Trên đường về nhà, Ôn Lê cứ suy nghĩ mãi về câu nói cuối cùng mà Hạ Si Lễ nói với cô. Cô nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn không có câu trả lời.
Trong đầu cô giờ này chỉ còn lại ánh mắt Hạ Si Lễ nhìn cô lúc đó, đôi mắt ướt át đỏ hoe của anh như chứa đầy muôn vàn cảm xúc trào dâng, khiến cho đầu óc cô trống rỗng mà trái tim cũng dần trở nên nặng trĩu.
Ôn Lê ngồi co ro ở một góc trên xe buýt, đầu cô đau nhức dữ dội, cuối cùng cô đành đeo tai nghe vào rồi mở một vài đoạn ghi âm lên.
Chiếc xe buýt lắc lư tiến về phía trước, lúc Ôn Lê sắp chìm vào giấc ngủ thì giọng nói của người tiếp viên vang lên trong mơ màng, khiến cho các dây thần kinh của cô bất giác trở nên căng thẳng.
Ôn Lê nắm chặt điện thoại, hồi lâu sau cô mở ứng dụng Lịch trên điện thoại, trên đó hiển thị đã 2962 ngày trôi qua kể từ khi cô và anh chia tay.
Trong ví của Hạ Si Lễ có bức ảnh của cô gái nào đó?
Hạ Si Lễ và cô không có ảnh chụp chung, cô cũng chưa bao giờ chụp ảnh thẻ cả.
Vậy đó là Lăng Tô Nhiễm hay là một cô gái khác?
Năm đó, cô không nhìn rõ được hình xăm trên tay trái của Hạ Si Lễ là gì thì tối nay cũng đã nhìn được rõ ràng.
Một đóa hoa hồng được xăm trên mu bàn tay của anh, cành lá lan tràn đến lòng bàn tay trái.
Rốt cuộc thì đâu mới là đóa hồng cuối cùng thuộc về anh?
Ôn Lê rũ mắt, hàng mi khẽ run rẩy, đột nhiên cảm thấy khó thở, cô ôm lấy hai tay, vùi đầu vào giữa hai gối.
_
Giọng nói lười biếng của Hạ Si Lễ lơ đãng vang lên bên trong tai nghe:
“Chào buổi sáng, thức dậy thôi nào A Lê!”
“Bạn trai nhắc A Lê nhà chúng ta phải nhớ uống nước nha! Đừng quên ăn trái cây nữa.”
“Chào buổi trưa A Lê! Nhớ anh không? Không nhớ à? Còn anh thì lại rất nhớ em.”
“A Lê, đã 12 giờ đêm rồi, phải đi ngủ thôi. Em nhớ uống sữa đó, chúc em ngủ ngon.”
“Ôn Lê, 50 vạn này không phải cho em, mà là cho Ôn Lê của Hạ Si Lễ ngày trước.”
“Đây là điều cuối cùng tôi hứa với em, sau này cũng sẽ không có nữa đâu, dù sao thì…”
“Dù sao thì em cũng là người tôi từng yêu, cũng là người tôi từng muốn cưới nhất.”
“Yên tâm, tôi cũng không phải là người thích dây dưa với quá khứ.”
“Mật khẩu là ngày sinh của em.”
_
Đây có lẽ là thứ cuối cùng liên quan đến Hạ Si Lễ mà Ôn Lê còn giữ lại cho đến tận bây giờ.
Sau khi chia tay, cô bắt đầu mất ngủ, gần như mỗi đêm đều phải nghe những đoạn ghi âm giọng nói của Hạ Si Lễ thì mới có thể chật vật chìm vào giấc ngủ.
A Xa số 1 hoàn toàn bị hư sau khi Ôn Lê thi xong đại học. Cũng may là cô nhân lúc A Xa số 1 vẫn còn hoạt động đã ghi âm lại giọng nói của Hạ Si Lễ. Về sau Ôn Lê đã mang A Xa số 1 đi khắp nơi nhưng vẫn không tìm được ai có thể khiến nó hoạt động trở lại. Giờ đây dù cho A Xa số 1 đã hoàn toàn không thể hoạt động được nữa thì Ôn Lê vẫn không nỡ vứt bỏ nó, đi đến đâu cô cũng đều mang theo. Dường như làm vậy sẽ khiến cô phần nào cảm thấy như anh vẫn luôn ở cạnh bên cô, chưa bao giờ rời xa.
Xuống xe buýt, Ôn Lê thả bộ dọc theo lề đường để về nhà. Nhà cô thuê nằm ở vị trí khá xa xôi, đèn đường lúc mờ lúc sáng, đi khoảng mười phút thì cô rẽ vào một cửa tiểu khu nhỏ hẹp, bóng lưng mảnh mai của cô thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm tối.
Ở phía bên kia đường, Hạ Si Lễ nhíu mày, ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt vào bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp kia, trên người anh vẫn đang là bộ vest tối nay, nhưng quần áo thì đã không còn thắng thóm phẳng phiu như trước nữa, cả người anh toát lên dáng vẻ hoang dại ngang tàng.
Anh lạnh lùng nói với trợ lý Trương: “Đợi ở đây.”
“Rầm!”
Cửa xe bị người đàn ông thô bạo đóng lại, cả người trợ lý Trương run lên, mấy giây sau anh ta thấy Hạ Si Lễ bước vào lối vào nhỏ hẹp ở bên kia đường thì mới hoàn hồn.
Trợ lý Trương đã làm việc ở Thời Lan được hai năm, đây là lần đầu tiên anh thấy Hạ Si Lễ đến một nơi như thế này, lại còn là đi theo sau một người phụ nữ tới đây. Mấy năm nay, tổng giám đốc của tập đoàn Thời Lan chưa từng dính dáng đến nữ sắc, người đàn ông này luôn mang theo dáng vẻ tự do phóng đãng nhưng thật ra lại là người dè dặt hơn bất kỳ ai.
Có lẽ nhìn Hạ Si Lễ và khung cảnh cũ kỹ hỗn độn xung quanh chả có chút gì gọi là ăn nhập với nhau khiến cho ánh mắt của mọi người không thể không dừng lại trên người anh. Hạ Si Lễ phớt lờ ánh nhìn của bọn họ, đứng ở một nơi không xa, ánh mắt sáng rực trong đêm tối dõi theo bóng dáng mảnh mai kia đang bước vào tòa nhà.
Đây là một tiểu khu đã cũ được xây dựng từ những thập niên 60, 70. Mặt đất lồi lõm không có chỗ đậu xe, xe đạp xe điện để lung tung khắp nơi, muốn tìm một chỗ đứng đàng hoàng cũng không có. Khu dân cư ở đây không có gì gọi là tốt, rác thải chất đầy thùng, đã vậy người dân còn xả rác bừa bãi khắp nơi, mùa hè trời nóng bức khiến cho mùi hôi thối bốc lên kèm theo là tiếng vo ve của đám ruồi nhặng.
Hạ Si Lễ khẽ ngước mắt để lộ ra sườn mặt anh tuấn sắc sảo, khi thấy ánh sáng ở tầng cao nhất sáng lên thì anh liền mất kiên nhẫn nới lỏng chiếc cà vạt quanh cổ, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi ra cho vào miệng cắn rồi cúi đầu châm lửa, anh rít một hơi sâu khiến cho má hóp lại, khói thuốc màu trắng mờ ảo lượn lờ xung quanh. Hạ Si Lễ cứ hút mãi hút mãi cho đến khi đã hút hết vài điếu thì anh mới mỉm cười tự giễu, ném điếu thuốc vào thùng rác, rời đi.
Trở lại xe, Hạ Si Lễ ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại.
Trợ lý Trương do dự một lát, cuối cùng vẫn phải mở lời hỏi: “Sếp Hạ, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”
Hạ Si Lễ im lặng không nói gì nên trợ lý Trương đành chỉ có thể chờ đợi.
Một lát sau, điện thoại của Hạ Si Lễ rung lên, anh nhìn tin nhắn từ Cận Tư Tự gửi đến, giọng khàn khàn: “Đến hội sở.”
_
Đến hội sở, Hạ Si Lễ đi thẳng vào một phòng bao, bên trong có một vài cô gái với vẻ ngoài nóng bỏng đang múa cột, quần áo trên người mỏng manh đến mức như không mặc gì.
Anh thờ ơ ngồi xuống rồi gác một chân lên sofa, ánh mắt hướng về phía đám người đang chơi bời ồn ào bên kia: “Ồn ào quá, cho ra ngoài hết đi.”
Bên cạnh Cận Tư Tự còn có một cô gái đang rót rượu cho anh ta, nghe Hạ Si Lễ nói vậy thì Cận Tư Tự lập tức dời mắt nhìn qua: “Ai dám chọc cậu?”
Hạ Si Lễ nhàn nhạt nói: “Chẳng có ai cả.”
“Chẳng có ai cả? Vậy thì cái mặt khó ở này của cậu là để cho ai xem?” Cận Tư Tự mân mê chuỗi hạt châu trên tay, từ tốn nhấp một ngụm rượu, “Uống rượu à?”
Hạ Si Lễ quăng áo vest sang một bên, tùy ý xắn tay áo lên để lộ ra hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, anh tựa lưng vào ghế sofa nhàn nhạt đáp lời nói: “Tiệc xã giao.”
Anh nhìn Cận Tư Tự, rồi liếc mắt nhìn cô nàng bên cạnh anh ta, khóe miệng hơi nhếch lên: “Không sợ ở nhà có lũ lụt à?”
Cận Tư Tự đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt vô cảm: “Có thể lụt được gì đâu chứ.”
Hạ Si Lễ chỉ cười không đáp.
Một trong những cô gái múa cột ở phía xa cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Si Lễ từ nãy đến giờ. Chẳng. mấy chốc đã thấy cô ta cất bước đi về phía anh, vừa đi cô vừa cởi bỏ lớp áo ngoài mỏng manh như giấy ra rồi vứt bừa trên sàn, để lộ ra đường cong quyến rũ chết người.
Hạ Si Lễ nhướng mày, ánh mắt vô cảm của anh hờ hững quét qua: “Không muốn chết thì tránh xa tôi ra.”
Cô gái kia vừa xinh đẹp vừa múa đẹp, còn chưa kể đến cô ta sở hữu một thân hình nóng bỏng vô cùng nên bình thường rất được lòng đám thiếu gia giàu có hoặc mấy lão giám đốc già khú đế. Đây vẫn là lần đầu tiên có người bảo cô ta cút từ xa như vậy.
Đám người trong phòng bao đã sớm quen mặt nhau, thấy hôm nay ông lớn nhà họ Hạ này không vui thì liền lên tiếng hòa hoãn.
“Người đẹp à, chắc em mới tới nên không biết chứ anh Hạ đây đã sớm có người trong lòng rồi, còn tâm tâm niệm niệm thương nhớ người ta suốt tám năm, vẫn luôn vì nàng giữ thân như ngọc đó.”
“Lần sau nhớ nhé.”
“Nhìn không ra nha, dáng dấp phong trần lãng tử vậy mà lại là người trong sáng thuần khiết nhất ấy chứ.”
“Có khi nào anh Hạ vẫn còn là “trai tân” không nhỉ?”
Hạ Si Lễ thấy nhàm chán, không hứng thú đùa giỡn với bọn họ, chỉ hờ hững duỗi chân ra, thu mình vào sofa như muốn làm người vô hình ở cái chốn xa hoa nhộn nhịp này. Mọi người thấy anh như vậy thì cũng vội vàng tắt mic rồi đuổi các cô gái đi.
Dần dần tiếng hát như quỷ khóc sói gào lại bắt đầu vang vọng khắp phòng, chỉ có Hạ Si Lễ và Cận Tư Tự ngồi im một góc.
Một lúc lâu sau, Hạ Si Lễ đột nhiên mở lời: “Cô ấy trở về rồi.”
Cận Tư Tự nhìn anh, tự nhiên hiểu người mà Hạ Si Lễ đang nhắc đến là ai.
“Cậu tính sao?”
Hạ Si Lễ rũ mắt, khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, anh nhớ lại những gì cô nói tối hôm đó, chỉ cần anh chấp nhận phỏng vấn thì sau này cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Cô thậm chí còn không muốn gặp anh nữa kìa.
Anh mím môi, cười nhạt tự giễu: “Còn tính được cái gì nữa?”
Trong suốt tám năm qua, Cận Tư Tự chứng kiến Hạ Si Lễ từ một người tràn đầy sức sống nhiệt huyết trở thành một cái xác không hồn. Mỗi ngày ngoài công việc thì cuộc sống của anh chẳng còn điểm nhấn nào khác nữa. Vậy nên anh mới có thể tạo ra một đế chế của riêng mình trong vài năm ngắn ngủi.
Mọi người đều nói anh thành công.
Nhưng có ai biết được, trái tim anh đã sớm chỉ còn lại cái vỏ rỗng tuếch.
_
Sau khi tắm rửa, Ôn Lê quay về phòng ngủ chật hẹp của mình, cô mang theo máy tính leo lên giường ngồi tựa vào tường để sửa lại bản thảo vụ nhà máy xả thải gây ô nhiễm. Đợi cô viết xong bản thản thì đã là một giờ rưỡi sáng, lúc cô vừa định tắt đèn đi ngủ thì điện thoại bất ngờ reo lên.
Một dãy số lạ từ Kinh Bắc.
Ôn Lê do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe máy: “Alo?”
Bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, đầu dây bên kia cũng không có động tĩnh gì ngoài tiếng thở dài nặng nề.
Cô không cúp máy và người kia cũng vậy.
Ôn Lê siết chặt điện thoại, trong lòng mơ hồ hiện ra một đáp án khiến nhịp đập trái tim cô bắt đầu vô thức tăng tốc.
Cho đến một phút sau trong điện thoại mới truyền đến tiếng “tút tút tút…” báo hiệu đầu dây bên kia đã cúp.
Mấy ngày tiếp theo, Ôn Lê bận rộn chạy ngược chạy xuôi cho mấy đầu tin về nhà máy xả thải. Cô và Trương Nghị Vinh đã phải chầu chực ở trước nhà máy đến tận bốn giờ sáng nhưng vẫn không tìm được bằng bọn họ xả thải nên chỉ đành về nhà ngủ bù. Vừa mới nghỉ ngơi được tầm một tiếng đồng thì Ôn Lê đã phải thức dậy đi làm, vừa đến tòa soạn thì lại nghe được tin tòa soạn của chỗ cô làm đã bị một tập đoàn lớn mua lại.
“Sao tự dưng Tập đoàn Thời Lan nổi hứng lên mua lại toà soạn chúng ta vậy?”
“Ai biết đâu.”
“Mà được một tập đoàn lớn như Thời Lan mua lại cũng tốt, điều kiện làm việc cùng đãi ngộ đều cao hơn trước rất nhiều.”
“Nếu tập đoàn Thời Lan đã mua lại tòa soạn của chúng ta thì chuyện phỏng vấn tổng giám đốc giờ đây dễ như trở bàn tay rồi.”
“Thôi đi, cô dám phỏng vấn chính ông chủ của mình à?”
“Mà chưa tính là cô có dám hay không, người ta có đồng ý hay không còn là chuyện khác.”
“Cũng không biết ông chủ trông thế nào nhỉ? Bao nhiêu tuổi rồi? Có đẹp trai không ta?”
“Sao nữa đây? Bộ muốn có tình yêu nơi công sở à? Đã leo lên tới vị trí đứng đầu một tập đoàn rồi thì ai mà không bụng bự hói đầu hả?”
“Cũng có lý…”
“…”
Ôn Lê lẳng lặng nghe mấy đồng nghiệp xung quanh bàn tán, cô ngồi im một góc cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Ôn Lê nhìn đống công việc mình được giao chỉ toàn là mấy việc lặt vặt lúc trước cô hay làm khi còn là thực tập sinh thì lúc này cô biết Hạ Si Lễ đang thật sự nghiêm túc muốn chơi cùng cô.
Anh thật sự muốn trêu chọc cô, không muốn cô sống yên ổn.
Phóng viên cũng phải dựa vào bài viết, tần suất chạy tin tức hoặc mức độ nghiêm trọng của đầu tin để được nhận thưởng cuối năm. Mà Hạ Si Lễ nắm rõ được điểm yếu của cô là cần tiền thì liền vây chặt không buông.
Ôn Lê mím môi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.
Nói là vậy nhưng cô vẫn không tài nào bỏ qua được. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua mà đầu mũi cô vẫn cay xè, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng ngực khiến cả người cô run rẩy.
Chàng trai ngày trước ở Nam Đàn luôn yêu thương bảo vệ cô đã hoàn toàn biến mất rồi.
Ôn Lê đoán Hạ Si Lễ đang ép cô phải tự mình tìm đến anh nhưng cô không muốn, thay vào đó cô nghiêm túc làm cho xong mấy công việc lặt vặt kia.
Hạ Si Lễ mua lại Nhật Báo Kinh Bắc nhưng cũng chưa từng xuất hiện trước mặt họ, nửa tháng sau đó cô cũng chưa gặp lại anh lần nào.
_
Vào sáng ngày mười lăm tháng tám, Ôn Lê nhận được cuộc gọi báo tin một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra ở vòng xoay Tam Hoàn, một chiếc xe hơi đi ngược chiều trên cao tốc đã va chạm với một chiếc SUV, mà tốc độ chạy xe trên đường cao tốc thường rất nhanh, những chiếc xe phía sau không kịp phanh lại nên gây ra một vụ tai nạn liên hoàn.
Ôn Lê và Trương Nghị Vinh dừng xe dưới đường cao tốc rồi mang theo máy ảnh chạy bộ mất gần mười phút mới đến được hiện trường. Khung cảnh hiện trường hỗn loạn, xe cứu thương, cảnh sát, phóng viên tập trung thành một nhóm.
May mắn là vụ tai nạn không quá nghiêm trọng, tài xế xe hơi và SUV chỉ bị thương ngoài da, nhân viên y tế đang băng bó vết thương cho họ, tài xế của mấy chiếc xe đằng sau cũng không sao, chỉ đang đợi công ty bảo hiểm đến để làm thủ tục.
Ôn Lê không nhàn rỗi được tí nào, cô liên tục chụp ảnh, ghi chép, chỉnh sửa trên điện thoại để kịp gửi bản thảo về cho Đàm Cầm ở tòa soạn, rồi Đàm Cầm sẽ biên tập lại thêm một lần nữa trước khi phát hành bài viết.
Ông trời rất biết đùa giỡn với số phận con người, ngay lúc này Ôn Lê lại chạm mặt Hạ Si Lễ.
Anh lái một chiếc Shelby bóng loáng, tay trái gác hờ hững trên cửa sổ đang mở rộng để lộ hình xăm hoa hồng rõ ràng, giữa các ngón tay thon dài còn kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, sườn mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng đẹp đến chết người, khiến cho mấy cô gái đang ngồi trong mấy chiếc xe gần đó không cách nào dời mắt khỏi anh.
Tiếng nhạc rock sôi động tràn ra từ bên trong xe, anh lặng lặng ngồi đó rít từng hơi thuốc một, bộ dáng trông như đang nhẫn nại chờ đợi một điều gì đó. Anh chỉ cần im lặng ngồi đó thôi cũng đã đủ để khiến cho biết bao trái tim xao xuyến.
Có một vài mỹ nữ thẹn thùng chạy tới xin phương thức liên lạc, cũng có một vài cô nàng gợi cảm bước đến nhét vào tay anh tấm danh thiếp có xịt nước hoa kèm dấu son trên đó, anh cong cong khóe môi im lặng không nói gì, toàn thân toát ra vẻ hoang dã bất cần khiến người khác phải say mê đến độ tình nguyện bị biển lửa trầm mê thiêu đốt.
Ôn Lê không biết liệu Hạ Si Lễ có bị những cô gái này quyến rũ không, nhưng cô biết những cô gái kia đã sớm bị anh mê hoặc khiến cho họ ngoan ngoãn thần phục dưới chân anh.
Cuối cùng, hiện trường cũng được cảnh sát dọn dẹp sạch sẽ, chỉ trong vài phút giao thông trên đường trở lại bình thường.
Chiếc siêu xe khởi động gầm vang một tiếng, Ôn Lê nhìn qua lại đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hạ Si Lễ. Ánh mắt đen láy sâu thẳm của anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, Ôn Lê không tài nào nhìn rõ được cảm xúc nơi đáy mắt kia là gì.
Ôn Lê đang mặc chiếc áo phông rộng và quần jeans, đầu tóc thì đã rối tung vì phải đã phải chạy ngoài đường cả ngày, trông cực kỳ luộm thuộm.
Tiếng cười nhạt của anh bị tiếng gầm rú của động cơ xe che lấp.
Lúc này Ôn Lê mới chợt nhận ra, lúng túng vuốt vuốt đầu tóc bù xù của mình.
Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.
Người ta nói, khoảng cách chênh lệch trên thế giới này sẽ càng ngày càng thu hẹp nhưng Ôn Lê lại chẳng hề cảm thấy như vậy. Sự chênh lệch trong thế giới của cô đang ngày một lớn dần, cũng giống như khoảng cách giữa cô và Hạ Si Lễ vậy.
Anh như một ánh mặt trời rạng rỡ, càng lúc càng trở nên xa vời, còn cô thì cho dù có cố gắng đến mấy, vươn tay ra cũng không chạm được vào bùn đất dưới chân anh.
Thế giới này phù phiếm vậy đấy.
_
Tình trường thất ý, sự nghiệp đắc ý.
Chầu chực suốt mấy đêm liền, Ôn Lê cuối cùng cũng chụp được bằng chứng về việc nhà máy nọ thật sự xả thải, kết hợp với sự tố cáo của người dân xung quanh, nhà máy kia hết đường chối cãi phải thật sự đóng cửa.
Bài báo của Ôn Lê được đẩy lên hot search.
Khi mọi người biết về vụ việc nhà máy xả thải, còn dân làng bị đánh thì cộng đồng mạng đã đồng loạt lên án chủ nhà máy một cách dữ dội.
【Làm ăn kiểu này thì đóng cửa nghỉ luôn đi!】
【Thằng cha chủ nhà máy tên gì đó? Lần sau gặp tôi nhất định phải đổ nước thải vào miệng hắn, để hắn nếm thử nỗi khổ của người dân sống xung quanh đó mới được.】
【Cảm ơn các phóng viên đã đứng về phía chính nghĩa, nghe nói có một nữ phóng viên đã không quản ngại ngày đêm theo sát điều tra liên tục để tìm ra chứng cứ, hy vọng nữ phóng viên này được bình an, không bị bọn họ trả thù.】
Trong cuộc họp vào thứ Hai, Tổng biên tập đặc biệt khen ngợi việc Ôn Lê chụp được bằng chứng về việc nhà máy xả thải để đưa vụ việc ra ánh sáng.
“Lần này Ôn Lê chắc chắn sẽ được thăng chức cho coi.” Ai đó thì thầm.
“Shh!”
Người bên cạnh thấy vẻ mặt của Kiều Nhung thì liền đẩy tay đồng nghiệp của mình, “Suỵt! Nói nhỏ thôi, bị nghe thấy là xong đời luôn đó.”
Mặt mày Kiều Nhung tái mét, cô ta nghiến răng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đau đớn.
Sau khi họp xong, lúc quay trở về văn phòng, Đàm Cầm hỏi Ôn Lê: “Bài báo của em không đề tên tác giả phải không?”
Ôn Lê giật mình lắc đầu: “Không có ạ.”
“Thế thì tốt.” Đàm Cầm thở phào nhẹ nhõm, “Chúng ta làm phóng viên, đặc biệt là phóng viên mảng tin tức xã hội thì càng phải cẩn thận một chút. Một đàn anh của chị từng kể, trước đây anh ấy có đăng một bài báo, vì bài báo đó có đề tên tác giả nên đàn anh đó đã bị người ta trả thù. Nghe nói là bị vài người che mặt đánh đến mức phải nằm lại bệnh viện suốt ba tháng liền.”
Ôn Lê nghe liền thấy sợ, đầu óc trống rỗng.
“Sợ không?” Đàm Cầm hỏi.
Ôn Lê nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Đúng là có hơi sợ nhưng em vẫn cảm thấy ánh sáng sẽ lấn át bóng tối, hơn nữa an ninh xã hội của chúng ta tốt nên chắc em không xui xẻo đến mức gặp mấy chuyện đó đâu.”
Đàm Cầm cười cười, ghẹo cô vài câu: “Nếu sợ thì em lo tìm một bạn trai đi, cái nghề này của bọn mình mà nói, không tăng ca thì suốt ngày cũng phải chạy ngược chạy xui bên ngoài để lấy tin, có bạn trai đưa đón mỗi ngày thì cũng an toàn hơn.”
Ôn Lê cười khẽ, ngay lúc cô vừa định nói gì đó thì phía sau vang lên tiếng cười nhạo báng.
Kiều Nhung cong môi, ôm lấy cánh tay, khinh khỉnh nói: “Ôn Lê nào có lo lắng ba cái chuyện đó, người ta còn đang ước gì được chạy tin mỗi ngày kia kìa.”
Ôn Lê nghe thấy giọng điệu kỳ quái của cô ta thì liền cười đáp: “Đúng đúng, vì được chạy tin mỗi ngày nên tôi mới chụp được chứng cứ nhà máy kia xả thải đó thôi, vẫn là tốt hơn suốt ngày phải cắm mặt trong văn phòng nhiều.”
Kiều Nhung không ngờ cô sẽ phản bác, sắc mặt cô ta dần trở nên ảm đạm, ánh mắt nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Ôn Lê rời đi.
_
Sáu giờ chiều, khi Ôn Lê vừa hoàn thành công việc của ngày hôm nay thì lại nghe xung quanh mình bắt đầu ồn ào. Cô ngẩng đầu thì thấy Triệu Tân Chấp đang tiến về phía mình, trên tay anh là một bó hoa hồng xanh.
Ôn Lê mím môi, cô cảm thấy không thoải mái khi ánh mắt của mọi người xung quanh đang dán chặt trên người cô: “Làm sao cậu biết tôi ở đây?”
Triệu Tân Chấp đưa bó hoa hồng xanh cho cô, có lẽ là lần đầu anh làm việc này nên gương mặt tuấn tú còn hơi ửng hồng: “Hỏi Lữ Tư Vũ.”
“Ăn tối cùng nhau đi?” Triệu Tân Chấp nói, “Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không trả lời.”
Lúc này Ôn Lê kiểm tra điện thoại mới thấy Triệu Tân Chấp đã gửi tin nhắn cho cô cách đây hơn một tiếng, có nghĩa là anh ta đã chờ cô ở dưới công ty ít nhất một tiếng đồng hồ.
Ôn Lê còn đang do dự thì Đàm Cầm và mấy đồng nghiệp bên cạnh đã hào hứng nói: “Dạo này hiếm khi thấy em rảnh, được một bữa ra ngoài hẹn hò thì vui phải biết.”
Đàm Cầm ghé sát lại gần Ôn Lê thì thầm với giọng chỉ hai người họ nghe được: “Chưa hiểu ý à bà cô của tôi ơi? Còn dám nói với chị là không có bạn trai, anh chàng kia trông bảnh trai thế mà em không định nắm bắt cơ hội đi à?”
Văn phòng là chốn đông người nên Ôn Lê cũng không thể nhiều lời, cô chỉ đành lắc đầu với Đàm Cầm ra hiệu rằng Triệu Tân Chấp không phải bạn trai cô.
“Ôi, không ngờ phóng viên Ôn lại giỏi giang thế đấy.” Kiều Nhung giẫm giày cao gót đi tới, vừa nhìn thấy gương mặt bảnh bao của Triệu Tân Chấp thì sự ghen ghét trong mắt cô ta như đang muốn nhấn chìm Ôn Lê.
Tại sao cô ta chỉ có thể ở bên cạnh một người như Từ Chí Quốc chứ, một gã hói đầu vừa khờ vừa béo, trong khi Ôn Lê lại được một anh chàng vừa có tiền vừa cao ráo đẹp trai theo đuổi. Người này một thân đều là hàng hiệu, vừa nhìn đã biết xuất thân chắc chắn không tầm thường.
Kiều Nhung cười lạnh: “Nhưng chắc buổi hẹn hò hôm nay của phóng viên Ôn e là phải hủy rồi. Vừa nhận được thông báo, tổng giám đốc Thời Lan sẽ đến thăm công ty chúng ta để kiểm tra công tác, sau đó mọi người còn phải tham gia tiệc tối cùng sếp nữa.”
Nghe tin tổng giám đốc Thời Lan muốn đến thăm tòa soạn thì Ôn Lê chết lặng tại chỗ.
“Sếp Hạ, đây là văn phòng của tòa soạn chúng tôi.”
Giọng nói nịnh nọt của Từ Chí Quốc vang lên từ phía sau, theo sau đó là tiếng bước chân vững chãi đang tiến về phía văn phòng bọn họ, ánh mắt của mọi người đều đang hướng về phía cửa.
Trên mặt Từ Chí Quốc mang theo sợ hãi, ông ta mỉm cười giả tạo, cúi người người dẫn đường cho người đàn ông ở phía sau. Trong khoảnh khắc Hạ Si Lễ xuất hiện thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Ai nấy đều ngơ ngác, bởi lẽ bọn họ không ngờ được rằng vị sếp lớn mới vừa mua lại tòa soạn của bọn họ lại trẻ trung, đẹp trai phong độ đến vậy.
Ôn Lê dời tầm mắt khỏi anh, ngón tay cô vô thức muốn nắm chặt thứ gì đó nhưng giờ đây trong tay cô chỉ còn lại bó hoa hồng xanh mà Triệu Tân Chấp vừa tặng cô lúc nãy. Cô mím môi đứng yên, cũng không đặt bó hoa xuống bàn.
Hạ Si Lễ vừa bước vào đã nhìn thấy Ôn Lê, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, ngoan ngoãn đứng cạnh một người đàn ông cao ráo. Trong tay cô còn đang ôm một bó hoa tươi thắm rực rỡ, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nom rất ngây thơ thuần khiết, còn người đàn ông bên cạnh thì đang rũ mắt dịu dàng nhìn cô.