Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 33



Chiều ngày 5 tháng 7, sau khi thi xong môn Toán vừa đúng 5 giờ, Chúc Tinh Dao cùng Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ được phân đến cùng một phòng thi. Giang Đồ vẫn như trước làm bài rất nhanh, nộp bài trước nửa tiếng rồi rời đi.

Chúc Tinh Dao làm xong bài kiểm tra trước mười phút, ngược lại thời gian của Lâm Giai Ngữ dường như vẫn không đủ.

Vừa thi xong, Lê Tây Tây lập tức kéo cô và Lâm Giai Ngữ xuống lầu, “Đi nhanh thôi, chúng ta qua đó sớm một chút, ăn thịt nướng xong còn có thể đi hát karaoke một lúc.”

Ngày mai còn kiểm tra, bọn cô phải về nhà trước 11 giờ.

Lâm Giai Ngữ hỏi: “Lục Tễ và đám người Hứa Hướng Dương đâu rồi?”

Chúc Tinh Dao mở điện thoại ra xem, nhìn thấy tin nhắn của Lục Tễ, ngẩng đầu lên nói: “Các cậu ấy đã nộp bài trước đã qua đó rồi.” Cô nhìn thoáng qua Lê Tây Tây, nhớ tới chuyện Hứa Hướng Dương muốn thổ lộ với Lê Tây Tây.

Lão Lưu đã chờ ở ngoài cổng trường, ba người lên xe đi thẳng đến quán thịt nướng.

Đến sớm nhất chính là Giang Đồ, cậu mới vừa dựng xe đạp ngay ngắn thì đám người Lục Tễ cùng Hứa Hướng Dương đi đến.

Giang Đồ nhìn thoáng qua bọn họ, đi vào quán thịt nướng. Bây giờ mới năm giờ, bên trong quán vẫn chưa có khách, hôm nay Lương Thành cũng không có ở đây, cậu quay đầu lại nhìn Đinh Hạng: “Các cậu ngồi xuống trước đi.”

Cậu xoay người đi vào phía sau bếp, Chu Nguyên kinh ngạc: “Sao cậu ta lại quen thuộc như vậy?”

Vẫn là cái bàn dựa vào cửa kính lần trước, mấy người ngồi xuống, Đinh Hạng giải thích: “À, Đồ ca làm việc ở đây, lúc tháng 1, chính là ngày tuyết rơi ấy, chúng tớ đã tổ chức sinh nhật cho Đồ ca ở nơi này.” Cậu ta đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cậu ta chỉ tay lên bục nhỏ cao hơn vài bậc thang ngoài cửa kính, càng nói càng hưng phấn: “Ngày hôm đó nữ thần có nói tặng quà sinh nhật cho Đồ ca, là kéo đàn cello, đang ngồi ở đó chơi đàn thì bỗng nhiên có tuyết rơi.”

Lục Tễ sững sờ, nhíu mày hỏi: “Cậu nói… Chúc Tinh Dao kéo đàn cello làm quà sinh nhật cho Giang Đồ? Đúng lúc đó thì có tuyết rơi?”

Chỉ số EQ của Đinh Hạng cũng không tính là thấp, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng gãi đầu cười: “Ây da, đó là quà sinh nhật mà, tất cả mọi người đều chuẩn bị cả, cũng không phải đặc biệt gì, tối nay Lê Tây Tây còn nói muốn nữ thần kéo đàn cho cậu ấy nữa đó!”

Lục Tễ không đáp lời, có chút không yên lòng lật lật than nóng trước mặt, Hứa Hướng Dương nhìn cậu một cái, nở nụ cười: “Như vậy không được, Chúc Tinh Dao muốn kéo đàn thế chẳng phải sẽ cướp đi sự nổi bật của tớ sao, lát nữa tớ phải bàn bạc với cậu ấy một chút.”

Trên đường bị kẹt xe, đám người Chúc Tinh Dao tới đã gần sáu giờ.

Chúc Tinh Dao mang theo đàn cello tiến vào, vừa tiến vào đã cảm nhận ánh mắt Lục Tễ sáng rực rơi trên người cô, cô sửng sốt, Lê Tây Tây kéo cô qua: “Đi thôi, cậu ngây ngẩn cả người thế!”

Lâm Giai Ngữ không nhìn thấy Giang Đồ, hỏi bọn họ: “Giang Đồ đâu?”

Đinh Hạng nói: “Ở phía sau bếp đó.”

Một lát sau, Giang Đồ đi ra, trong tay cầm một bình nước ô mai ngâm, cậu đặt lên bàn, giọng nói lạnh nhạt: “Ngày mai còn phải thi nữa, nữ sinh các cậu đừng uống rượu.”

Lần trước Lâm Giai Ngữ uống hai chén, ngày hôm sau ngủ đến khi mặt trời lên cao, cô không dám đụng vào, vội vàng nói: “Ừm, tớ không uống.”

Lục Tễ ngước mắt nhìn cậu một cái, đưa tay đẩy bia ra ngoài: “Hôm nay quên đi, tất cả mọi người đừng uống.”

Lê Tây Tây bĩu môi: “Một năm tớ chỉ có sinh nhật một lần…”

Hứa Hướng Dương nở nụ cười: “Ai mà chẳng sinh nhật một năm một lần?”

Lê Tây Tây ở dưới bàn giẫm cậu ta một cái, hừ một tiếng: “Bỏ đi, vì không để ảnh hưởng đến kỳ thi ngày mai, không uống thì không uống, dù sao cũng liên quan đến việc chung thân đại sự của lão Tào, kỳ thi ngày mai vẫn là quan trọng nhất.”

Thịt nướng ăn được một nửa, điện thoại Giang Đồ vang lên.

Cậu nhìn thoáng qua, đứng dậy đi về phía cửa sau, là điện thoại của Thư Nhàn gọi tới, vừa mới nhận đã nghe thấy bà khóc: “Cái ông Giang Cẩm Huy trời đánh hôm nay lại nợ một khoản tiền, con nói tại sao ông ta vẫn cứ khốn nạn như vậy…”

Thư Nhàn vừa khóc vừa mắng mười mấy phút, Giang Đồ mới trầm giọng hỏi: “Nợ bao nhiêu ạ?”

“Không biết cụ thể, mấy vạn tệ hay sao đó…” Thư Nhàn khóc lóc đứt quãng: “Lúc trước sao mẹ có thể gả cho loại người như vậy chứ?”

Mấy vạn tệ, ít hơn so với suy đoán của Giang Đồ.

20 phút sau.

Cậu cúp điện thoại, ánh mắt nặng nề nhìn lên bầu trời, l0ng nguc bị một ngụm khí đè ép đến mức ngột ngạt, bỗng nhiên có người nào vỗ vỗ trên vai, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Chúc Tinh Dao mang đàn cello đứng ở phía sau cậu.

Gần đến 7 giờ, khách đến quán thịt nướng càng đông hơn, bàn bọn họ vốn đang ngồi cũng không còn chỗ trống.

Giang Đồ kiềm nén sự lạnh lùng trên gương mặt, Chúc Tinh Dao không hiểu sao có chút hoảng hốt, thật ra cô rất sợ nhìn thấy cậu như thế này, kiểu khắc chế trầm lặng đến tận xương tủy khiến cho người ta bó tay toàn tập, cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì.” Giang Đồ thu lại cảm xúc, thấp giọng hỏi cô: “Các cậu ấy đâu?”

Chúc Tinh Dao ngập ngừng nhìn cậu, có chút bất đắc dĩ nói: “Hứa Hướng Dương bảo tớ đừng kéo cello nữa, cậu ta muốn chơi đàn guitar tặng cho Lê Tây Tây. Cậu ta nói đã học một tháng cùng với Lục Tễ, không dễ dàng đàn được một bài, nếu như tớ kéo đàn thì cậu ta sẽ bị đem ra so sánh nhất định rất xấu hổ… Bảo tớ hãy giấu đàn cello đi.”

Không biết Hứa Hướng Dương rốt cuộc muốn thổ lộ với Lê Tây Tây như thế nào, một đám người thông đồng với nhau xong, đều vội vàng giúp cậu ta, Lâm Giai Ngữ phụ trách kéo Lê Tây Tây ra ngoài.

Chúc Tinh Dao ngẩng đầu lên cậu: “Để nó ở đâu đây?”

Cậu giơ tay muốn cầm túi đàn giúp cô, bỗng nhiên dừng lại, vừa nãy cậu giúp mọi người nướng thịt, trên tay cậu còn dính ít dầu. Cậu quay người đi ở phía trước: “Cậu đi theo tớ.”

Chúc Tinh Dao “À” một tiếng, đi theo phía sau cậu, nhân viên phục vụ bưng lửa than tới, bọn họ tránh sang chờ một lúc, vừa đi mấy bước, đàn cello trên vai cô đột nhiên bị người ta túm lấy, cô vội vàng quay đầu lại, ánh mắt trừng lớn.

“Chậc, đúng thật là em rồi, tiểu mỹ nữ, đã lâu không gặp.” Trần Nghị cúi đầu nhìn cô, khiêu khích nói.

Trong nháy mắt Giang Đồ xoay người lại, kéo Chúc Tinh Dao đến bên cạnh, đề phòng nhìn về phía Trần Nghị cùng một đám côn đồ phía sau hắn ta, lạnh lùng nói: “Mày muốn làm gì?”

“Tao muốn làm gì? Mày nói xem tao muốn làm cái gì? Bố mày lại nợ thêm một khoản tiền, ông ta không trả tiền, chỉ có thể thu lãi từ mày chứ sao, cũng không nhiều, 3000 tệ.” Trần Nghị vô lại cười cười, liếc mắt nhìn sang Chúc Tinh Dao và đàn cello trên vai cô, “Còn không có cũng không sao, để cô bé này kéo đàn cello cho bọn tao nghe một lát, khoản tiền này coi như xong.”

“Không thể.”

Giọng nói Giang Đồ lạnh lùng, cậu che chắn Chúc Tinh Dao ở phía sau: “Cậu ra đằng sau đi.”

Chúc Tinh Dao có chút hoảng sợ, cô sợ cậu đánh nhau, bọn Trần Nghị bảy tám người… Cậu sẽ chịu thiệt, cô không đi, thậm chí giơ tay nắm lấy góc áo cậu, Trần Nghị vừa nhìn thấy, nhướng mày cười cợt: “Tiểu mỹ nữ à, anh có nhớ đã nói với em trong nhà tên nhóc này nợ rất nhiều tiền, em với hắn ở bên nhau quả thật không xứng, kiểu gia đình như hắn ấy, nói không chừng đời này sẽ bị người cha của hắn liên lụy đến chết mới thôi, nhà em muốn giúp hắn lấp đầy lỗ thủng này sao?”

“Mày câm miệng.”

Chúc Tinh Dao giận dữ trừng mắt hắn ta, tức giận đến nỗi không để ý lời nới của hắn.

Bọn họ đã gây ảnh hưởng đến khách trong cửa hàng, có người vừa mới ngồi xuống lập tức đứng dậy rời đi, có nhân viên phục vụ tới nhỏ giọng nói Giang Đồ đừng có gây chuyện, Giang Đồ trầm mặc tiến về phía trước một bước, nhìn Trần Nghị: “Tiền tao sẽ đưa cho mày, mày đi theo tao qua đây.”

Trần Nghị đút tay trong túi quần, hất cằm: “Được, cộng thêm 5000 lúc trước, tổng cộng 8000.”

Giang Đồ híp mắt lại, cậu thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt của Chúc Tinh Dao, ánh mắt của cô nhất định rất phức tạp, lo lắng, phẫn nộ, thông cảm…

Cậu trầm mặc, Chúc Tinh Dao đột nhiên khó chịu không đành lòng đi về phía trước hai bước.

Cô đứng trước mặt Trần Nghị: “Anh đừng ép buộc cậu ấy.”

Giang Đồ cụp mắt nhìn mái tóc và chiếc cổ trắng nõn tinh tế của cô, yết hầu gian nan nuốt xuống một hơi, phòng tuyến trong lòng cậu lại sụp đổ thêm một tấc đất nữa.

Trần Nghị nhìn cô như vậy thì càng hưng phấn hơn, giơ tay lên muốn túm lấy đàn cello của cô.

Đàn cello là bảo bối của Chúc Tinh Dao, cô không muốn để cho người đáng ghét này chạm vào, rất nhanh lui về phía sau một bước, Giang Đồ vừa đi qua đã bị hai người phía sau đè lại, cậu dùng sức giãy dụa.

Trần Nghị dường như muốn trêu đùa Chúc Tinh Dao, cô lui một bước, hắn ta tiến thêm một bước.

Mấy người đè Giang Đồ lại, cậu giãy dụa làm gân xanh trên trán và cổ mơ hồ nổi lên, sắc mặt trắng bệch đỏ bừng.

Chúc Tinh Dao cho rằng cả đời cô có lẽ không nên đụng vào Trần Nghị, mỗi lần chạm mặt Trần Nghị đều không có chuyện gì tốt lành. Gót chân của cô vướng vào chiếc xe đẩy thức ăn bên cạnh, trẹo chân, Trần Nghị vô thức nắm lấy dây lưng túi cello trên vai cô.

Đàn cello đột nhiên tuột tay, Chúc Tinh Dao lập tức mất đi thăng bằng, lảo đảo sắp ngã về phía sau.

Sắc mặt cô trắng bệch, hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Hai tay ở giữa không trung vung vẩy muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng cái gì cũng không nắm được, thời điểm sau gáy đụng vào góc bàn thủy tinh, cô cảm giác đời này mình chưa từng đau đớn như vậy, đầu của cô có lẽ bị thủng một lỗ…

Tiếng thét ầm ĩ trong cửa hàng.

Loảng xoảng loảng xoảng, âm thanh chén bát xoong muỗng trên bàn đập mạnh xuống.

Giang Đồ gào thét như xé lòng: “Chúc Tinh Dao!”

Lục Tễ nhào tới, toàn bộ thân thể che phía trên cô, ngăn cản tất cả đồ vật rơi xuống. Đầu Chúc Tinh Dao choáng váng, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy gương mặt sợ hãi của Lục Tễ, một giây sau mất đi ý thức.

Ở ngoài cửa.

Tay Hứa Hướng Dương ôm cây đàn guitar, trong tay Chu Nguyên, Đinh Hạng đều ôm một túi đồ lớn, Lâm Giai Ngữ kéo Lê Tây Tây trở về, sắc mặt mọi người trắng bệch nhìn cảnh hỗn loạn này.

Giang Đồ vùng vẫy thoát khỏi sự ràng buộc, xông tới đấm thẳng một quyền vào mặt Trần Nghị, trong nháy mắt khóe miệng hắn ta bị chảy máu.

Giang Đồ nổi giận đỏ mắt, cậu dùng sức túm lấy cổ áo Trần Nghị, phẫn nộ khiến cho l0ng nguc nhấp nhô lên xuống, nhìn hắn ta gằn ra từng câu từng chữ: “Trần Nghị, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tao sẽ liều mạng với mày. ”

Những người khác phản ứng lại.

“Mau gọi xe cứu thương!”

“Cô ấy đang chảy máu!”

“Đừng để xảy ra tai nạn chết người!”

……

Đầu Lục Tễ bị nồi đất đập đến choáng váng, cậu được người ta mạnh mẽ xốc lên.

Giang Đồ nhìn gương mặt tái nhợt của Chúc Tinh Dao, máu thẫm đẫm trên mặt đất, cảm thấy mình giống như bọn giết người, cậu ngồi xổm xuống trước mặt cô, run rẩy ôm người cô lên rồi bước nhanh ra ngoài.

Hứa Hướng Dương phản ứng nhanh nhẹn, ném cây đàn guitar, chạy tới gọi xe, Chu Nguyên, Đinh Hạng vội vàng đỡ Lục Tễ đi.

Lâm Giai Ngữ và Lê Tây Tây đỏ mắt đuổi theo, vừa chạy vừa lau nước mắt, các cô bị dọa đến mức hoảng sợ.



Trong bệnh viện.

Chúc Tinh Dao ở trong phòng cấp cứu, Lục Tễ đang làm kiểm tra.

Ngoại trừ Giang Đồ, tất cả mọi người đều vây quanh đứng chờ ngoài cửa, Đinh Du và Chúc Vân Bình bị dọa cho phát sợ, từ nhà nhanh chóng chạy tới.

Giang Đồ khom lưng ngồi trên bậc thềm cầu thang tối tăm, gục đầu xuống, cả người tinh thần sa sút đến cực hạn.

Không biết qua bao lâu.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Cậu đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.

Bác sĩ là đồng nghiệp của Đinh Du, đang cùng bà nói về vết thương của Chúc Tinh Dao, khâu mấy mũi, chấn động não, phải nằm viện theo dõi….

Giang Đồ bỗng nhiên xuất hiện, Đinh Du và Chúc Vân Bình đều ngạc nhiên, đồng thời nhìn về phía cậu. Trên đường tới đây, Lê Tây Tây gọi điện thoại cho bọn họ nói rõ ràng tình huống, bao gồm một ít chuyện trong nhà Giang Đồ, đây chính là bạn học trong nhà vay nặng lãi từ miệng Lê Tây Tây.

Lê Tây Tây sợ bọn họ oán trách Giang Đồ, còn vô cùng nhấn mạnh Giang Đồ thi rất lợi hại, là người đứng nhất lớp.

Thiếu niên mang kính cận, đường nét lông mày sắc bén, vừa nhìn đã biết thuộc kiểu người có tính cách trầm tĩnh, nhưng sắc mặt tái nhợt, nhìn qua cũng không khá hơn Chúc Tinh Dao bao nhiêu. Quần áo và tay chân vẫn còn bẩn, thậm chí còn dính máu của Chúc Tinh Dao, thoạt nhìn có chút chật vật dọa người, nhưng cậu không thèm để ý chút nào, cậu nhìn Đinh Du và Chúc Vân Bình, giọng nói khàn khàn: “Dạ xin lỗi, là cháu đã liên lụy đến Chúc Tinh Dao.”

Đinh Du và Chúc Vân Bình nhìn nhau, tâm tình có chút phức tạp, chuyện xảy ra không lường trước bọn họ làm sao có thể trách cậu được?

Chúc Vân Bình vỗ vỗ vai cậu, thở dài: “Lần này là tai nạn ngoài ý muốn, Tinh Tinh bị thương cũng không nghiêm trọng, trước hết cháu trở về thay quần áo đi đã, nên đi kiểm tra trên người có chỗ nào bị thương không.” Sau đó xoay người nhìn một đám học sinh: “Tất cả bọn cháu trở về đi, không sao rồi.”

Chúc Tinh Dao đã được đẩy vào phòng bệnh, Giang Đồ vừa rồi chỉ mới nhìn cô một cái, cậu nhìn về phía Đinh Du, thấp giọng hỏi: “Bạn ấy… Chúc Tinh Dao khi nào thì tỉnh lại ạ?”

“Có thể nửa đêm, cũng có thể sáng mai.” Đinh Du cũng thở dài, “Về nhà đi, không sao đâu.”

Chỉ là phải trì hoãn kỳ thi và chương trình học, vốn dĩ ngày mốt Chúc Tinh Dao sẽ đi Bắc Kinh học với Trần Lam.

Bây giờ mọi kế hoạch đều bị xáo trộn hết cả rồi.



Chu Nguyên ở lại giúp đỡ Lục Tễ, những người khác đều trở về.

Một lát sau.

Một bóng người cao gầy quay trở lại.

Giang Đồ đi vào nhà vệ sinh, c0i quần áo ra rửa sạch vết máu, tuy rằng cũng giặt không sạch nhưng ít ra nhìn chẳng còn dọa người nữa, cậu vắt khô nước rồi mang lại trên người.

Cậu ngồi trên hàng ghế dài ở tầng dưới của bệnh viện suốt cả đêm.

Sau khi trời sáng, cậu đi rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, đáy mắt hiện lên sự chán ghét.

Nửa đêm Chúc Tinh Dao tỉnh lại một lần, rồi ngủ thiếp đi, Chúc Vân Bình còn phải đến công ty, Đinh Du dặn dò y tá: “Xem xét thêm một chút, tôi cũng phải đi khám bệnh, buổi trưa sẽ quay lại.”

Sau khi y tá kiểm tra xong thì lập tức đóng cửa phòng.

Giang Đồ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào.

Cậu đứng bên giường nhìn cô một lúc, trên đầu Chúc Tinh Dao quấn băng gạc, tái nhợt yếu ớt nằm trên giường bệnh, hình như không thoải mái, nhẹ nhàng cử động, lông mi hơi rung rung.

Một lát sau, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế trước giường bệnh, dựa lựng vào ghế nhìn cô chăm chú.

Tay Chúc Tinh Dao đặt trên mền, mạch máu của cô rất nhỏ, mỗi lần tiêm kim đều rất khó tìm mạch máu, khi tiêm xong thì trên mu bàn tay cô có thêm mấy lỗ xanh xanh tím tím.

Giang Đồ cụp mắt xuống, nhìn tay cô.

Bỗng nhiên, ngón tay trắng nõn thanh tú của cô động đậy.

Giang Đồ giơ tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng móc lấy ngón tay út của cô.

Bàn tay Chúc Tinh Dao lại cử động, như thể muốn móc ngón tay của cậu để đáp lại, Giang Đồ nhìn tay hai người, cổ họng khó khăn lăn lên lăn xuống, cậu ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, y tá vừa lấy nước làm ẩm môi của cô.

Đôi môi người con gái mềm mại, Giang Đồ nhắm mắt lại, cổ họng khô khan, nội tâm giãy dụa dằn vặt.

Rất lâu.

Ngón tay cô nhẹ nhàng móc lấy ngón trỏ của cậu, cử động một chút.

Tất cả sự đấu tranh dày vò, bao gồm cả lý trí, ầm ầm sụp đổ.

Giang Đồ nghĩ rằng, cậu đê tiện hèn hạ lần này, có lẽ trong cuộc đời chỉ có duy nhất một lần này mà thôi.

Cậu đứng dậy tới gần cô, tay phải còn nắm lấy ngón tay cô, tay trái cẩn thận nâng mặt cô lên, cúi đầu chạm vào đôi môi mềm mại ấy, chóp mũi có mùi nước khử trùng đặc trưng của bệnh viện, ngoài phòng bệnh là tiếng bước chân người đến người đi, tiếng nói chuyện, thậm chí còn có tiếng bệnh nhân tranh cãi với y tá.

Nhưng cậu cái gì cũng không nghe thấy, có nhiều thanh âm hơn đi nữa cũng không che giấu được tiếng nhịp tim của cậu đập điên cuồng vì thích cô.

Lông mi thiếu nữ run rẩy.

Cổ họng Giang Đồ lăn lộn, cậu không biết cô có ý thức hay không, hoặc là muốn tỉnh lại, trong nháy mắt đứng thẳng người, xoay người rời khỏi phòng bệnh, dường như là muốn chạy trốn.

Qua một phút.

Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

Lục Tễ đi vào, cậu gọi y tá đi ngang qua, thấp giọng hỏi: “Cậu ấy còn chưa tỉnh sao?”

Y tá biết cậu và Chúc Tinh Dao là bạn học, hơn nữa Lục Tễ đẹp trai lại có lễ phép như thế, cô cười ôn nhu: “Chắc là lát nữa sẽ tỉnh, em có thể đi vào xem, nếu tỉnh lại thì ấn chuông.”

Lục Tễ ngồi ở vị trí vừa nãy của Giang Đồ, nhìn Chúc Tinh Dao, ánh mắt dừng trên mu bàn tay cô.

Cậu nhớ đến câu nói lúc trước Giang Đồ và Trần Nghị, luôn cho rằng cảm giác của mình không sai, có lẽ Giang Đồ thích Chúc Tinh Dao, lại nhớ những gì Đinh Hạng đã nói trước đây, không hiểu sao có chút phiền não.

Chúc Tinh Dao luôn muốn tỉnh lại, cô đã có ý thức từ khi ban nãy Giang Đồ nắm lấy ngón tay cô, nhưng đầu thật sự rất đau, mí mắt nặng như ngàn cân, làm thế nào cũng không mở ra được.

Lục Tễ nhìn thấy lông mi cô vẫn run rẩy, dường như đang giãy dụa, cậu đứng thẳng dậy tới gần cô, thấp giọng gọi: “Chúc Tinh Dao, Chúc Tinh Dao…”

Chúc Tinh Dao lắc đầu mấy cái, lông mày vẫn nhíu chặt.

Lúc này, bàn tay lại được người ta nhẹ nhàng cầm lấy.

Mười giây sau, Chúc Tinh Dao rốt cuộc cũng mở được đôi mi nặng trĩu, cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Lục Tễ, đầu óc trống rỗng, nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt chuyển từ mê man đến phức tạp, thậm chí còn có chút ngượng ngùng.

Chấn động não sẽ nhất thời quên đi mọi việc, Lục Tễ cho rằng cô đang nhớ lại, thấp giọng hỏi: “Tỉnh rồi sao?”

Hai giây sau.

Cô nhận ra bàn tay của mình vẫn bị cậu nắm lấy, cảm giác mềm mại ấm áp dường như vẫn còn lưu lại trên đôi môi cô, cô cắn môi, sắc mặt vốn tái nhợt bỗng nhiên đỏ ửng Cô rút tay về, chậm rãi vùi cằm vào trong chăn, lông mi rũ xuống, nhẹ nhàng kích động, giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa êm ái: “Cậu…”

Chỉ nói một chữ rồi dừng lại, có lẽ do di chứng chấn động não, suy nghĩ của cô bây giờ đang rất hỗn loạn, cũng không biết mở miệng như thế nào.

Lục Tễ suy nghĩ về điểu gì đó, xoa xoa các ngón tay, thấp giọng nói: “Tớ xin lỗi.”

Chúc Tinh Dao đảo mắt, từ từ nhìn sang, muốn nói gì đó lại thôi.

Cuối cùng, cái gì cũng không nói.

Cô cắn môi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cậu.

Thấy vậy, trái tim Lục Tễ mềm nhũn, muốn cười.

Cậu nhìn cô, cười khẽ: “Chúc Tinh Dao, sao cậu lại thẹn thùng vậy?”

HẾT CHƯƠNG 33.