Những ngày sau đó, Khánh An ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, An Khải và Mai Phương thường xuyên ghé thăm và chăm sóc cô. Ba mẹ cô cũng có ghé vài lần, sức khỏe ba cô không tốt lắm, nên cô kiên quyết không muốn ba mẹ tới thăm nữa. Thím Lưu cứ hai ngày một lần lại mang canh hầm bồi bổ cho cô, còn anh vẫn không tới thăm cô thêm một lần nào nữa.
Vào một buổi sáng nọ, khi cô đang xem tivi trong phòng, cánh cửa phòng có người gõ từ bên ngoài, sau đó cửa phòng được mở ra. Khánh An nghĩ là giờ này chỉ có Mai Phương đến phát thuốc nên không quay ra nhìn, cô cất giọng lười biếng :”Mai Phương, hôm nay cậu qua đây sớm vậy? Bao giờ mình mới có thể xuất viện đây? Người mình sắp mốc meo ở chỗ này rồi.”
“Khánh An, là mình.” Người đó cất lời. Nghe thấy tiếng trả lời, Khánh An sững sờ vài giây.
Giọng nói này…
Cô quay đầu qua, quả nhiên là Lê Ngọc Vân. Cô ta tới đây làm gì?
Khánh An vẫn nhìn cô ta không lên tiếng, ánh mắt lạnh nhạt lộ rõ vẻ chán ghét, sau khi xảy ra chuyện cô đã hiểu Lê Ngọc Vân là người như thế nào rồi.
“Khánh An, mình tới thăm cậu.” Lê Ngọc Vân nở nụ cười hiền lành, bước tới bên giường cô :” Cậu cảm thấy thế nào rồi?” Thấy Khánh An vẫn nhìn cô ta như thế, Lê Ngọc Vân cau mày, nhưng rất nhanh tên môi cô ta lại vẽ ra nụ cười :”Sao thế? Sao cậu không nói chuyện?”
Ánh mắt cô vẫn khóa chặt lên người Lê Ngọc Vân, sau đó nở một nụ cười lạnh :”Nói đi! Cô tới đây làm gì?”
Nghe cô hỏi, Lê Ngọc Vân thoáng chút bối rối :”Khánh An, sao cậu lại hỏi như vậy? Mình đương nhiên là đến thăm cậu rồi.” Lê Ngọc Vân quả thật có chút chột dạ. Lòng thầm mắng một câu có phải con ngốc này phát hiện ra cái gì rồi không?
Không!
Không thể nào!
Làm sao cô ta có thể phát hiện ra cái gì được.
Nếu cô ta phát hiện ra, vậy thì chỉ có một chữ “chết” mà thôi. Đỗ Khánh An, tốt nhất cô đừng biết gì cả, nếu không, cô chết sớm như vậy đâu còn gì thú vị nữa chứ?
Lê Ngọc Vân bày ra một bộ mặt ủy khuất, nước mắt đã trực trào ra, cô ta bước thêm hai bước, đặt bó hoa mẫu đơn lên tủ đầu giường. Tự nhiên ngồi xuống bên giường của cô, hai tay nắm lấy tay cô, mặt cúi gằm như đang cố không cho nước mắt trào ra.
Khánh An nhướng mày, dáng vẻ này là sao?
“Khánh An, mình biết cậu đang không vui, mình cũng mới mất con, mình hiểu nỗi đau của cậu. Mình biết hôm đó cậu không cố ý đẩy mình vào mũi xe, Hoàng Thiên anh ấy làm vậy là không đúng. Khánh An, cậu đừng trách anh ấy…”
“Ha…” Cô cười lạnh, rút mạnh tay mình ra khỏi tay Lê Ngọc Vân, ánh mắt tràn đầy sự chán ghét :”Tôi làm sao có thể vui cho được, một người là chồng tôi, một người là bạn thân tôi. Hai người lén lút làm chuyện đồi bại sau lưng tôi đến có thai, sau đó hại tôi mất con rồi nói là không cố ý? Lê Ngọc Vân, cô còn nói cô là bạn thân tôi? Ha ha, thật là nực cười!”
Khánh An cười đến điên cuồng. Cuộc đời này thật là biết trêu chọc người mà.
“Khánh An, cậu bình tĩnh lại được không?”
“Tôi làm sao mà bình tĩnh cho được? Lê Ngọc Vân, khi cô lén lút qua lại với chồng tôi, cô có từng nghĩ đến cảm giác của tôi không? Khi tôi bị mang tội danh hại cô bị tai nạn dẫn đến sảy thai cô có giúp tôi nói một lời công bằng hay không? Vì cái gì mà con tôi phải đền mạng cho con của cô? Cô nói đi!”
Khánh An gào lên, dường như cô đã không khống chế được cảm xúc của bản thân mình nữa. Cô lao xuống giường ra sức đẩy Lê Ngọc Vân, dường như nỗi đau lại một lần nữa ập về làm tim cô như bị bóp nghẹt.
“Khánh An, mình chỉ là…”
“Câm miệng.” Khánh An ngẩng mặt, ánh mắt đỏ sọng như con thú bị ép đến đường cùng :”Cứ coi như con tôi đền mạng cho con của các người đi, tôi muốn ly hôn, tôi muốn thành toàn cho các người tại sao các người không giải thoát cho tôi? Tại sao còn bắt gia đình tôi và tôi còn phải trả nợ cho các người. Tại sao?”
Nước mắt cứ thế tuôn ra, hai mắt cô đỏ hoe, đứa con bé bỏng của cô có tội tình gì? Người nhà cô có tội tình gì cơ chứ? Nghe thấy tiếng động, bên ngoài người ta bắt đầu ngó nghiêng bàn tán. Cửa phòng bệnh mở ra, Vũ Mai Phương thở dốc chạy vào giữ lấy cô, vừa nhìn thấy Lê Ngọc Vân ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng :”Cô tới đây làm gì?”
Lê Ngọc Vân chỉnh lại quần áo có chút xộc xệch, tóc có hơi rối do vừa bị Khánh An lôi kéo, thở hổn hển :”Tôi đến thăm cô ấy.”
Nghe vậy Mai Phương cười lạnh :”Có lòng tốt vậy sao?” Mai Phương liếc xéo cô ta một cái :”Cô tới thăm hay đến nhìn xem Khánh An thảm đến mức nào?”
Bị Mai Phương nói trúng tim đen, khuôn mặt Lê Ngọc Vân thoáng chút chột dạ. Vũ Mai Phương giữ chặt cô lại, nhẹ giọng an ủi :”Khánh An, cậu bình tĩnh một chút. Loại người da mặt dày tám thước như cô ta đụng vào chi cho bẩn tay mình.”
Vũ Mai Phương rút khăn giấy lau tay cho Khánh An như cô vừa đụng vào thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
“Cô…”
Khánh An rất hiểu tính cách của Mai Phương, cô ấy tuy hơi nóng tính bốc đồng một chút nhưng lại chuyên đi bênh vực kẻ yếu, bộc trực, thẳng thắn. Hai người cùng nhau lớn lên nên thân thiết như chị em trong nhà, ba mẹ của Mai Phương cũng coi cô như con gái.
Vũ Mai Phương có chút không vui, cô nhíu mày nhìn cô thở dài :”Khánh An, lẽ nào cậu vẫn chưa nhìn ra tâm địa cô ta hay sao? Loại đĩ cướp chồng bạn thân như cô ta chẳng tốt lành gì, tốt nhất nên tuyệt giao với cô ta luôn đi.”
Cô ậm ừ cho qua, Lê Ngọc Vân là loại người gì trải qua chuyện này cô cũng đã rõ, có điều Khánh An không thể biết được rốt cuộc cô ta nham hiểm cỡ nào. Bị gọi là đĩ, Lê Ngọc Vân chỉ thẳng tay về phía Vũ Mai Phương và Khánh An gào lên :”Cô nói cái gì? Cô gọi ai là đĩ? Cô ta có chồng mà không biết giữ còn trách ai? Đỗ Khánh An cô nhanh nhanh ly hôn với Hoàng Thiên sớm một chút, chớ lại chuốc lấy nhục nhã, anh ấy đã đón tôi về Tây Uyển ở rồi.” Lê Ngọc Vân khoanh hay tay trước ngực, mặt vênh lên mắt đầy vẻ thách thức.
Khánh An khinh thường liếc cô ta :”Lê Ngọc Vân, tình bạn của chúng ta chấm dứt tại đây, về sau đừng nói tôi là bạn cô, tôi khinh.”
Dọn về Tây Uyển thì sao? Cánh cổng vào nhà họ Trần của cô còn xa lắm! Từ ngày biết Trần Hoàng Thiên ngoại tình cô đã từng khóc, đã từng say, đã từng đau khổ suốt một thời gian dài. Nhưng khi đứa bé mất đi, tình yêu của cô dành cho anh đã vơi đi rất nhiều.
Vũ Mai Phương sớm đã không muốn đôi co với loại người như Lê Ngọc Vân liền trừng mắt nhìn cô ta :”Khánh An, nhiều lời với cô ta làm gì nữa, còn cô mau cút, trở về với tên tra nam của cô đi. Chỗ này là bệnh viện, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến người khác dưỡng bệnh. Thật ô nhiễm.”
Người bên ngoài đứng xem náo nhiệt bắt đầu bàn tán ầm ý.
“Xem kia tiểu tam tới hẳn bệnh viện gây sự với chính thất… chẹp chẹp.”
“Tiểu tam kia cũng lộng hành quá rồi. Còn muốn người vợ ly hôn nhanh nhanh một chút.”
“Cô vợ xinh đẹp như vậy mà tên chồng cũng ngoại tình với con ả xấu xí kia sao. Tên chồng thật là không có mắt à.” … Nghe thấy những lời bàn tán bên ngoài Lê Ngọc Vân tức tối dậm chân, cô ta liếc nhìn đồng hồ treo trên tường rồi chỉ thẳng mặt Vũ Mai Phương mắng :”Cô nói ai ô nhiễm, tôi thân cô thế cô mấy người ức hiếp người quá đáng.”
“Ức hiếp cô? Đằng nào cũng có tiếng ức hiếp cô rồi vậy bà đây phải làm gì đó cho công bằng với cái tiếng ức hiếp cô chứ nhỉ?” Nói rồi cô cười gian manh, liếc nhìn bó hoa cô ta mới mang đến “vụt” một tiếng ném thẳng vào đầu Lê Ngọc Vân :”Cút cho tôi.”
Bó hoa rơi bịch xuống đất lá dập hoa tàn trông rất tội, Lê Ngọc Vân bị bó hoa đáp trúng đầu đau đớn hét lên, đầu tóc lại rối bù dính mấy cánh hoa tàn như người điên mới trốn trại.
Đúng lúc này trên hành lang có hai người đàn ông đẹp trai như nam thần chạy đến, người đàn ông tây trang đen khí chất phi phàm, lạnh lùng cao ngạo, thân hình cùng gương mặt như trời cao tạc nên. Người đàn ông áo blouse trắng cũng vô cùng đẹp trai. Hai người đó chạy đến nơi gấp gáp đạp cửa xông vào nói :”Mấy người tính làm loạn bệnh viện của tôi đó hả?”