anh thuận miệng nói ra nhưng lại khiến Ôn Lê bối rối rất lâu.

Trần Thượng nhìn theo ánh mắt của Ôn Lê cau mày:

“Chỉ còn một năm nữa là đến cuối cấp rồi. Đừng lãng phí thời gian của cậu, hơn nữa Hạ Si Lễ là kiểu nhìn thấy nữ sinh nào cũng đều sẽ tán tỉnh, rất phiền phức.”

“Những vết sẹo trên cánh tay cậu ta đều do đánh nhau với bọn côn đồ mà ra đó. Hạ Si Lễ và chúng ta không cùng một thế giới, cậu ta chỉ là một học sinh cá biệt mà thôi.”

Ôn Lê ngước mắt nhìn thẳng vào Trần Thượng, hờ hững nói: “Cậu cũng chưa từng tiếp xúc với Hạ Si Lễ, sao cậu biết được anh ấy là người như thế nào.”

Sắc mặt Hạ Si Lễ Trần Thượng thay đổi, cậu ta vội vàng giải thích: “Ý mình là…”

Cậu ta còn chưa nói xong thì Ôn Lê đã quay người rời đi, chỉ để lại cho cậu ta một bóng lưng mảnh khảnh.



Lúc Ôn Lê quay trở lại lớp thì tiết tự học buổi sáng chỉ còn 15 phút là kết thúc.

Sầm Khê nhìn nón sao đỏ trên đầu Ôn Lê rồi lại quay đầu nhìn vào tên được viết trong ô trực nhật trên bảng không nhịn được mà nói:

“Sau này cậu đừng tốt bụng như vậy nữa, được một lần sẽ lại có lần sau. 

Mình cứ thắc mắc sao hôm nay cậu lại đến muộn vậy, hóa ra là phải đi trực dùm người khác sao?

Còn Mạnh Chân kia thì sao? Cậu ta chỉ lười dậy sớm nên mới nhờ cậu vì nhìn cậu dễ bị ăn hiếp mà thôi.”

Cậu còn nhớ lần trước không, giáo viên yêu cầu cậu ta thu bài tập rồi mang lên văn phòng, cậu ta cũng nhờ cậu đi dùm, bộ cậu ta không có tay hả?”

Sầm Khê càng nói càng tức giận.

“Mình biết rồi mà, Khê Khê cậu đừng tức giận nữa nha.”

Ôn Lê ôm lấy cánh tay Sầm Khê xong lại lấy ra một viên kẹo cam để dỗ Sầm Khê: “Cậu muốn ăn không?”

Sầm Khê khịt mũi: “Mình miễn cưỡng bỏ qua lần này thôi đó nha.”

Tiết tự học buổi sáng kết thúc thì học sinh còn tầm nửa tiếng để ăn trưa. Ăn cơm xong thì Sầm Khê lại nằm dài ra bàn để ngủ bù, Ôn Lê cẩn thận nhìn quanh để chắc đám học sinh trong lớp đều đã nằm dài ra để ngủ.

Ôn Lê nghĩ nghĩ một lúc lại đem sổ trực buổi sáng ra, mở đến trang có ghi tên Hạ Si Lễ. Cô dùng thước đo ướm cả buổi mới cẩn thận xé đi phần giấy có ghi tên anh.

“Ôn Lê, tiết đầu tiên của buổi chiều ghé qua văn phòng của thầy một chút nhé.”

Thầy chủ nhiệm thấy cô giật mình thì mới cười nói: “Làm em hết hồn sao?”

“Dạ.”, Ôn Lê thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không bị phát hiện.

Tòa nhà hành chính của trường Nhất Trung nằm phía trước tòa nhà giảng dạy và được nối với lầu 2 của tòa nhà giảng dạy bằng một hành lang dài.

Lớp của Ôn Lê ở lầu 4, còn lớp của Hạ Si Lễ ở lầu 3.

Khi đi tới cầu thang ở lầu 3, ánh mắt Ôn Lê vội lướt qua vị trí ở giữa hàng cuối cùng  ở phía sau lớp.

Trên bàn chỉ có một tờ giấy và một cây bút, trong phòng học cũng không thấy bóng dáng Hạ Si Lễ đâu.

Ôn Lê không thể ở lại lâu nên đành đi đến văn phòng, thầy chủ nhiệm đang chấm bài, nhìn thấy cô đi tới liền ngẩng đầu lên: “Thầy gọi em đến đây là vì muốn nói chuyện với em về cuộc thi Olympic Toán học sắp tới.”

“Môn toán của em rất khá, em có thể thử cân nhắc cơ hội được đề cử đi học từ cuộc thi này.” 

Đã là giáo viên chủ nhiệm của Ôn Lê từ năm khi cô vừa vào học ở trường Nhất Trung nên ông đương nhiên biết hoàn cảnh gia đình cô.

Thầy nói: “Ba thí sinh đứng đầu vòng sơ khảo sẽ được nhà trường trao học bổng.”

“Nếu em đạt giải, thầy cũng sẽ thưởng thêm cho em.”

Lo lắng Ôn Lê bị áp lực, thầy chủ nhiệm cũng cười nói:

“Em đừng lo, nếu như em không đạt giải thì thầy cũng sẽ tặng em bộ đề 53* làm phần thưởng vì em đã cố gắng tham gia kỳ thi lần này.”

**

*五三: sách luyện đề thi đại học của Trung Quốc, sẽ có đề thi đại học của 5 năm và đề thi mô phỏng của 3 năm.

**

Ôn Lê biết khuyết điểm của mình, cô học giỏi toán, nhưng tiếng Anh và Ngữ văn còn hơi kém. Nếu cô thật sự dựa vào kỳ thi tuyển sinh đại học mà muốn vào trường trọng điểm như Đại học Thanh Hoa hay các trường đại học ở Bắc Kinh thì quả thật là không dễ dàng.

Cô gật đầu: “Cảm ơn thầy, em sẽ thử ạ.”

Viết xong đơn đăng ký, Ôn Lê bước ra khỏi tòa nhà hành chính, ánh mắt cô lại vô thức hướng về phía lầu 3 kia.

Lần này cô chợt dừng bước.

Cô nhìn thấy Hạ Si Lễ đang lười biếng dự vào lan can hành lang, Thời Diên ở bên cạnh đang khoác vai anh.

Hạ Si Lễ hơi cúi đầu, lộ ra góc mặt sắc sảo, không biết bọn họ đang nói cái gì mà khóe miệng anh nhếch lên, trên người thiếu niên lộ rõ sự tinh nghịch.

Các nữ sinh trên hành lang đi ngang qua bọn họ đều đỏ mặt, có nữ sinh còn mang theo điện thoại di động, thậm chí chạy đến góc tường để lén chụp ảnh bóng lưng anh.

Ôn Lê đi lên lầu 3, vừa định tiếp tục đi lên lầu thì không nhịn được quay đầu lại. 

Lần này khi cô quay người lại thì Hạ Si Lễ đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Anh chống khuỷu tay lên lan can, gió thổi tung mớ tóc rối trên trán, đôi mắt anh đen láy, nóng bỏng như cơn gió mùa hè rơi trên người cô.

Ôn Lê không biết có phải anh đang nhìn cô hay là không, cô cố đè nén trái tim đang đập dồn dập, tay chân cô luống cuống không biết để vào đâu, cô vô thức sờ lên chóp tai nóng bừng của mình, cúi đầu chạy lên cầu thang.



Bài kiểm tra chất lượng đầu năm toàn khối của Nhất Trung sẽ diễn ra vào thứ sáu. 

Khi biết tin này thì đám học sinh trong lớp nhao nhao hỗn loạn. 

“Sao nhanh như vậy được?”

Mạnh Chân buồn rầu than: “Hôm qua Trang Kiều Nguyên đã hứa sẽ trốn học trèo tường qua đi ăn tối cùng mình mà.”

Nữ sinh ngồi ở trên quay lại trêu chọc: “Trang Kiều Nguyên không đến gặp cậu đâu, người ta trốn học để đi gặp người trong mộng cơ.”

“Đúng vậy, ai mà không biết Gần đây Trang Kiều Nguyên đang theo đuổi Hạ Si Lễ chứ.”, một nữ sinh khác nói vào.

Ngày nào cậu ta cũng đăng lời tỏ tình ở trên Tieba(1) của Nhất Trung Nam Đàn đó, bình luận hóng chuyện phải tới mấy trăm cái cơ.”

“Hạ Si Lễ cũng đẹp trai quá mà phải không, nói không ngoa thì gương mặt của cậu ta giống như là bước từ trong truyện tranh ra vậy.”

“Bộ đẹp trai là sẽ có cơm ăn sao? Loại nam sinh như cậu ta thì chắc chắn suốt ngày chỉ biết uống rượu, đánh nhau, học hành thì chẳng đâu vào đâu, không biết có thi đậu đại học được không nữa kìa…”

Ôn Lê đang thu dọn đồ đạc sau khi thi xong, động tác của cô chậm chạp, không cách nào tập trung được.

Trang Kiều Nguyên lại đến đây sao?

Lần kiểm tra đầu tiên này sẽ sắp chỗ ngồi dựa theo điểm nhập học hồi đầu năm, Ôn Lê được sắp chỗ thi ngay tại lớp, buổi sáng có môn Toán, tiếng Anh, tiếng Trung và Vật lý sẽ thi vào buổi chiều.

Sau khi hai môn thi buổi sáng kết thúc, Sầm Khê khoác tay Ôn Lê chạy đến nhà ăn: “Aida, buổi chiều vẫn còn phải thi nữa, tay mình suýt gãy rồi nè.”

Ôn Lê xoa xoa tay Sầm Khê: “Cố lên, thi xong xong là bọn mình được nghỉ ngơi rồi.”

“Lê Lê thật tốt, nhờ cậu xoa bóp nên tay mình đỡ đau rồi nè.” Sầm Khê ôm cánh tay cô cười nói.

“Không biết sau này tên đàn ông nào sẽ có diễm phúc cưới được Lê Lê của mình nữa, thật là ghen tị với hắn ta nha~”

Ôn Lê bị lời nói của Sầm Khê làm cho bật cười.

Một giây tiếp theo, Sầm Khê nhìn thấy Lý Dịch Từ trong đám đông trong nhà ăn liền hét lên: “Lý Dịch Từ, giữ chỗ cho mình và Lê Lê nữa!”

Lý Dịch Từ ra hiệu OK đồng ý.

Mỗi khi nghe thấy những người xung quanh Hạ Si Lễ được nhắc đến, Ôn Lê sẽ vô thức tìm kiếm bóng dáng của anh xung quanh nhưng lần này lại không thấy anh đâu.

Ôn Lê nghĩ đến chuyện mọi người bàn tán sáng nay về Hạ Si Lễ thì liền mím môi. 

Không có tâm trạng xếp hàng chờ đợi, Ôn Lê chọn bừa một suất cơm giá rẻ, khi đến chỗ ngồi của đám người Lý Dịch Từ thì cả người cô cứng đờ nhưng trong đáy mắt lại ánh lên một tia vui mừng.

Hạ Si Lễ đang ngồi đó chơi điện thoại di động, anh ấy không ở cùng với Trang Kiều Nguyên.

Như thể nhận ra điều gì đó, Hạ Si Lễ ngước mắt lên, thản nhiên đặt điện thoại di động lên bàn ăn, điện thoại di động của anh liên tục phát ra âm thanh tin nhắn từ QQ.

“Trang Kiều Nguyên vẫn còn theo đuổi cậu sao?”

Thời Diên vừa múc mì chua cay vừa hỏi:

“Cô nàng kiên trì thật đấy, hay là cậu chấp nhận đại đi? Cô nương nhà người ta xinh đẹp, thân hình lại bốc lửa, cậu còn muốn yêu cầu cái gì nữa đây?”

Hạ Si Lễ lười biếng trả lời: “Bộ nhìn anh đây giống người sẽ tùy tiện hẹn hò lắm sao?”

Lời này vừa nói ra, bả vai Thời Diên run lên, cậu ta cười lớn đến mức sặc canh cay, che miệng ho khan một tiếng.

Ôn Lê yên lặng đưa khăn giấy qua.

Hạ Si Lễ gõ gõ đốt ngón tay trước mặt, tùy ý nói: “Này, em nói thử xem.”

Ôn Lê sửng sốt hồi lâu mới nhận ra anh đang hỏi mình, đối mặt với bộ dáng bất cần của thiếu niên, cô gật đầu rồi lại lắc đầu: “Có một chút.”

Anh khoanh tay, uể oải ngả người ra sau, nhìn cô đầy ẩn ý, ​​như thể anh là một tên lưu manh đang muốn tính sổ với cô: “Một chút?”

Ôn Lê đành phải nói thật: “Bởi vì nhìn anh đẹp trai mà.”

Hạ Si Lễ lười biếng cười một tiếng, liếc Ôn Lê một cái:

“Đúng là tôi cũng đẹp trai thật đó…nhưng đẹp trai không có nghĩa là sẽ tùy tiện!”

Giọng nói của anh có chút suy tư, ánh mắt anh thẳng thắn lại mang theo vài phần ngả ngớn:

“Bạn học Ôn Lê hơi bị tiêu cực rồi đó nha.”

Ôn Lê căn bản không thể cưỡng lại ánh mắt của anh, may mà Thời Diên mở miệng giúp cô giải vây:

“Được rồi được rồi, anh Hạ của chúng ta là đẹp trai nhất, không tùy tiện tán tỉnh con gái bao giờ, được chưa?”

Hạ Si lễ cười mắng: “Cút đi.”

“À đúng rồi, nghe nói em gái Ôn Lê bắt được anh Hạ đeo tai nghe đến trường vi phạm nội quy của trường phải không?”

“Có bị trừ điểm không?”, Thời Diên tò mò hỏi.

Ôn Lê vừa bị hỏi đến thì giật mình, đôi mắt cô tròn xoe ươn ướt.

Hạ Si Lễ nâng cằm, ngồi bắt chéo chân, vẻ mặt thiếu niên ngỗ nghịch, đang chờ xem cô sẽ trả lời thế nào.

“Không trừ điểm.” Ôn Lê bổ sung, “Không có báo cáo.”

“Aida, em gái Ôn Lê của chúng ta thật tốt nha, ngoan ngoãn thuần khiết.”

“Có bạn trai chưa đó?”, Thời Diên thò đầu qua hỏi.

“Anh hỏi Lê Lê có bạn trai chưa để làm gì, bộ muốn theo đuổi con gái nhà người ta hả?”, Sầm Khê lên tiếng.

Hạ Si Lễ nhìn chằm chằm Ôn Lê đang xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, ở dưới bàn cách Lý Dịch Từ đạp Thời Diên một cái:

“Không nói chuyện không ai bảo cậu câm đâu.”

Lý Dịch Từ: “…”

Thời Diên: “…”

Sau khi cả nhóm ăn xong, từng người họ cầm đĩa của mình bỏ vào chiếc xô màu xanh đặt ở cửa nhà ăn.

Lý Dịch Từ quay đầu lại nhìn Hạ Si Lễ bên cạnh: “Thích sao?”

Hạ Si Lễ đút một tay vào túi, đôi mắt đen láy rơi vào thân ảnh mảnh khảnh của Ôn Lê cách đó không xa, thản nhiên quay mặt đi: “Đoán xem.”

Giọng điệu anh tùy ý, như gió thoảng mây bay.



Hôm nay là lần đầu tiên Ôn Lê “ăn trưa” cùng Hạ Si Lễ, cô phấn khích đến độ không nghỉ trưa mà còn làm thêm thêm một bộ đề ôn tập trước khi thi.

Kiểm tra xong học sinh được nghỉ hai ngày. 

Thứ bảy, như thường lệ Ôn Lê đến cửa hàng cạnh quán Internet làm việc bán thời gian, mỗi cuối tuần cô đều giúp trông coi cửa hàng, làm các công việc lặt vặt như, thu ngân, sắp xếp hàng hóa, ghi chép thu chi, một tháng kiếm được 200 tệ. Thỉnh thoảng, nếu công việc làm ăn thuận lợi, ông chủ sẽ trả thêm lương cho cô.

Sáng hôm nay khá thoải mái, công việc không quá bận rộn nên Ôn Lê tranh thủ giải hai bộ đề thi toán.

Nhà trường bố trí một giáo viên thi đặc biệt đến luyện cho các bạn sẽ tham gia kì thi Toán sắp tới. Giáo viên sẽ giúp sửa bài, giải thích các câu hỏi sai, trong lớp ngoài Ôn Lê ra thì còn có Trần Thượng cũng tham gia kì thi này.

Kiểm tra lại bài giải một lần nữa, Ôn Lê xoa xoa cái cổ nhỏ, trong đầu cô chợt hiện lên cuộc trò chuyện giữa Mạnh Chân và mấy nữ sinh hồi hôm thứ sáu.

Cô nhấc điện thoại lên, đăng nhập vào diễn đàn Tieba của trường Nhất Trung, phía trên có 1 dòng chữ in đậm màu đỏ nổi bật “HOT”, tiêu đề chính là: 

《Có ai kết bạn được với Hạ Si Lễ không?》

Điện thoại của Ôn Lê là điện thoại Nokia cũ mua ngoài chợ, màn hình nhỏ lại còn hay bị giật lag, mỗi tháng chỉ lưu lượng vài chục megabyte nên bình thường cô rất ít khi dùng điện thoại di động để truy cập Internet vì sợ rằng tiền hóa đơn cuối tháng sẽ cao.

Cô vẫn click mở bài đăng, chỉ mới có mấy phút mà bên dưới bài đăng đã có thêm mấy chục bình luận.

【14L: Không! Còn mọi người thì sao? 】

【20L: Mỗi ngày đều thêm bạn, đều không có phản hồi, người gì mà lạnh lùng quá đi [khóc lớn]】

【26L: Có ai thêm bạn với Hạ soái ca thành công chưa vậy, ô ô ô ô, muốn nói vài lời với cậu ấy sao mà khó quá đi ~】

【30L: Chị em ơi ai gửi cho tôi số QQ của Hạ Si Lễ với!】

【Trả lời – 30L: 288365676, đang tạo phúc cho nhân loại, không cần cảm ơn tui đâu ~ 】

Trí nhớ của Ôn Lê không tốt lắm nên học tiếng Anh cùng Ngữ văn đều dựa vào học thuộc lòng mà qua, nhưng 9 chữ số kia cô chỉ cần nhìn một lần đã lặng lẽ khắc ghi trong lòng.

Vừa hồi hộp vừa hưng phấn, Ôn Lê ghi chép lại dãy số này, sau đó lại lấy thêm một tờ ghi chú khác để ghi vào sổ.

Tâm tình Ôn Lê vui vẻ giống như cô đã lấy được kho báu mà mình hằng mơ ước, khóe miệng không nhịn được cong lên mãi.

Một lúc sau Ôn Lê quay lại bài đăng kia thì phát hiện đã quản trị viên xóa đi mất. 

Ôn Lê đứng trong cửa hàng mấy tiếng, ngoài công việc ra thì cả ngày hôm nay trong đầu cô chỉ có dãy số này.

Suy nghĩ một chút thì Ôn Lê liền mở điện thoại lên để tìm kiếm, vì tốc độ Internet quá chậm nên trên màn hình điện thoại cứ hiện biểu tượng đang tải xoay tròn mòng mòng, giống hết như tâm trạng của Ôn Lê lúc này vậy.

Hai giây sau, bóng lưng của một người đẹp trai đến chói mắt xuất hiện.

Biệt danh rất đơn giản, L.

QQ hiển thị những bức ảnh được đăng tải gần đây trong “Không gian QQ của anh ấy”——

Trên cánh tay thiếu niên có hai vết sẹo do bị dao chém, gân guốc nổi rõ, kéo từ xương cổ tay gồ ghề lan ngược ra sau, nhìn vừa đáng sợ vừa gợi cảm.

Một con chim nhỏ bụ bẫm đứng trên cánh tay anh, nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời, trông rất ngoan ngoãn.

Ôn Lê lo lắng mình sẽ để lại dấu vết khi vào tường nhà anh nên không dám bấm vào gì cả, nhưng không ai biết cô đã lén ngắm nhìn QQ của anh không biết bao nhiêu lần, lần nào cô gái nhỏ cũng vui vẻ cúi đầu mỉm cười.



Vào Chủ nhật, Ôn Lê tranh thủ thời gian nghỉ trưa để chuyển đống bìa cứng và chai nhựa tìm thấy ở nhà lên một chiếc xe ba bánh rồi chở đến nơi thu gom phế liệu để bán lấy tiền.

“Cô bé lại đến đây để bán phế liệu à.” 

Chú thu gom phế liệu đội một chiếc mũ rơm, thân trên để trần trụi, toàn thân người đàn ông đen sạm. 

Chú ấy giúp Ôn Lê lấy phế liệu ra và cân chúng, “Không đến 10kg. Theo tính toán của chú thì đống này đổi được 5 tệ thôi.”

Ôn Lê lau mồ hôi trên trán, cất 3 tờ 1 tệ và 2 đồng xu vào trong túi nhỏ: “Cảm ơn chú ạ.”

Cô lấy tiền đi mua một miếng thịt lợn ở khu chợ gần đó, dự định buổi tối sẽ về xào thịt và rau cho bà nội.

Trên đường trở về, từ xa Ôn Lê đã nhìn thấy Tống Trì đang đi về phía cô.

Mí mắt cô giật giật, cô lập tức rẽ xe ba bánh qua hướng khác định đi đường vòng, không ngờ cậu ta đã đoán trước hành động của cô, sải bước tới cản cô lại.

Tống Trì nhìn thẳng vào cô: “Cuối cùng cũng bắt được em.”

Tống Trì đặt chân lên bánh trước của chiếc xe ba bánh, lắc lắc chân một cách lơ đãng rồi huýt sáo vài tiếng:

“Gần đây không gặp được ở trường nhỉ, em cứ ở trong lớp học hành mãi. Em xinh xắn như vậy, đừng tự biến mình thành một con mọt sách chứ, bọn mọt sách không thú vị đâu.”

Ôn Lê bình tĩnh nhìn Tống trì, thân hình cô mảnh khảnh gầy gò, làn da trắng nõn, bộ dáng tưởng chừng dễ bị bắt nạt nhưng ánh mắt cô thì lại lạnh lùng, nốt ruồi son dưới đuôi mắt cô lại còn thêm cho cô vài phần kiều diễm.

Tống Trì nhìn cô mà lòng ngứa ngáy.

“Nhìn em nóng nực quá nhỉ…”, Tống Trì nuốt nước bọt.

“Lại đây, để anh lau mặt cho em.”

Tống Trì cao lớn khỏe mạnh, khi đôi bàn tay đen nhẻm nhớp nháp sắp chạm vào mặt cô, trái tim Ôn Lê run rẩy, vội vàng dùng tay chặn lại.

Bốp –

Cô chụp tay hắn lại.

Cảm nhận được sự từ chối của cô, sắc mặt Tống Trì lập tức thay đổi, cậu ta liếm khóe môi, nở cười nham hiểm:

“Không ngờ em lại còn mạnh mẽ như vậy, anh đây thích những cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp lại còn cá tính như cô em lắm, ngủ với em chỉ có sướng tới chết!”

Ôn Lê cảm thấy ớn lạnh, nỗi sợ hãi trong lòng ngày một tăng, cô hiểu sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ lớn đến mức nào.

Lúc Tống Trì đang định nắm lấy cánh tay cô, Ôn Lê đột nhiên nhìn qua sau lưng hắn hét lên:

“Chú cảnh sát, cứu con với!”

Tống Trì trước đó đã từng bị sờ gáy nên khi nghe cảnh sát đến gần, sắc mặt tái nhợt, vội vàng lùi lại vài bước để trốn thoát.

Ôn Lê nhân cơ hội đạp xe lùi mạnh về phía sau, dùng hết sức lực hất hắn ra, tim đập thình thịch, đầu ngón tay đều run rẩy.

Tống Trì quay đầu mới phát hiện xung quanh không có một bóng người, mới biết được hắn bị lừa liền rống lên:

“Con khốn Ôn Lê, tao sẽ chơi chết mày!”

Tống Trì hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ôn Lê xa dần, phun một bãi nước miếng xuống đất: “Nếu có bản lĩnh thì vĩnh viễn ở trong phòng luôn đi, đừng ra ngoài!”



Ôn Lê chạy thẳng một mạch khu nhà của cô rồi mới dám thở ra một hơi, cô ngồi xổm trên mặt đất, hai chân cô mềm nhũn, hai tay vẫn còn run rẩy, cổ họng khô khốc, không nói nên lời.

Tần Tú Anh bị bệnh tim nặng nên Ôn Lê nào dám kể cho bà nghe chuyện hôm nay. Cô chỉ cố gắng tự trấn an bản thân, đem xe ba bánh trả về chỗ cũ rồi mới vào nhà.

Ngày hôm sau, Ôn Lê vẫn đi làm bán thời gian như thường lệ, may mắn thay Tống Trì không cản đường cô nữa.

Cho dù hôm nay đã xảy ra một chuyện kinh khủng vậy thì Ôn Lê vẫn mong chờ ngày mai nhanh đến, để cô được đi học. Vì chỉ có đi học thì Ôn Lê mới có thể nhìn thấy Hạ Si Lễ mà thôi.

Rạng sáng, trấn Nam Đàn đột nhiên đón mấy trận gió lớn, chẳng bao lâu sau mưa ào tới, kéo dài đến tận sáng thứ Hai.

Nhà trường đã tạm dừng lễ chào cờ vào thứ Hai, cho phép các học sinh được tự do hoạt động. 

Tiết học thứ hai kết thúc, Ôn Lê đang bưng cốc đi lấy nước, máy nước nóng ở tầng của cô bị hỏng, muốn lấy nước nóng thì chỉ đành phải đi sang các tầng khác.

Nếu như xuống lầu 3 lấy nước biết đâu còn có cơ hội nhìn thấy anh một chút, Ôn Lê ôm theo chút tâm tư đó mà đi xuống lầu.

Phòng lấy nước nóng của mỗi lầu đều nằm ở cuối hành lang, khi đi ngang qua lớp 12-9 cô xui xẻo đụng phải Tống Trì.

Tống Trì nhớ lại hôm đó bị cô lừa, mặt mày dữ tợn:

“Ồ, đây không phải Ôn Lê sao? Hôm nay có việc gì mà phải dời bước đến lớp 12-9 đây?”

Lòng Ôn Lê thắt lại, nỗi sợ hãi dâng tràn, cô căng thẳng xách theo bình nước xoay người rời đi.

Cô đi chưa được mấy bước thì đã bị Tống Trì dùng sức tóm lấy cánh tay, đem Ôn Lê vây kín trong lòng ngực hắn.

Ôn Lê hoảng sợ nên liều mạng vùng vẫy muốn thoát ra, dùng chân đá hắn, nhưng sức lực của hắn quá mạnh, chỉ siết tay một cái đã có thể dễ dàng khống chế Ôn Lê như một con thỏ con.

Hành lang dần dần chật kín người, nhưng vì đối phương là Tống Trì nên không ai lên tiếng thay cô.

Lần đầu tiên Ôn Lê cảm nhận được tứ cố vô thân là cảm giác gì.

Cô độc và bất lực.

“Thả tôi ra!” Cô hất tay Tống Trì ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt hơn.

Tống Trì bị bẽ mặt nên bắt đầu buông lời chế nhạo:

“Không biết cô kiêu ngạo cái nỗi gì, ba mẹ cô thì chết thảm đến nỗi ngay cả bia mộ cũng không có tên. 

Ở nhà thì chỉ có một bà nội già, nghèo khổ, làm lụng vất vả, phải kiếm sống bằng nghề bán phế liệu, với điều kiện như vậy mà được Tống Trì tôi để mắt tới thì đã là phước 3 đời nhà cô rồi, có hiểu không vậy?”

“Chỉ cần cô hiểu chuyện một chút, cho tôi mặt mũi thì cô muốn tôi…”

Tống Trì chưa kịp nói xong thì một bình nước đã đập vào đầu hắn.

“Mẹ nó, là đứa nào không có mắt?”

Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng chai nước lăn trên mặt đất.

“Xin lỗi, tay tôi trơn quá.”

Một giọng nói lười biếng và quen thuộc vang lên từ phía sau.

Hạ Si Lễ đút một tay vào túi, bước về phía bên này, hành lang đông đúc tự động chia thành hai bên, gương mặt thiếu niên bất cần, mang theo vài phần lạnh lẽo.

Tống Trì vẫn còn nhớ tuần trước Hạ Si Lễ dùng bóng rổ đánh mình: “Lại là mày.”

Bình nước lăn đến bên chân Ôn Lê, Tống Trì nhìn cô nhặt lên đưa cho Hạ Si Lễ, cười khẩy: “Cô nghĩ Hạ Si Lễ có vấn đề hay sao mà lại nhận đồ cô đã từng chạm qua?”

“Không cần giả vờ thanh cao làm gì nữa. Có phải vì Hạ Si Lễ có tiền nên cô mới muốn trèo cao đúng không? Vậy nếu như tôi đưa cho cô 100 tệ, cô cũng sẽ đi với tôi chứ?”

Tống Trì nhịn không được buông lời mỉa mai.

Ôn Lê nắm chặt đầu ngón tay, tôn nghiêm của cô như một đám cỏ dại bị một ngọn lửa càn quét, thiêu rụi không còn một cọng.

Hạ Si Lễ đứng ở trước mặt cô, mắt anh đen tối không thấy đáy, trong khoảnh khắc cô rụt tay lại, lưỡi anh chống má, anh mỉm cười nhưng khắp người đều phảng phất nộ khí.

“Giúp tôi cầm một chút.”

Ôn Lê sửng sốt hai giây.

Sau đó khung cảnh trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát được.

Hạ Si Lễ sải bước về phía trước, trực tiếp túm lấy cổ áo Tống Trì hung hăng ném vào tường.

“Bang——!” Một tiếng vang lớn.

Có cảm giác bức tường xém chút đã nứt toác.

Tống Trì hét lên và trượt xuống, hắn cảm thấy cột sống sắp gãy.

Xung quanh liên tục vang lên những tiếng la hét, có người trợn mắt che miệng, có người sợ đến mức chạy về phòng học, có người chạy đi gọi thầy cô, giờ phút này hành lang hỗn loạn vô cùng.

“Mày phát điên cái gì thế? Sao lại đánh tao–?”

Tống Trì chưa kịp nói xong thì Hạ Si Lễ lại tung thêm một cú đấm vào mặt hắn, động tác của anh nhanh lại hiểm, cánh tay đang túm lấy cổ Tống Trì vì dùng lực nên nổi gân lên nhìn đáng sợ vô cùng, nhìn Hạ Si Lễ như một tay xã hội đen thứ thiệt.

Hạ Si Lễ nghiêng đầu trịch thượng nhìn Tống Trì ánh mắt anh lạnh lùng, giọng điệu ngạo mạn:

“Muốn đánh mày cần phải có lý do sao?”