Chúc Tinh Dao ngồi trên giường suy nghĩ, cô cảm thấy dường như Giang Đồ không bị cô lừa gạt, Tiểu Quỳ bất an đi tới: “Tinh Tinh, có phải em đã nói gì sai không ạ?”
“Em nói không sai. Chẳng qua chị chỉ là không muốn cho Đồ ca biết chuyện chị uống thuốc, em không cần tự trách mình đâu.” Chúc Tinh Dao đứng lên, cô xoa đầu Tiểu Quỳ, “Trước hết sắp xếp lại đồ đạc rồi chuẩn bị đi ăn cơm, ngồi máy bay cũng mệt, lát nữa nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai gặp mọi người trong ban nhạc.”
Tiểu Quỳ không nhịn được hỏi: “Tại sao không cho anh Giang biết ạ?”
Chúc Tinh Dao nói: “Bởi vì nếu như Giang tiên sinh mà biết thì sẽ rất khó chịu, chị không muốn anh ấy đau lòng nữa.”
Sau khi ăn tối, Chúc Tinh Dao gởi tin nhắn Wechat cho Giang Đồ, đợi một lúc lâu vẫn không thấy hồi âm, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, cô mới uống thuốc, không chống lại được mệt mỏi, mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngủ được vài tiếng, cô gặp ác mộng giật mình tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ trời vẫn tối tăm, cô cầm điện thoại di động lên, vẫn chưa thấy Giang Đồ trả lời lại.
Bốn giờ sáng ở Trung Quốc, Giang Đồ bước ra khỏi nhà họ Chúc, gió lạnh buốt thấu xương khiến mắt anh nhức nhối, loại đau đớn đó thấm vào mỗi một tấc xương tấc thịt trong cơ thể, động một chút đau đến mức hít thở không thông.
Anh mở cửa xe, ngồi im, không cử động.
Chúc Vân Bình đứng trước cửa sổ thở dài, chờ thật lâu mới thấy đèn xe sáng lên, xe quay đầu lái ra khỏi sân.
Sáu giờ sáng, sắc trời vẫn u ám như ban đêm, đèn đường trên đường băng cao cao chiếu xuống ánh sáng mờ nhạt. Giang Đồ ngồi ở ghế hạng phổ thông, chân dài không duỗi thẳng được, cả người trống rỗng, chết lặng nghe tiếp viên hàng không thông báo gì đó, trong đầu anh quanh quẩn đều là lời nói của Chúc Vân Bình.
“Năm 2014 và năm 2015 Tinh Tinh tuyên bố với bên ngoài tập trung trau dồi kỹ năng chơi đàn, nhưng thực tế thì phần lớn thời gian con bé được trị liệu tâm lý, bác sĩ tâm lý chẩn đoán là: “Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD). Chuyện bạn gái Trần Nghị là Giang Nguyệt sảy thai ảnh hưởng rất lớn đến nó, con bé luôn mơ thấy cảnh tượng tương tự, thậm chí sau đó mơ thấy mình mang thai rồi bị sảy thai, cho dù tiếp nhận trị liệu đã tốt hơn rất nhiều, nhưng bây giờ nó vẫn sợ đi lối đi an toàn, sợ tiếp xúc với phụ nữ mang thai, càng sợ mình mang thai và sinh con.”
Giang Đồ lấy kính xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời đêm u ám có ánh sáng lóe lên, lúc sáng lúc tối, là đèn trên cánh máy bay. Khi máy bay hạ cánh, những tia ánh sáng ấy như đâm thẳng xuống mặt đất, Giang Đồ nhớ đến bộ dạng Chúc Tinh Dao năm đó bị thương phải nhập viện, nhớ tới mình đã từng ích kỷ tưởng tượng ngôi sao từ trên trời rơi xuống, tốt nhất là rơi xuống bên cạnh anh, ở trong lòng bàn tay anh, như vậy anh mới có thể cách cô gần hơn.
Cuối cùng, anh kiềm chế tất cả khát vọng, không dám đụng vào, ngay cả tin nhắn của cô cũng chẳng dám trả lời, từ từ rời xa.
Nhưng anh không biết, người con gái mà anh đặt trọn trong tim.
Tại một thời điểm anh không biết, cũng như một nơi không nhìn thấy.
Ánh sao ấy, có lẽ bởi vì anh mà rơi xuống.
Giang Đồ nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, phía trên phản chiếu gương mặt anh lúc này, sắc mặt người đàn ông tái nhợt, đáy mắt đỏ hoe.
Anh dường như trở lại thời niên thiếu, chán ghét chính bản thân mình.
Hồi lâu.
Máy bay cất cánh.
Giang Đồ từ từ thu hồi ánh mắt, dù sao anh cũng không còn là một cậu thanh niên mười tám tuổi.
Cho dù có hận bản thân mình đi chăng nữa, anh sẽ không bao giờ lùi bước.
………………..
Nhiệt độ ở Dubai vào buổi tối vẫn còn ấm áp, Chúc Tinh Dao mang theo đàn cello trở về khách sạn cùng các thành viên trong dàn nhạc, cô cúi đầu nhìn điện thoại, tối qua gởi tin nhắn Wechat cho Giang Đồ, nhưng mà anh chưa trả lời lại, buổi trưa cô cố gắng dùng Tiểu Giang gọi cho anh, nhận lại cũng câu trả lời tự động.
Ví dụ như:
Ngoan, đã mười hai giờ rồi, ăn cơm ngon miệng.
Bây giờ anh đang họp, chờ họp xong rồi anh gọi điện cho em.
Chờ một chút nhé, sẽ sớm thôi.
Có thể đang bận một lúc, chờ anh, xin lỗi Tinh Tinh.
Đợi….
Phải đợi đến khi nào chứ?
Trong lòng Chúc Tinh Dao có chút dự cảm, cô cảm thấy Giang Đồ có thể đã biết, suy đoán này làm cho cô lo âu bất an, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Chúc Vân Bình, sợ Giang Đồ giống như kỳ thi Đại học năm đó, sau khi biết chân tướng, lại cắt đứt liên lạc, không để ý tới cô nữa.
Điện thoại kết nối, Chúc Tinh Dao lập tức hỏi: “Bố…Giang Đồ có tìm bố không ạ?”
“A a a a a a a! Tinh Tinh chị nhìn kìa!”
Tiểu Quỳ đột nhiên bất ngờ hét lên, hưng phấn túm lấy tay cô, chỉ về phía cửa khách sạn.
Tiểu Quỳ kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Em em em, có phải em đã nhìn lầm không? Là Giang tiên sinh!”
Chúc Tinh Dao bỗng dưng ngẩng đầu, cách khoảng cách hơn mười mét, xuyên qua những người nước ngoài đang đi qua lại, nhìn thấy bóng người Giang Đồ cao gầy dưới màn đêm, trên người anh mặc một chiếc áo len màu đen đã nhăn nhúm, áo khoác để lên cánh tay, một cặp kính gọng vàng trên sống mũi, trên cằm râu mọc lún phún.
Một thân một mình, gió bụi dặm trường.
Chúc Tinh Dao không thể tin nỗi mà cứ nhìn anh chăm chú, cho rằng mình đang nằm mơ.
Trong điện thoại, Chúc Vân Bình hiển nhiên nghe thấy giọng nói của Tiểu Quỳ, ông kinh ngạc mở miệng: “Cậu ấy đến tìm con?”
Chúc Tinh Dao nhìn Giang Đồ, ánh mắt chua xót, cô hít hít mũi: “Dạ, Giang Đồ anh ấy tới tìm con.”
Chắc hẳn anh đã biết tất cả mọi việc.
Chúc Tinh Dao cúp điện thoại, lưng đeo túi cello chạy tới, Giang Đồ tiến lên vài bước, anh giang tay ra, ôm chặt lấy ngôi sao đã va vào anh.
Chúc Tinh Dao ngẩng mặt lên, đỏ mắt nhìn anh, cả người anh thoạt nhìn rất mệt mỏi, đáy mắt đầy tơ máu.
Cô ôm chặt anh, giọng nói khẽ run rẩy: “Sao anh lại đến đây vậy? Cũng không nói cho em biết…”
Giang Đồ vùi chóp mũi vào tóc cô, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Anh không biết phải nói gì, chỉ muốn gặp em sớm thôi.”
Cho tới bây giờ Chúc Tinh Dao chưa từng nghĩ tới, là có một ngày bỗng nhiên nhìn thấy anh ở nơi đất khách quê người này.
Niềm xúc động và phấn khích đã lấn át nỗi hoang mang lo sợ trong lòng cô.
Người đi đường nhao nhao dừng bước, nhìn về phía bọn họ.
Các thành viên ban nhạc lại tò mò hơn, có người ồn ào, hỏi Tiểu Quỳ bằng tiếng Anh: “Đó là bạn trai của Tinh Tinh?”
Tiếng Anh của Tiểu Quỳ không được tốt lắm, nhưng cô ấy rất hào hứng: “Yes! yes!yes!yes!yes!”
Cô ấy hét lên năm chữ yes trong một hơi!
Tối hôm qua vừa mới biết Tinh Tinh có chút gì đó không ổn, hôm nay trực tiếp bay tới tìm cô, quả là một người bạn trai tuyệt vời!
Mọi người cười ồ lên.
Chúc Tinh Dao nghe được thanh âm phía sau, sực nhớ tới vẫn còn có thành viên trong ban nhạc ở đây, cô từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nắm lấy tay anh, quay đầu nhìn về phía bọn họ, nở nụ cười: “Đây là bạn trai của tôi, buổi tối không thể cùng mọi người ăn cơm, tôi muốn đi với anh ấy.”
Tiếng Anh của cô cực kỳ lưu loát, giọng nói nhẹ nhàng êm tai.
Giang Đồ đè nén cảm xúc nóng bỏng trong lồng nguc, ngước mắt lên: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cô ấy.”
Ngay khi cửa phòng mở ra.
Chúc Tinh Dao liền xoay người ôm lấy Giang Đồ, kiễng chân muốn hôn anh, Giang Đồ kiềm chế đè eo cô lại, nâng cằm cô lên, môi của Chúc Tinh Dao rơi xuống cằm anh, yết hầu Giang Đồ lăn lăn, rũ mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Tinh Tinh, anh….trên người anh đều là mùi thuốc lá, hơn nữa ngồi hạng phổ thông mười mấy tiếng đồng hồ, có chút khó ngửi, râu cũng chưa cạo.” Anh không muốn hôn cô trong bộ dạng này.
“Không hôi.” Chúc Tinh Dao ôm chặt cổ anh, vùi vào cổ anh ngửi ngửi, mùi thuốc lá khá nồng, hình như anh đã hút rất nhiều. Cho tới bây giờ cô chưa từng ngửi thấy mùi khói nặng như vậy trên người anh, Giang Đồ sau khi hút thuốc cũng rất ít khi hôn cô, anh cực kỳ chú ý những thứ này.
Chúc Tinh Dao cọ cọ trên cổ áo anh, nhỏ giọng nói, “Em không chê anh.” Chúc Tinh Dao bị râu anh ma sát, rất ngứa, kiểu ngứa ngáy này tinh tế đâm vào da, vô cùng k1ch thích, cô nhịn không được run rẩy, khẽ gọi: “Đồ ca…”
“Hửm?”
Giang Đồ ngẩng đầu lên, rủ mắt nhìn cô.
Chúc Tinh Dao đưa tay tháo kính mắt của anh xuống, ngửa mặt nhìn ánh mắt anh: “Anh đã biết hết rồi đúng không?”
Giang Đồ mím chặt môi, đáy mắt tâm tình cuồn cuộn, một lúc lâu sau mới thấp giọng “Ừ” một tiếng.
Chúc Tinh Dao đột nhiên chẳng biết nói cái gì, cô cắn cắn môi, quay đầu nhìn phòng tắm bên cạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em….”
“Em…… em đi lấy đồ vệ sinh cho anh trước, anh hôi cực. Lát nữa nhờ Tiểu Thiên mua quần áo giúp anh, sao anh đi mà không mang gì hết thế…”
Cô đẩy anh tới phòng tắm, có chút hung dữ, không cho phép anh từ chối.
Giang Đồ hiếm khi thấy cô như vậy, cúi đầu, nở nụ cười.
Chúc Tinh Dao dựa vào chiều cao của Giang Đồ nhờ Tiểu Thiên mua chút quần áo, thời gian eo hẹp, Tiểu Thiên mua về hai bộ quần áo thể thao màu đen, còn rất hiểu chuyện mua cả dao cạo râu.
Nửa tiếng sau.
Giang Đồ cạo râu, thay quần áo sạch sẽ sảng khoái bước ra, anh từ phía sau ôm Chúc Tinh Dao đang đứng bên cửa sổ cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Trong nửa giờ qua, Chúc Tinh Dao đã điều chỉnh lại được cảm xúc, nhưng cô vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu, phải nên nói như thế nào…..Giang Đồ bế cô lên, để cô ngồi trên đùi anh, cẳm đặt trên bả vai cô, thấp giọng hỏi: “Năm 2014 và 2015, anh không trả lời lời tin nhắn của em trên QQ phải không?”
Khi đó Giang Đồ nghĩ cô vẫn ở bên Lục Tễ, sau khi anh xuất ngoại thì QQ không chuyển vùng được cho nên đã rất lâu cũng không đăng nhập. Sau đó Lâm Giai Ngữ nói với anh rằng cô với Lục Tễ chia tay, lúc ấy anh mới đăng nhập vào.
Nhưng thời điểm đó anh không nhận được bất cứ thứ gì, và sẽ không còn có ai gửi tin nhắn cho anh nữa.
Giang Đồ chẳng rõ mình đã bỏ lỡ điều gì không.
Chúc Tinh Dao hết sức tủi thân, lắc đầu: “Không có, anh cũng không để ý tới em, em gởi tin gì…”
Giang Đồ im lặng, hít sâu một hơi, hỏi: “Tin nhắn cuối cùng là gì?”
Tin cuối cùng…
Tháng 8 năm 2013, cô ở Berlin, nửa đêm gặp ác mộng tỉnh giấc.
Tin nhắn cuối cùng gởi cho anh là — “Đồ ca, cậu để ý đến mình một chút được không?”
Kể từ đó, biệt tăm biệt tích, như đá chìm xuống đáy biển.
Ngay cả phương thức liên lạc cũng bị cắt đứt.
Hơi thở của Giang Đồ trở nên nặng nề hơn bên tai cô, Chúc Tinh Dao biết anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng anh rất nhẹ: “Em đến nhà mẹ anh ở ngoại thành tìm anh?”
“Tìm qua, ngày đó…” Chúc Tinh Dao cảm thấy Chúc Vân Bình hẳn là đem tất cả những gì mà ông biết nói cho anh, ngón tay thon gầy của cô vì lo lắng nên đan chặt vào nhau, quay đầu lại nhìn anh, đáy mắt có chút hờn trách, “Ngày đó trời rất tối, bên kia còn loạn hơn so với ngõ Hà Tây, em lại không quen đường, đi nửa ngày cũng không tìm được nhà anh…. anh chẳng trả lời tin nhắn của em. Sau đó, em nghe thấy một dì nhắc tên anh với mẹ, hỏi tại sao anh không quay về đón Tết…”
“Đã gặp mẹ anh rồi?” Giang Đồ nhìn cô.
“Gặp rồi, dì ấy còn nói với em một câu.” Chúc Tinh Dao nhìn mặt anh, đột nhiên cảm thấy không còn khó chịu như vậy, cô thở dài, “Hôm đó em quá xấu, mẹ anh cũng không nhận ra em, càng không nhớ rõ em là ai.”
“Không xấu, vẫn luôn xinh đẹp.”
Giang Đồ ép cô vào người anh rồi hôn cô gần như mãnh liệt, trong hai mươi tiếng đồng hồ dài đằng đẵng này, cảm xúc đau lòng, áy náy, tự trách tự chán ghét bản thân mình phút chốc bùng nổ, tích tụ lên đến đỉnh điểm.
Chúc Tinh Dao cảm thấy cô sắp ngạt thở và tan chảy trong nụ hôn cháy bỏng này, cô nức nở mấy tiếng, toàn bộ bị anh ngậm trong miệng, chiếm lấy tất cả.
Dường như vẫn chưa đủ.
Giang Đồ nhắm mắt lại, môi dời đến bên tai cô, kiềm chế bản thân: “Tinh Tinh, anh yêu em.”