Trận tuyết này rơi rất lớn, rơi cả một đêm, khiến toàn bộ thành phố Giang Thành đều bao phủ một mảnh trắng xóa. Ngày hôm sau báo chí và tin tức nói rằng đây là trận tuyết lớn nhất của thành phố Giang Thành trong mười năm gần đây.
Buổi trưa, Chúc Tinh Dao đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy cành cây khô trong sân bị tuyết phủ lên, lão Lưu cùng dì đang quét tuyết.
Cô xoay người, trở lại trước máy tính, đêm qua Lê Tây Tây mang theo máy ảnh kỹ thuật số, chụp rất nhiều ảnh và quay video, cô mở video và ảnh chụp vào tối qua vừa mới được Lê Tây Tây gửi qua đây. Có rất nhiều ảnh, cô tuỳ ý ấn vào một bức ảnh nhóm, trong hình tất cả mọi người đều cười, ngoại trừ Giang Đồ, cậu vẫn là bộ dáng nghiêm túc lãnh đạm kia.
Lê Tây Tây: “Tớ gửi ảnh cho mọi người rồi đó, chỉ là không có QQ của Lâm Giai Ngữ.”
Lê Tây Tây: “Tớ đã nói với Đồ ca rồi, nhưng mà cậu ấy dường như rất ít khi online.”
Hình đại diện QQ của Giang Đồ vẫn là avatar của hệ thống, quanh năm đen thui, quả thật rất ít khi cậu online, Chúc Tinh Dao vừa định tắt đi, máy tính bỗng nhiên kêu leng keng một tiếng, hình đại diện của cậu sáng lên, cô nhanh chóng mở khung chat ra.
Ngôi sao trên bầu trời xa: “Đồ ca, Tây Tây gửi ảnh cho cậu rồi, cậu nhớ nhận, nếu không thì sẽ hết hạn.”
Một lát sau.
Giang Đồ: “Ừm.”
Vẫn là tiệm net đen lòng dạ thâm độc lén lút tiếp nhận học sinh tiểu học, Giang Đồ lưu hình ảnh và video vào USB, Lâm Giai Ngữ bật máy tính bên cạnh cậu, vừa run rẩy hà hơi vào tay, vừa nhìn trộm màn hình máy tính của cậu.
Cô nhìn thấy tên QQ của Chúc Tinh Dao.
Sau đó, “Ngôi sao trên bầu trời xa” lại gửi một tin nhắn: “Cậu nhớ gửi ảnh cho Lâm Giai Ngữ nữa nha.”
Giang Đồ mặc một chiếc áo lông màu đen, ngón tay thon dài trắng lạnh, đặt trên bàn phím dừng một chút, lại gõ một chữ “Được” qua, Lâm Giai Ngữ nhịn không được nói thầm: “Cậu không biết nhân cơ hội này nói nhiều hơn hai câu nữa sao?”
Tính cách hướng nội như vậy, lại còn ít nói, ai mà biết cậu thích cô ấy chứ?
Giang Đồ xoay đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh: “Nói cái gì? Nói tớ rất vui mừng, rất xúc động à?”
Lâm Giai Ngữ nghẹn lại, nếu cậu nói như vậy thật, đoán chừng cũng có hơi dọa người, cô bĩu môi: “Cậu đưa số QQ của Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây cho tớ, tớ thêm các cậu ấy.”
Chúc Tinh Dao chấp nhận lời mời kết bạn của Lâm Giai Ngữ, gửi ảnh chụp qua cho cô, gõ bàn phím hỏi: “Các cậu cùng nhau lên mạng sao?”
Lâm Giai Ngữ nhắn: “Ừm, bọn tớ đang ở tiệm net, hình như là Đinh Hạng gởi tin nhắn cho Giang Đồ, tớ nhìn thấy cậu ấy ra ngoài nên cùng nhau đi.”
Một tiếng sau.
Lúc hai người ra khỏi tiệm net sắc trời đã tối mù, Giang Đồ đi vào nhà sách Tân Hoa duy nhất ở ngõ Hà Tây, Lâm Giai Ngữ đi theo vào chọn hai bộ đề Toán, vừa quay đầu nhìn thấy sách tiếng Đức trong tay Giang Đồ, ngây ngẩn cả người, cô hỏi: “Cậu mua cái này làm gì?”
Giang Đồ trả lời vô cùng ngắn gọn: “Xem thôi.”
Lâm Giai Ngữ mới không tin, khẳng định là bởi vì Chúc Tinh Dao.
Đi ra khỏi nhà sách, hai người giẫm lên tuyết một trước một sau đi về phía ngõ Hà Tây.
Lâm Giai Ngữ từ phía sau nhìn bóng lưng cao gầy của người thiếu niên, bỗng nhiên xúc động chạy tới, ở bên ngoài tường gạch đỏ chặn trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn cậu: “Tại sao cậu không nói với cô ấy? Có lẽ cũng không phải là chuyện không thể, tối hôm qua cô ấy còn kéo đàn cho cậu nghe nữa mà!”
Cảnh tượng lãng mạn tối hôm qua rõ ràng trước mắt, cô cảm thấy cả đời này mình cũng không quên được, huống chi là Giang Đồ.
Cô nghĩ, Giang Đồ nói đúng, không ai không thích Chúc Tinh Dao cả.
Nếu như cô là một nam sinh, cô cũng yêu cô ấy.
Đèn đường mờ nhạt, tuyết trắng xoá.
Nơi họ đứng là đầu gió của ngõ Hà Tây, vừa ngẩng đầu lên chính là con ngõ hẹp tối tăm không đầu không cuối, bên trong đổ nát u ám. Gương mặt Giang Đồ bị ánh đèn đường chiếu vào làm nổi bật làn da trắng lạnh, nhưng đường nét lại rất rõ ràng đẹp mắt. Cậu nhìn ngõ nhỏ như cái hố đen kia, nhớ tới tối hôm qua, Lê Tây Tây lắc lắc cánh tay Chúc Tinh Dao nói: “Này này, vì sao sinh nhật của tớ lại vào tháng bảy, tớ cũng muốn cậu kéo đèn cho tớ nghe vào ngày tuyết rơi.”
Chúc Tinh Dao cười: “Cái này phải hỏi bố mẹ cậu rồi, tại sao lại sinh cậu vào tháng 7.”
Đinh Hạng nói: “Tớ cũng muốn quà như thế này…”
Lê Tây Tây: “Cút đi, sinh nhật cậu vào tháng 6! Tuyết rơi vào tháng 6? Cậu là Đậu Nga sao?”
Đinh Hạng ủy khuất: “Tháng 7 tuyết cũng không có rơi mà….”
Buổi biểu diễn kia đối với cậu mà nói là bù đắp những tiếc nuối và còn là món quà quý giá nhất, nhưng trong mắt người khác đó chỉ là một món quà rất bình thường, có lẽ Lê Tây Tây đã rất nhiều lần nhận được món quà như vậy, cô ấy không cảm thấy kinh ngạc khi Chúc Tinh Dao tặng cậu món quà như thế.
Dường như chưa từng có ai liên hệ cậu với Chúc Tinh Dao ở bên nhau, trong mắt mọi người nhìn thấy, mọi lời đồn đãi, đều là về cô và Lục Tễ.
Bọn họ mới là một cặp xứng đôi trong mắt mọi người.
Mà cậu, chẳng qua chỉ là một người âm thầm thích cô mà thôi.
Chúc Tinh Dao từ nhỏ đã học cello, trong lòng cô có sự ngây thơ lãng mạn thuần túy, đừng nói đến cửa hàng thịt nướng, một ngày nào đó trên đường phố nước ngoài, đều có thể nhìn thấy cô cõng cello ngồi ở bên đường biểu diễn.
Cậu cúi đầu nhìn Lâm Giai Ngữ, giọng điệu bình tĩnh: “Nói cho cô ấy biết thì làm sao?”
Lâm Giai Ngữ nhỏ giọng nói: “Đó không phải là cuộc cạnh tranh công bằng phổ biến sao? Cô ấy cũng chưa đồng ý với Lục Tễ mà, cậu vẫn có cơ hội chứ sao, nếu cậu cũng theo đuổi, nói không chừng…”
Cô lớn tiếng nói: “Nói không chừng kết quả sẽ khác đấy!”
Giang Đồ ngoại trừ gia thế, có cái gì không sánh bằng Lục Tễ chứ?
Sự im lặng kéo dài.
Giang Đồ tay để trong túi quần, cậu cụp mắt xuống, giọng nói trầm thấp mà đè nén: “Không nỡ.”
“Hả?” Lâm Giai Ngữ không hiểu, “Cậu không nỡ điều gì?”
“Lâm Giai Ngữ, cậu biết đấy bố mẹ tớ khi tớ còn bé tình cảm rất tốt, nhưng dưới sự giày vò nhiều năm của cuộc sống, cậu xem hiện tại bọn họ còn lại cái gì? Chỉ còn lại đợi khoản tiền phá bỏ mà duy trì hôn nhân, đến lúc hai người cãi nhau hận không thể gi3t ch3t đối phương.”
Giang Đồ nhìn ngõ Hà Tây trong đêm tối, ánh mắt bình tĩnh lại kiềm nén nhưng nội tâm trong lòng đang khắc chế sự kích động, “Có thể cậu nói đúng, nếu như tớ hèn hạ một chút, cố gắng theo đuổi một lần, có lẽ còn có cơ hội, tớ không phải không nghĩ tới, tớ đã từng nghĩ qua.” Cậu so với người khác đều có hy vọng hơn, muốn nói rằng những bức thư tình đó do cậu viết, cậu còn có thể vì cô làm bất cứ điều gì, chỉ cần cô muốn. Nhưng cậu không tin Giang Cẩm Huy, trước khi cậu có thể kiểm soát cuộc sống của chính mình, cậu không có tư cách suy nghĩ về điều này.
“Cô ấy rất lương thiện, nếu cô ấy thật sự thích tớ, khi chúng tớ ở bên nhau, cô ấy sẽ quan tâm đến cảm xúc của tớ, rồi trở nên nhạy cảm, băn khoăn khắp nơi, cũng có thể vì tớ mà từ bỏ rất nhiều thứ… Có thể lúc đầu chỉ là một bữa cơm tây, nhưng thời gian càng dài, cậu ấy sẽ vì tớ mà càng ngày càng từ bỏ nhiều thứ, có thể sẽ bởi vậy mà không vui, đánh mất đi nhiều niềm vui đáng lẽ mà cô ấy phải có.”
“Có thể sau này tớ có thể mang đến cho cô ấy rất nhiều thứ, nhưng đây không phải là lý do khiến cô ấy chịu khổ mấy năm cùng tớ được.”
Cậu không nỡ.
Ngay cả suy nghĩ một chút, cũng không nỡ.
Cô sinh ra đã là ánh sao, vẫn nên treo trên bầu trời, không thể bởi vì cậu mà rơi xuống được.
Cậu muốn ở bên cạnh cô, cũng chỉ có thể tự mình đi hái.
…
Thiếu niên nói xong câu kia, nhanh chóng đi vào con ngõ tối tăm u ám, lưu lại bóng lưng mạnh mẽ trắng xám.
Lâm Giai Ngữ sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn, đột nhiên giơ tay lên, dùng sức lau mắt.
Do cô không khống chế được cuộc sống khổ sở, cho dù Giang Đồ 18 tuổi, đã trưởng thành rồi, nhưng mà cậu vẫn chưa đủ lớn, cô đột nhiên hiểu rõ lời cậu nói “Không nỡ” là có ý gì.
…
Trưa thứ hai, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây chuẩn bị tới căn tin ăn cơm, trên đường từ thư viện đi ra gặp Lâm Giai Ngữ, Chúc Tinh Dao cười: “Đi cùng nhau chứ?”
Lâm Giai Ngữ nói: “Được thôi.”
Tuyết còn chưa tan, lạnh đến thấu xương, Lâm Giai Ngữ nhìn thấy Chúc Tinh Dao sẽ nhớ tới Giang Đồ, cô quay đầu nhìn chằm chằm vào cô.
Chúc Tinh Dao có chút không hiểu: “Cậu làm sao vậy?”
Lâm Giai Ngữ lắc đầu, nở nụ cười, suy nghĩ một chút lại nói: “Tớ chỉ là tò mò, cậu thích kiểu nam sinh như thế nào?”
Chúc Tinh Dao sửng sốt, ánh mắt mơ màng, bước chân suýt chút nữa đứng không vững, Lê Tây Tây vội vàng giữ chặt cô, cười hì hì đáp lời trước: “Nam sinh mà Tinh Tinh thích hả… Như ánh sáng mặt trời này, còn chung tình nữa.”
Lâm Giai Ngữ ấp úng “Ồ” một tiếng, Giang Đồ và ánh nắng mặt trời không dính dáng với nhau một chút nào… Cô xoay người nhìn gương mặt xinh đẹp của Chúc Tinh Dao, tình yêu lâu dài à, Giang Đồ nhất định là người chung tình, chỉ là…
Chỉ là cô sợ rằng Chúc Tinh Dao vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội biết được có một người thích cô ấy đến vậy.
Kỳ thi cuối kỳ vào tuần sau, một ngày trước kỳ thi, Lục Tễ và Hứa Hướng Dương trở về, Lục Tễ phát hiện lần này trở về, ánh mắt của bạn học cùng bàn nhìn cậu nhiều hơn một chút… Có gì đó không thể nói rõ, cậu nhịn không được hỏi: “Cậu làm gì nhìn tớ như thế?”
Lâm Giai Ngữ đang so sánh, Lục Tễ và Giang Đồ, ai thích Chúc Tinh Dao hơn.
Cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ là có chút hiếu kỳ, cậu thích Chúc Tinh Dao ở điểm nào?”
Lục Tễ sửng sờ, nhịn không được nở nụ cười: “Thích cần phải có lý do sao? Chỉ là thích thôi.”
“Nhưng cậu ấy sẽ ra nước ngoài.” Lâm Giai Ngữ nhỏ giọng nói, “Cậu cũng chuẩn bị cử đi học Thanh Hoa Bắc Đại, các cậu cách nhau rất xa.”
Lục Tễ không biết đang suy nghĩ gì, trầm mặc một chút, nói: “Về sau tớ cũng có thể ra nước ngoài.”
Lâm Giai Ngữ quay đầu nhìn cậu một cái, lại tiếp tục cúi đầu làm đề Toán.
Cô bận tâm những điều này để làm gì? Cô cũng không quản được.
Thi cuối kỳ, phòng thi của Chúc Tinh Dao ở tầng hai, Lê Tây Tây ở tầng ba, mỗi lần thi xong cô đều ở trong lớp học đợi cô ấy. Môn thi cuối cùng là Vật lý, sau khi nộp bài, mọi người đều rời đi, Lê Tây Tây vẫn chưa xuống lầu, cô đành phải lên lầu tìm.
Lê Tây Tây và Hứa Hướng Dương cùng một phòng thi, cô đi tới cửa, liền nghe thấy hai người đang cãi nhau, Lê Tây Tây thở hỗn hễn trừng mắt nhìn Hứa Hướng Dương: “Bảo cậu ném đáp án cho tớ, thế mà cậu cũng có thể ném lệch, suýt chút nữa bị thầy giám thị bắt được! Làm tớ sợ muốn chết, cậu có biết không hả!”
Hứa Hướng Dương nói: “Rốt cuộc đâu có bị bắt đúng không? Lá gan nhỏ như vậy còn gian lận cái gì.”
Lê Tây Tây: “Lỡ như bị tóm thì sao!”
Hứa Hướng Dương nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Nếu bị bắt thật, tớ sẽ thay cậu gánh chịu được chưa? Tớ chịu trách nhiệm, cái gì tớ cũng chịu trách nhiệm, được chứ? ”
Lê Tây Tây: “…”
Cô nhìn cậu, dáng vẻ kiêu ngạo không hiểu sao bị dập tắt đi, mặt còn hơi nóng.
Lê Tây Tây bĩu môi, cúi đầu chạy đến trước Chúc Tinh Dao, hai người nắm tay nhau đi xuống lầu, Chúc Tinh Dao nói: “Sau này cậu đọc sách nhiều vào, đừng lúc nào nước tới chân mới nhảy..”
“Tớ làm sao biết được học ban Khoa học Tự nhiên vất vả như vậy.” Lê Tây Tây lẩm bẩm, “Tớ cũng hối hận vì đã chọn ban Tự nhiên…”
Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút: “Hình như có thể đổi được, nếu cậu muốn đổi đến lớp Khoa học Xã hội.”
Lê Tây Tây thở dài: “Thôi quên đi, đã qua một học kỳ rồi… Lại quay về học thuộc môn Chính trị Sử Địa, môn nào cũng muốn lấy mạng tớ mà!”
Hai người đi vòng qua sân bóng rổ, khi đến hành lang tòa nhà hành chính, đúng lúc nhìn thấy Tào Thư Tuấn và Tạ Á vừa mới kết thúc coi thi, hai người ôm bài thi đứng quay lưng về phía bọn họ, đang nói chuyện, Tào Thư Tuấn nói: “Tối nay cùng nhau đi ăn cơm đi? Tôi mời.”
Tạ Á nói: “Tối nay tôi có việc, cảm ơn nhé.”
Tào Thư Tuấn: “Vậy tối mai được không?”
Tạ Á: “Cũng có việc.”
Âm thanh của Tào Thư Tuấn có chút suy sụp: “Thật vậy sao?”
……
Chúc Tinh Dao vội vàng giữ chặt Lê Tây Tây, hai người trốn dưới cầu thang, cô đưa tay lên miệng “Suỵt”.
Hai người giống như kẻ trộm, chuẩn bị khom lưng chuồn đi.
Đụng phải chủ nhiệm lớp đang theo đuổi bị từ chối, nếu như bị ai nhìn thấy, đoán chừng lão Tào sẽ cảm thấy rất mất mặt, hai người vô cùng ăn ý cúi lưng rời đi, đang chuẩn bị quẹo ra khỏi hành lang thì bỗng nhiên đụng phải l0ng nguc cứng rắn của thiếu niên.
Đồng phục mùa đông rất dày, cũng không đau lắm.
Cô ngẩng đầu lên.
Mắt kính Giang Đồ để trên sóng mũi, đang rũ mắt nhìn cô, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Âm thanh của Tạ Á cùng Tào Thư Tuấn loáng thoáng truyền đến. Tạ Á nói: “Gần đây tôi nghe được một vài lời đồn đãi nói về Lục Tễ cùng Chúc Tinh Dao lớp của thầy hình như đang yêu sớm, chuyện của hai em đó là sao vậy?”
Tào Thư Tuấn quay đầu nhìn cô, cười cười: “Lời đồn thôi mà, cũng không phải sự thật.”
“Nè, các cậu đang làm gì vậy?”
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, là giọng nói của Chu Nguyên.
Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây biến sắc, cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị Giang Đồ nắm lấy cổ tay, kéo ra ngoài, kèm theo cả Lê Tây Tây, cùng nhau trốn đến bên bờ tường. Tạ Á và Tào Thư Tuấn quay đầu thấy Lục Tễ với Chu Nguyên và Hứa Hướng Dương đang đi tới, Tạ Á ho một tiếng: “Chu Nguyên, em hét cái gì đó?”
Chu Nguyên: “…”
Ánh mắt Lục Tễ nhìn về phía Chúc Tinh Dao và Giang Đồ, Chúc Tinh Dao với Giang Đồ dựa vào nhau rất gần, cậu nhíu mày, không có lý do nào mà trở nên khẩn trương nóng nảy vô cớ.
Rất nhanh.
Giang Đồ buông Chúc Tinh Dao ra, lui về phía sau một bước.
Chu Nguyên gãi đầu, hai giáo viên chủ nhiệm sẽ không cho rằng cậu gọi bọn họ chứ? Cậu liếc mắt nhìn đám người Chúc Tinh Dao, có nỗi khổ khó nói. Sắc mặt Lục Tễ không cảm xúc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tạ Á, giơ tay vỗ đầu Chu Nguyên: “Cậu ấy gọi lung tung thôi ạ.”