Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 41: Cô ấy có còn cần tôi không?



Mẹ của Hạ Si Lễ, Si Gia Nhan sinh ra trong nhà họ Si, là gia đình có quyền thế bật nhất ở Kinh Bắc hàng chục năm trước, mà Si Gia Nhan là một minh tinh màn ảnh với nhan sắc tuyệt mỹ, nhà họ Si cũng không tiếc tài nguyên đầu tư cho cô.

Lúc đang ở trên đỉnh cao danh vọng, Si Gia Nhan lại đem lòng yêu Hạ Lĩnh, một người đàn ông trong tay không có gì. Hạ Lĩnh đã vì vinh hoa phú quý của nhà họ Si mà chấp nhận vứt bỏ người phụ nữ hắn yêu là Triệu Thanh Âm để kết hôn cùng Si Gia Nhan.

Tất nhiên cha mẹ của Si Gia Nhan coi thường nhà họ Hạ, càng coi thường Hạ Lĩnh hơn.

Để có thể kết hôn sinh con với Hạ Lĩnh mà Si Gia Nhan đã bỏ hết công việc sự nghiệp, thậm chỉ còn làm loạn tuyệt thực đến phải mức nhập viện một phen, mà nhà họ Si từ trước tới nay chỉ có duy nhất một vị thiên kim này nên cô được nâng niu chiều chuộng hết mực. Hết cách nên cuối cùng nhà họ Si đành phải bất đắc dĩ chấp nhận mối hôn sự này.

Chuyện Si Gia Nhan chấp nhận gả vào một nhà thấp kém không ra gì đã trở thành chuyện cười trong giới thượng lưu Kinh Bắc nhưng cô vẫn không hề bận tâm, vẫn nắm tay Hạ Lĩnh dắt đi giới thiệu với các mối quan hệ của mình, nghĩ đủ cách để lót đường cho hắn.

Sau khi hai người kết hôn thì nhà họ Si càng ra sức hỗ trợ nhà họ Hạ, tập đoàn Hạ thị dần dần đi vào quỹ đạo, nhà họ Si thậm chí còn sáp nhập công ty nhà mình với nhà họ Hạ.

Không lâu sau, Si Gia Nhan mang thai.

Mỗi lần đi khám thai định kỳ, Hạ Lĩnh đều viện cớ công việc bận rộn từ chối, trong khi đó hắn lại thông đồng cùng Triệu Thanh Âm lén lút ở bên nhau trong một biệt thự của hắn mua ở ngoài ngoại ô.

Khi bụng của Si Gia Nhan đã được 8 tháng thì Triệu Thanh Âm cũng có thai.

Trong lần đi khám thai, Si Gia Nhan nhìn thấy Hạ Lĩnh ân cần chăm sóc một người phụ nữ khác, hắn nhẹ nhàng ôm eo cô ta, vuốt ve cái bụng còn chưa kịp nhô lên của cô ấy. Cả hai hạnh phúc vui vẻ cùng nhau cười nói bước vào khoa sản.

Si Gia Nhan chưa bao giờ nhận được đối đãi như thế từ Hạ Lĩnh. Từ khi cô mang bầu, Hạ Lĩnh thậm chí còn chưa bao giờ ngủ chung giường với cô.

Si Gia Nhan cảm thấy đầu óc trống rỗng, không màng đến sự ngăn cản của vệ sĩ, tiến lên túm tóc Triệu Thanh Âm: “Dám chen chân vào gia đình người khác, cô không biết nhục sao? Cô có thai rồi phải không? Phá ngay cho tôi!”

Triệu Thanh Âm khóc sướt mướt quay lại tìm Hạ Lĩnh.

Một cái tát giáng xuống mặt Si Gia Nhan, cái tát này của Hạ Lĩnh mạnh đến mức khiến người ta đau đớn: “Si Gia Nhan, cô đừng có mà không biết điều, đây là bệnh viện, không phải là nơi để cô làm loạn!”

Si Gia Nhan bị tát ngã xuống đất, cô ôm lấy khuôn mặt tái nhợt, xung quanh bắt đầu có tiếng la hét vang lên, khi Si Gia Nhan định thần lại thì mới nhận ra phía dưới đang đau dữ dội, có cái gì đó âm ấm bắt đầu chảy ra.

Hạ Lĩnh và Triệu Thanh Âm cũng bị cảnh trước mắt dọa cho mất hồn mất vía.

Si Gia Nhan mới mang thai được 8 tháng, cái tát của Hạ Lĩnh đã khiến cô sinh non. Si Gia Nhan được đẩy vào phòng mổ, sau hai ngày hai đêm mới có tiếng khóc nỉ non thật nhỏ của đứa trẻ vang lên.

Hạ Si Lễ sinh non hai tháng, lúc mới sinh ra thì toàn thân đã tím tái, suýt nữa đã không cứu được.

Ông nội Hạ sau khi biết được chuyện Hạ Lĩnh và Triệu Thanh Âm dan díu với nhau, đã dùng gia quy trừng phạt Hạ Lĩnh, tước hết mọi quyền lợi của hắn trong công ty.

Hạ Lĩnh mất tiền mất quyền lại còn đắc tội với nhà họ Si, ông Hạ không ra tay thì những người khác cũng không ai dám giúp hắn. Chưa được nửa tháng thì Hạ Lĩnh và Triệu Thanh Âm đã không chịu được cuộc sống nghèo khó nữa nên đành phải đầu hàng.

Hạ Lĩnh cam kết sẽ không còn qua lại với Triệu Thanh Âm nữa, Triệu Thanh Âm cũng sẽ bỏ đứa bé trong bụng đi. Thậm chí nhà họ Si muốn Si Gia Nhan và Hạ Lĩnh ly hôn nhưng làm sao Si Gia Nhan có thể đồng ý. Cô thà sống trong thế giới cổ tích mình tự tạo ra, cố chấp tin rằng nếu cho Hạ Lĩnh một cơ hội để làm lại từ đầu thì cô và hắn vẫn sẽ hạnh phúc như trước.

Không ai nhớ đến Hạ Si Lễ, đứa bé bị bỏ quên trong bệnh viện suốt nửa năm mới được nhà họ Si đón về.

Hạ Lĩnh và Si Gia Nhan chưa từng ôm Hạ Si Lễ một cái, mãi cho đến khi phải đặt tên cho đứa nhỏ Hạ Lĩnh mới ôm cậu một cái, nhàn nhạt nói: “Gọi là Hạ Si Ly[1] đi.”

Năm Hạ Si Lễ 5 tuổi, Si Gia Nhan dẫn cậu đến công ty tìm Hạ Lĩnh, mới phát hiện Hạ Lĩnh đang ở trong văn phòng với một người phụ nữ khác.

Người phụ nữ đó vẫn là Triệu Thanh Âm của nhiều năm trước.

Si Gia Nhan tức giận đập phá văn phòng, không lâu sau trợ lý của Hạ Lĩnh dẫn một cậu bé vào, khi đó Si Gia Nhan mới biết rằng Triệu Thanh Âm vốn dĩ không hề phá thai, cô ta đã sinh đứa nhỏ ra, đứa bé kia nhỏ hơn Hạ Si Lễ chưa đến một tuổi.

Hạ Lĩnh cũng không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa: “Ly hôn! Con cái cô nuôi, công ty từ khi nhà họ Hạ chúng tôi nắm quyền cũng đã mang lại không ít lợi ích cho gia đình cô, cổ phần nhà họ Hạ lấy 8 phần, còn 2 phần để lại cho nhà cô.”

Si Gia Nhan không chịu ly hôn, cô nhìn điên cuồng chằm chằm vào hai người bọn họ: “Tôi sẽ dày vò đôi gian phu dâm phụ các người cho tới chết! Muốn ly hôn? Đời này đừng mơ!”

Sau đó bắt đầu có lời đồn lan truyền trong giới thượng lưu Kinh Bắc rằng tên của Hạ Si Lễ được Hạ Lĩnh đặt theo câu thơ cổ của Vương Tử Kính.

“Bất giác hữu dư sự, duy ức dữ hi ly.”[2]

Hạ Lĩnh muốn dùng câu thơ này để chỉ câu chuyện của hắn và Triệu Thanh Âm, dù đã kết hôn với Si Gia Nhan, nhưng ngày ngày đêm đêm người trong lòng hắn chỉ có Triệu Thanh Âm mà thôi. Hạ Lĩnh cũng dùng cái tên này để ngầm nói với người ngoài rằng Hạ Si Lễ là đứa trẻ không được sinh ra từ tình yêu, không ai yêu thương cậu cả.

Tin đồn càng lúc càng lan rộng, Hạ Si Lễ bị mọi người cười nhạo là thằng nhóc bị bỏ rơi, cuối cùng vẫn là nhà họ Si phải đổi tên cậu thành Hạ Si Lễ.



So với Hạ Lĩnh và Triệu Thanh Âm thì Si Gia Nhan còn hận Hạ Si Lễ hơn ai hết. Bà hận anh vì đã khiến bà phải đau đớn suốt hai ngày hai đêm để sinh ra, còn suýt nữa đã không giữ được mạng. Bà hận việc sinh anh ra cũng không thể khiến Hạ Lĩnh quay lại, hận anh không thể làm cho Hạ Lĩnh thích anh, hận anh không biết nịnh nọt để khiến Hạ Lĩnh về nhà.

“Từ đó về sau, Si Gia Nhan biến Hạ Si Lễ trở thành thứ công cụ khiến Hạ Lĩnh trở về nhà. Khi cậu ấy không chịu nịnh nọt Hạ Lĩnh thì bà ấy liền dùng roi gậy đánh đập cậu ấy, đánh đến mức cậu ấy phải nhập viện, Hạ Lĩnh thấy vậy đành phải quay về nhà ở vài ngày.”

“Mỗi khi tinh thần Si Gia Nhan không ổn định thì sẽ lôi Hạ Si Lễ ra đánh đập, mà cậu ấy cũng không hề phản kháng. Chuyện này cứ diễn ra suốt một khoảng thời gian dài, Hạ Lĩnh dần trở nên thờ ơ, cho dù Hạ Si Lễ có bị đánh vào bệnh viện thì ông ta cũng không về nữa.”

“Si Gia Nhan đã nhốt cậu ấy trong tầng hầm tối tăm, không cho ăn, thỉnh thoảng mới nhớ ra thì ném cho cậu ấy ít thức ăn hết hạn, vậy nên sau này Hạ Si Lễ mới mắc chứng sợ bóng tối.”

“Cô có biết vết sẹo dài trên tay Hạ Si Lễ do đâu mà có không?”

“Chính mẹ ruột của cậu ấy chém mà ra đó. Hạ Si Lễ chỉ muốn Si Gia Nhan ly hôn để bớt đau khổ còn Si Gia Nhan lại muốn cậu ấy chết.”

“Nếu Hạ Si Lễ không tránh được, thì có khi cậu ấy đã không còn trên thế giới này nữa.”

Chính trong khoảnh khắc đó, ông nội của Hạ Si Lễ mới nhận ra Si Gia Nhan thật sự có vấn đề về tâm lý. Vì để bảo vệ Hạ Si Lễ nên ông mới đưa anh đến Nam Đàn.



Ôn Lê ngồi trong xe, bây giờ đang là tháng 6, mặt trời treo cao, ánh nắng chói chang bao phủ khắp nơi nhưng cả người cô lại run lên vì lạnh.

Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời nói của Cận Tư Tự.

“Hạ Si Lễ lớn lên trong một gia đình như vậy nên cậu ấy chẳng bao giờ tin vào tình yêu cả. Một mình cậu ấy vật lộn trong bóng tối suốt 18 năm, chỉ cần vượt qua năm nay, thi đậu vào Thanh Đại rồi quay trở lại Kinh Bắc, dựa vào năng lực của Hạ Si Lễ thì tương lai cậu ấy chắc chắn sẽ chạm tới đỉnh núi cao nhất.”

“Nhưng mà…” Cận Tư Tự dừng lại một lúc lâu, nhẹ nhàng trào phúng, “…vì cô, mọi thứ đều hỏng bét.”

“Vì muốn cho cô cuộc sống tốt hơn, muốn kiếm tiền thuốc men cho bà nội cô mà cậu ấy phải đi đấu quyền, bị người ta đánh đập bầm dập cả người…cái đó thì cũng được đi, dù sao thì cũng là do cậu ta yêu đến mù quáng, tự làm tự chịu…”

“Nhưng ngồi tù ư? Tại sao vì để bảo vệ cô mà cậu ấy phải sa cơ lỡ vận đến mức ngồi tù chứ? Ai cũng biết, một khi đã ngồi tù thì tương lai tiền đồ sáng lạn đang chờ cậu ấy phía trước đều sẽ đổ sông đổ biển.”

Cận Tư Tự mắt đỏ hoe nhìn cô: “Cô có biết ước mơ của Hạ Si Lễ là gì không?”

“Từ nhỏ cậu ấy đã thích làm robot, mỗi lần tham gia cuộc thi robot đều giành huy chương vàng, còn bây giờ thì sao? Tay cậu ấy phế rồi! Vì để cứu cô nên tay Hạ Si Lễ bị phế rồi đó!” Cận Tư Tự nghẹn ngào nói, “Tôi biết cô không có lỗi, vì cô cũng là nạn nhân, nhưng tôi vẫn ước gì…”

Cận Tư Tự trầm giọng, không nhìn cô nói: “Ước gì Hạ Si Lễ chưa bao giờ quen biết cô.”

Ôn Lê nhớ lại vết sẹo đáng sợ trên cánh tay Hạ Si Lễ, trên diễn đàn ở trường đầy rẫy lời đồn rằng đó vết sẹo anh bị chém khi đánh nhau, nhưng có ai nào biết vết sẹo đó lại do chính người mẹ máu mủ ruột rà của Hạ Si Lễ gây ra.

Hạ Si Lễ luôn tự hào kiêu ngạo, làm việc gì cũng luôn tự tin. Anh xuất hiện như một tia sáng soi đường cho những người đang lạc lối trong vòng xoáy tăm tối.

Anh cứu rỗi mọi người, nhưng ai có thể mang lại ánh sáng cho anh?

“Cô gái, cô không sao chứ?” Tài xế nhìn thấy cô run rẩy ở ghế sau, lại nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, nước mắt đầm đìa thì vội vàng hỏi, “Sao lại khóc thế này?”

Ôn Lê dựa vào cửa sổ xe, cô nhẹ nhàng lắc đầu, giọng run rẩy: “Tôi không sao, chỉ cảm thấy lạnh thôi, sao trời nóng vậy mà tôi vẫn thấy lạnh quá…”

“Tôi sẽ tắt điều hòa ngay.” Tài xế vội vàng tắt điều hòa xe, “Cô gái, trên ghế phụ có áo chống nắng của tôi, cô không ngại thì lấy đắp thêm đi.”:

Ôn Lê bị sự nhẹ nhàng của tài xế làm cho cảm động, nước mắt càng tuôn rơi không thể dừng, cô nghẹn ngào: “Cảm ơn bác tài.”

Khi đến biệt thự nhà họ Hạ, tài xế do dự hỏi: “Cô cần tôi chờ ở đây không?”

Ôn Lê đã lấy lại bình tĩnh, cô nói: “Không cần đâu, cảm ơn chú.”

Tài xế không nói thêm gì nữa, lái xe rời đi.

Ôn Lê bước vào biệt thự thì gặp ngay một người phụ nữ đang tưới cây trong sân, khi biết cô muốn tìm Hạ Lĩnh và Triệu Thanh Âm thì bà ta liền nhìn cô với vẻ nghi hoặc, nhưng thấy vẻ mặt nôn nóng của cô nên cuối cùng bà ta cũng dẫn đường cho cô vào biệt thự.

Biệt thự nhà họ Hạ sang trọng lộng lẫy, phòng khách còn lớn hơn cả nhà của Ôn Lê.

Hạ Lĩnh đang ngồi trên ghế sofa, nhìn bề ngoài của ông không giống Hạ Si Lễ lắm, nhưng vẫn nhìn ra được dáng vẻ điển trai phong trần thời còn trẻ, bên cạnh Hạ Lĩnh còn có một người phụ nữ, là Triệu Thanh Âm.

Dù Ôn Lê rất ghét họ vì những gì họ đã làm với Hạ Si Lễ, nhưng hiện tại chỉ có nhà họ Hạ mới có thể cứu anh.

“Hạ Si Lễ giết người vì cô?” Hạ Lĩnh đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt khinh bỉ.

Bị ánh mắt của Hạ Lĩnh dò xét, Ôn Lê chỉ biết mím môi: “Hạ Si Lễ là con của chú, anh ấy là người như thế nào, thân làm cha bộ chú không biết sao? Anh ấy không giết người và cũng sẽ không bao giờ giết người!”

“Hạ Si Lễ là người trọng nghĩa khí, bạn bè bị bắt nạt anh ấy sẽ giúp, trên đường gặp mèo lang thang anh ấy sẽ mang về nuôi, gặp người vô gia cư trên đường anh ấy sẽ đưa hết tiền trong túi cho họ, một người như vậy sẽ đi làm hại người khác sao?”

Hạ Lĩnh lần đầu tiên bị một đứa con gái mới mười mấy tuổi giáo huấn, ông cười: “Vậy cô đến tìm tôi làm gì, muốn tôi cứu Hạ Si Lễ? Dù rằng nó là con trai tôi, nhưng không có nghĩa tôi sẽ cứu nó.”

Ông ta đập bàn một cái: “Tôi còn đang ước gì nó chết trong tù đi kìa! Chuyện của Hạ Si Lễ không được phép để lộ ra ngoài, Hạ thị đi từng bước khó khăn mới đi được đến ngày hôm nay, nếu chuyện Hạ Si Lễ giết người đi tù lộ ra ngoài thì Hạ thị phải tính sao? Nhà họ Hạ sẽ không nhận Hạ Si Lễ, tôi cũng không thể đi cứu nó, cô về đi.”

Ôn Lê chưa bao giờ nghĩ rằng người nhà họ Hạ lại có thể tàn nhẫn vô tình như vậy, vì lợi ích mà ngay cả con ruột mình cũng không thèm quan tâm, cô chạy tới kéo tay Hạ Lĩnh, ánh mắt đỏ hoe: “Chú ơi, xin chú hãy cứu Hạ Si Lễ, anh ấy chỉ mới 18 tuổi, cuộc đời anh ấy mới chỉ bắt đầu thôi. Hạ Si Lễ vô tội, nếu ngồi tù thì cả đời này của anh ấy sẽ bị hủy hoại mất!”

“Tôi không chỉ có một đứa con trai này.” Hạ Lĩnh nhíu mày, đẩy cô ra với vẻ ghê tởm, “Con trai tôi và Triệu Thanh Âm mới là người thừa kế chân chính của Hạ thị trong tương lại.”

“Con của Si Gia Nhan giống mẹ nó, cả hai đều là những kẻ bạo lực điên rồ, phải ngồi tù để bị dạy dỗ cho tốt đi.”

“Còn nhìn cái gì, không mau đưa cô ta ra ngoài đi, cái đồ xui xẻo!”

Ôn Lê bị bảo vệ kéo ra ngoài, cô ngã xuống đất rồi lại bật dậy chụp cách cửa biệt thự nhà họ Hạ, người giúp việc nhìn thấy cô thì nhịn không được khuyên một câu: “Từ bỏ đi.”

“Không! Chỉ cần còn một chút hy vọng, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Sau khi bị nhà họ Hạ đuổi ra ngoài, Ôn Lê vẫn cố chấp đứng bên ngoài cổng.

Cô mở điện thoại, tìm kiếm thông tin về vụ việc ở Nam Đàn. Dư luận ngày càng trở nên gay gắt, người dân Nam Đàn muốn kẻ giết người phải bị trừng phạt theo pháp luật, ngày nào cũng có người dân, phóng viên đứng trước cửa cục cảnh sát đòi một lời giải thích.

Ôn Lê đã tra thử thông tin, nếu không có ai chứng minh Hạ Si Lễ vô tội, không ai chứng minh được Đàm Thanh tự sát thì Hạ Si Lễ sẽ bị coi là thủ phạm giết người, ít nhất phải chịu án tù từ 3 đến 7 năm.

Hạ Si Lễ mới chỉ 18 tuổi, anh có cả một tuổi trẻ tươi đẹp phía trước, không thể ngồi tù oan được.

Ôn Lê đứng trước nhà họ Hạ suốt 3 ngày, ban ngày bị nắng chiếu đến mở mắt không nổi, mồ hôi chảy dài trên trán, vết thương do Đàm Thanh gây ra đau nhức ngứa ngáy nhưng cô vẫn kiên quyết không bỏ đi. Buổi tối, Ôn Lê dựa vào cổng nhà Hạ để ngủ, gặp Hạ Lĩnh cô đã cầu xin ông ta cứu Hạ Si Lễ, nhưng ông ta thờ ơ chẳng hề phản ứng.

Người giúp việc trong nhà thấy cô tội nghiệp, thi thoảng lấy cho cô chút nước chút bánh ngọt. Đến ngày thứ 4, trời Kinh Bắc đổ mưa lớn, Ôn Lê đứng dưới màn mưa ngẩng đầu nhìn trời, rõ ràng là trời vẫn rất sáng nhưng mưa lại rất to. Cô tuyệt vọng nhìn lên trời, cảm giác bất lực lạc lõng mấy ngày qua dâng trào khiến cho cô bật khóc nức nở.

“Tại sao…tại sao thế giới lại bất công như vậy?”

Ôn Lê yếu ớt ngã xuống đất, quần áo ướt đẫm nước mưa, giọng nói cô khàn khàn: “Tại sao…anh ấy phải chịu đựng những điều này?”

Vết thương trên trán bị nắng nôi mưa gió cùng mồ hôi làm nhiễm trùng, Ôn Lê dần mất đi ý thức, trước mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.

Trong khoảnh khắc trước khi hôn mê ấy, Ôn Lê rõ ràng biết được câu trả lời.

Chính là vì cô nên Hạ Si Lễ mới phải chịu đựng tất cả những điều này.



Khi Ôn Lê tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, người phụ nữ ngồi trước mắt cô là Triệu Thanh Âm.

Người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nhìn Ôn Lê, bỗng nhiên bật cười: “Tỉnh rồi à? Người trẻ bây giờ cũng thú vị quá đi chứ.”

Triệu Thanh Âm không ngờ tình cảm hai người lại sâu đậm đến vậy, càng không nghĩ tới Hạ Si Lễ vì gom tiền thuốc men cho bà nội Ôn Lê mà cắn răng đi đấu quyền đua xe, còn vì để bảo vệ cô mà chịu phế đi bàn tay mình, thậm chí còn bị coi là tội phạm giết người.”

Ôn Lê mi lông khẽ động, cô im lặng không nói gì.

Triệu Thanh Âm dừng lại một chút, bà ta hỏi: “Nếu không có bằng chứng chứng minh Hạ Si Lễ vô tội, nó phải ngồi tù thì cô sẽ làm gì?”

Cơ thể Ôn Lê cứng đờ, cô nhìn Triệu Thanh Âm: “Không thể, không thể có chuyện đó đâu.”

“Vậy nếu nó bị kết án tử hình thì sao?”

Một hồi lâu sau Ôn Lê mới đáp với giọng khàn khàn: “Vậy thì tôi sẽ đi cùng anh ấy.”

Cô sẽ chăm sóc bà nội đến cuối đời, sau đó đi tìm anh, ở bên cạnh anh, cùng anh chết chung một chỗ.

Triệu Thanh Âm nhìn cô cười cười: “Tôi có thể giúp cô, có thể giúp Hạ Si Lễ, tôi sẽ thuyết phục Hạ Lĩnh cứu Hạ Si Lễ, tìm đội ngũ luật sư chuyên nghiệp, cũng sẽ mời pháp y và cảnh sát hình sự giỏi nhất Kinh Bắc này cho nó.”

Ôn Lễ ngây người, như thể cô vừa nghe thấy một điều không tưởng, cô không ngờ Triệu Thanh Âm vậy mà lại muốn ra tay giúp Hạ Si Lễ.

“Hiện tại tôi không được bước vào cửa nhà họ Hạ, lão già nhà họ Hạ kia chỉ công nhận một mình Hạ Si Lễ, còn con trai tôi thì lại không được ghi tên vào gia phả. Mà thằng bé sinh ra đã là người nhà họ Hạ, tôi phải giúp nó bước được vào cửa nhà họ Hạ.”

“Nếu lần này tôi giúp Hạ Si Lễ, lão già nhà họ Hạ sẽ phải nể mặt Hạ Si Lễ mà cho phép con trai tôi đặt chân vào nhà họ Hạ.” Triệu Thanh Âm nói.

“Nhưng tôi có một điều kiện.”

Trái tim Ôn Lê thắt lại.

Triệu Thanh Âm: “Rời xa Hạ Si Lễ.”

“Dù tôi không phải là mẹ ruột của nó, nhưng tôi cũng có con, cũng là một người mẹ. Hạ Si Lễ vì cô mà mất đi cơ hội tuyển thẳng vào đại học, vì cô mà lăn lộn thê thảm cỡ nào thì cô tự biết, giờ đây nó còn vì cô mà tay bị thương, suýt nữa đã giết người. Mấy chuyện này đối với Hạ Si Lễ hay cả nhà họ Hạ mà nói thì đều không phải là chuyện tốt.”

“Cô chính là người hại Hạ Si Lễ” Triệu Thanh Âm gằn từng chữ một.

Ôn Lê cúi đầu run rẩy, hơi thở gần như ngừng trệ, trái tim đau nhói.

“Hơn nữa, dù sao thì sau này Hạ Si Lễ cũng không được tự ý kết hôn, nhà họ Si cũng không thể nào cho phép cô và Hạ Si Lễ ở bên nhau, nó sẽ phải vì lợi ích của nhà họ Hạ và nhà họ Si mà chấp nhận liên hôn, còn cô—”

“Nếu không rời đi, cô cũng chỉ có thể làm tình nhân trong bí mật thôi thì cô có chấp nhận không?”

“Không kể cô có chấp nhận hay không thì cô nhìn cô bây giờ đi, xứng với Hạ Si Lễ sao?”

Lời của Triệu Thanh Âm như một quả bom nổ bên tai Ôn Lễ, nhấn chìm cô vào vực thẳm tuyệt vọng, mọi thứ trước mắt cô đều trở u tối, không có lấy một tia sáng nào.

“Tôi cũng có thể giúp cô đi du học nước ngoài, cô muốn đi nước nào tôi đều có thể sắp xếp cho cô, bệnh của bà nội cô tôi sẽ tìm người phẫu thuật, chỉ cần cô biến mất khỏi thế giới của Hạ Si Lễ là được.”

Ôn Lễ thở không nổi nữa, cô chật vật ngồi dậy. Một hồi lâu sau, cô kìm nén nước mắt, khàn giọng nói: “Những thứ đó tôi đều không cần.”

Cô nắm chặt tay, mắt mũi cay xè, cô nhắm mắt cố gắng kìm nén tiếng nức nở: “Chỉ cần bà có thể cứu Hạ Si Lễ ra thì tôi sẽ rời xa anh ấy.”



Ôn Lễ không ở lại nhà họ Hạ nữa, cô rửa mặt rồi bước ra khỏi biệt thự. Triệu Thanh Âm nhìn theo bóng lưng của cô với vẻ mặt vô cảm. Chợt cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình, Triệu Thanh Âm nhìn qua thì thấy dì Lâm, người đã chăm sóc bà ta từ nhỏ tới lớn.

“Bà đang thắc mắc tại sao tôi muốn cứu Hạ Si Lễ đúng không?”

Bà Lâm không phủ nhận.

Triệu Thanh Âm cười: “Ở Nam Đàn có người quay được video hôm đó, tôi đã ngăn không cho người kia nộp cho cảnh sát, mà dù không có video ngày đó thì pháp y cũng sẽ dựa vào hướng và lực đâm của con dao để kết luận vụ này là tự sát.”

“Vẫn là người trẻ, nôn nóng quá rồi.”

Triệu Thanh Âm nhìn theo bóng lưng của Ôn Lê cười nhạt: “Bà nói xem, cách tàn nhẫn nhất để đối phó với Hạ Si Lễ là gì? Không phải là khiến cho nó chết đâu…”

“Mà là khiến cho nó vĩnh viễn mất đi tình yêu.”

Triệu Thanh Âm lạnh lùng nói: “Sự suy sụp của Hạ Si Lễ mới là cơ hội để con trai tôi vươn lên. Làm sao Hạ Si Lễ có thể sánh được với con trai tôi, tất cả mọi thứ của nhà họ Hạ và nhà họ Si đều sẽ là của con trai tôi.”

“…”

Sau một hồi lâu, bà Lâm nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi, không nhịn được hỏi: “Anh em nhà Tần Khuê lại gọi đến đòi tiền, đã cho 200 vạn mà vẫn không biết đủ!”

Triệu Thanh Âm trong mắt lộ rõ sự chán ghét: “Tìm một vài lý do tống bọn chúng vào tù đi.”

“Được, tôi sẽ sắp xếp ngay.”



Nửa tháng sau, cảnh sát Nam Đàn phát thông báo về vụ án ngày 8 tháng 6.

Dựa vào hướng đâm của con dao cùng video từ các nhân chứng cung cấp, đã xác định Đàm Thanh là thật sự tự sát.

Hạ Si Lễ vô tội nên được trả tự do.

Ngày anh ra tù, Nam Đàn đổ mưa lớn, thời tiết giảm từ hơn ba mươi độ giảm còn hai mấy độ.

Thời Diên và Lý Dịch Từ chờ anh bên ngoài cổng sắt, Hạ Si Lễ nheo mắt vô thức nhìn về phía sau họ, khàn giọng hỏi: “Cô ấy đâu?”

Dù cho anh không nhắc tên cô nhưng Thời Diên và Lý Dịch Từ vẫn biết rõ anh đang hỏi ai.

“Chắc là bận việc thôi.” Ánh mắt Thời Diên lảng tránh.

Lý Dịch Từ nói: “Năm nay là năm cuối cấp rồi, Ôn Lê còn đang đi học, có lẽ em ấy cũng không biết cậu được thả.”

Hạ Si Lễ đảo mắt, đột nhiên anh nhận ra mình đã ở nơi tối tăm không thấy mặt trời suốt một thời gian dài, anh nhét tay vào túi, lơ đãng nói: “Đừng nói với Ôn Lê là tôi đã ra, tôi sẽ tự đi tìm cô ấy sau.”

Anh nhìn bàn tay trái cứng đờ run rẩy của mình, bàn tay anh giờ đây thậm chí không còn sức lực để nắm chặt lại. Ánh mắt anh chìm trong u ám, một hồi lâu sau anh hỏi: “Các cậu nói xem, tay tôi phế rồi, cô ấy có còn cần tôi không?”

Tiếng mưa rơi rả rích át đi tiếng của Hạ Si Lễ.

Thời Diên hỏi lại: “Anh Hạ, cậu vừa nói gì?”

Hạ Si Lễ lấy lại tinh thần, khóe miệng kéo lên một nụ cười: “Không có gì, đi thôi.”

Họ gọi một chiếc taxi, chiếc xe lao đi làm cho nước mưa bắn tung tóe. Đợi cho chiếc taxi biến mất khỏi tầm nhìn thì Ôn Lê mới bước ra từ góc tường phía sau. Nước mưa lạnh lẽo hòa cùng nước mắt nóng ấm lăn dài trên khóe mắt.

Ôn Lê nhìn về phía xa xăm, cảm giác tựa như bị thiên thu chia cắt.

Cô nhớ lại dáng vẻ Hạ Si Lễ lúc nãy, tóc anh đã dài ra, cả người gầy đi thấy rõ khiến cho đường nét khuôn mặt càng trở nên lạnh lẽo sắc sảo, toàn thân toát ra một loại khí chất uy nghiêm bức người.

Không ai biết, Ôn Lê đã phải dùng bao nhiêu sức lực, bao nhiêu ý chí, mới không chạy ra ôm lấy anh.