Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 91: NT 9



Thật ra thời gian học Đại học hai người liên lạc với nhau không nhiều lắm, nhưng nhân duyên của Lục Tễ rất tốt, những bạn trong nhóm lớp luôn thích @Anh, thỉnh thoảng anh sẽ tán gẫu vài câu. Lâm Giai Ngữ thân phận xấu, cô là thanh mai trúc mã của Giang Đồ, biết bí mật của Giang Đồ, cũng biết bí mật của Lục Tễ, cô đã chọn đứng về phía Giang Đồ, quyết định rời xa Lục Tễ, vào thời điểm đó cũng cách xa cả Chúc Tinh Dao.

Lâm Giai Ngữ không biết nên nói gì với Lục Tễ, Lục Tễ có lẽ cũng không biết.

Bất cứ khi nào Lục Tễ xuất hiện trong nhóm lớp, Lâm Giai Ngữ đều luôn theo dõi màn hình, đôi lúc sẽ tìm kiếm tên anh để xem lại lịch sử các cuộc trò chuyện của anh.

Có những ngày rỗi Lâm Giai Ngữ suy nghĩ, mối quan hệ giữa cô và Lục Tễ quen thuộc như đến mức nào? Hai người ngồi cùng bàn hai năm, trước mặt cô anh không gánh nặng gì, thậm chí càng không có bất kỳ bí mật nào.

Lục Tễ ở trước mặt Lâm Giai Ngữ, vẫn luôn là một người chân thật nhất.

Vì thế, buông tay mới chính là lựa chọn tốt nhất.

Trong nhà hàng náo nhiệt, Lâm Giai Ngữ múc cho mình một chén canh tomyum, ngẩng đầu nhìn anh: “Phim sẽ bắt đầu khai máy vào ngày 25 tháng 9, tôi đã nói với cậu chưa?”

Lục Tễ lột tôm cho mình, bình tĩnh nói: “Không có, sao thế? Cậu còn muốn mời tôi tham gia?”

“Không có, tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng, quay phim chủ yếu đều ở Nhất Trung.” Lâm Giai Ngữ nhìn chằm chằm vào tay anh, bàn tay Lục Tễ thon dài trắng bóc, lột một con tôm cũng đẹp mắt, đầu óc cô co rút, đột nhiên nói, “Cho tôi một cái.”

“Hả?”

Ánh mắt Lục Tễ nghi hoặc, không hiểu.

Lâm Giai Ngữ giương mắt nhìn anh: “Bóc cho tôi một con.”

Lục Tễ dừng lại, yên lặng nhìn cô, đặt con tôm sắp cho vào miệng vào bát nhỏ trước mặt cô, một lúc sau, cô lại nói: “Cho tôi một con nữa.”

Lại một lát sau.

Lâm Giai Ngữ: “Cho tôi một con nữa. “

Lục Tễ mím môi, khẽ chậc lưỡi: “Lâm Giai Ngữ, cậu không tự mình làm được à?”

Lâm Giai Ngữ lý lẽ hùng hồn: “Tôi lười động vào, dù sao tay cậu cũng đã bẩn rồi mà.”

Lục Tễ: “…”

Anh chậc một tiếng, có chút chấp nhận mệnh lệnh cầm con tôm lên lột vỏ rồi đặt vào bát của cô. Lâm Giai Ngữ cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn.” Cô cắn tôm, lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh, phát hiện biểu tình ghét bỏ của anh chỉ duy trì trong vài giây, nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Suốt bữa cơm tối, Lục Tễ lột vỏ tám con tôm cho Lâm Giai Ngữ.

Sau khi lên xe, Lục Tễ hỏi: “Cậu sống ở đâu?”

Lâm Giai Ngữ nói tên khách sạn, Lục Tễ lái xe ra ngoài.

Đến dưới lầu khách sạn, Lục Tễ từ hàng ghế sau lấy đồ của cô ra khỏi xe, đưa cho cô: “Trở về đi.”

Lâm Giai Ngữ nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh, có chút nghi hoặc: “Cậu không mắng tôi à?”

Cả buổi tối, anh chưa từng nhắc đến chuyện kịch bản và bộ phim, vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe anh mắng, nhưng đêm nay, anh không những không trách mắng gì, mà còn cầm giày giúp cho cô, bóc vỏ tôm, tất cả đều làm hết mà không phàn nàn gì.

Lục Tễ đút tay vào túi quần, có chút thờ ơ nhìn cô: “Mắng cậu thì có tác dụng gì? Có thể khiến cậu rút ngược kịch bản phim về không, hay là hủy bỏ cuốn tiểu thuyết kia?”

Lâm Giai Ngữ: “….”

Cô nhỏ giọng nói: “Tôi không có bản lĩnh này đâu, đã nhận hết tiền rồi, nhổ ra cũng không được.”

Lục Tễ cười: “Tôi cũng nhận tiền rồi, không nôn ra được.”

Lâm Giai Ngữ: “…”

Có phải anh đang muốn nói đến những phong bao lì xì mà cô đã gửi sao?

“Cậu thật đúng là dễ mua chuộc đấy.” Cô không nhịn được cười, cô nhận mấy triệu tệ, nhưng bao lì xì cô gửi cho anh đều chưa tới 3000 tệ…

Đôi mắt Lâm Giai Ngữ là mắt hình bán nguyệt, khi cười lên tạo thành một đường cong cong, đặc biệt hơn là sau khi cô học cách kẻ mắt, đôi mắt của cô khi mỉm cười cực kỳ xinh đẹp, rất có sức hấp dẫn. Lục Tễ nhớ lại ông nội khen cô đẹp gái, nhưng thoạt nhìn anh cũng không để ý lắm, nhìn cô vài giây rồi nhẹ nhàng nói: “Đi lên đi.”

Về đến nhà, Lục Tễ đặt quyển sách vào giá sách, anh dựa vào bàn làm việc ngẩn người vài giây, anh nhận ra được Lâm Giai Ngữ vẫn còn thích anh, tuy nhiên anh không biết cô thích anh đến mức nào, nhưng có thể xác định chính xác là cô có cảm tình tốt đối với anh.

Cô thích anh ở điểm gì? Rõ ràng cô miêu tả anh rất xấu xa ở trong cuốn sách mà.

Khi còn học cấp Ba, anh quả thực không quang minh chính đại, cũng không thẳng thắn thành thật, có một số chuyện anh đã đè chặt trong lòng nhiều năm, nghĩ lại vẫn cảm thấy ngột ngạt khó chịu.

10:30 tối.

Lâm Giai Ngữ thu dọn xong hành lý, đắp mặt nạ, nằm trên giường xem chương trình giải trí.

Bỗng nhiên, nhận được một tin nhắn Wechat.

Lục Tễ: “Lâm Giai Ngữ, lúc học cấp Ba cậu thích tôi ở điểm nào?”

Lâm Giai Ngữ ngây ngẩn cả người, cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, cắn môi, một lát sau mới trả lời: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?”

Lục Tễ: “Tò mò.”

Lâm Giai Ngữ: “…”

Nhưng cậu hỏi thẳng quá vậy, tò mò… Tôi nhất định phải làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu à?

Đối phương đang nhập…..

Lục Tễ: “Trước kia tôi cho rằng cậu chướng mắt tôi, thậm chí có chút chán ghét. “

Tình cảm của Lâm Giai Ngữ đối với Lục Tễ thật sự rất phức tạp, theo lý trí mà nói, cô quả thực không nên thích Lục Tễ, bởi vì Lục Tễ thích Chúc Tinh Dao, anh với Giang Đồ là kẻ thù không đội trời chung, hai người còn âm thầm ganh đua cao thấp, nhưng cô lại lựa chọn đứng về phía Giang Đồ, cô hoàn toàn có thể hiểu được hoàn cảnh của Giang Đồ cũng như tình yêu thầm kín của anh ấy không có cách nào nói ra được.

Nhưng Lục Tễ… Anh không nói lời nào, có thể do sự kiêu ngạo của tuổi trẻ, cũng có thể là luyến tiếc phần tình cảm kia.

Dù sao đi nữa, anh thật sự không ngay thẳng, anh có mặt tối của mình.

Mà cô, là người thấy rõ ràng nhất, cũng là người tỉnh táo nhất.

Lâm Giai Ngữ suy nghĩ thật lâu, cô không biết rốt cuộc Lục Tễ muốn câu trả lời như thế nào, cũng không biết đáp án của mình sẽ đẩy hai người vào tình cảnh nào. Sau khi cân nhắc một lúc lâu, cô chậm rãi trả lời: “Mặc dù tôi biết cậu có khuyết điểm, cậu biết rõ những chuyện đó là Giang Đồ làm, cậu lại không phủ nhận, tôi đã từng rất tức giận, nhưng cậu nói ra thì mọi chuyện sẽ khác đi, chưa chắc tốt hơn bây giờ.”

Lục Tễ nhíu mày, đang muốn đánh chữ.

Thấy “Đối phương đang nhập…”

Cô vẫn chưa nói hết.

Anh dựa vào ghế sô pha, từ từ chờ đợi.

Lâm Giai Ngữ: “Về phần tại sao tôi lại thích cậu, rất bình thường.”

Lâm Giai Ngữ: “Lục Tễ có lẽ cậu đã quên, cậu là nam thần của Nhất Trung, thành tích học tập xuất sắc, tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, quan trọng nhất là cậu đẹp trai! Mấy em gái khóa dưới đều cực kỳ hạn hẹp, họ chỉ nhìn mỗi bề ngoài thôi.”

Lâm Giai Ngữ: “Thật tình cờ, tôi cũng chỉ là một bạn nữ học cùng lớp có tầm nhìn hạn hẹp.”

Cho nên, mới thích cậu.

Dường như đó là một chuyện đơn giản không thể đơn giản hơn.

Cuối cùng, Lâm Giai Ngữ còn gửi một biểu cảm: cực kỳ có lý jpg.

Lục Tễ: “….”

Anh bật cười, dựa vào ghế sofa nhìn xuống màn hình điện thoại, không biết cô còn nói gì nữa, đợi nửa phút cũng không thấy cô gửi thêm tin nhắn nào.

Sáng hôm sau, Lục Tễ cạo râu trước gương, theo bản năng nhìn người đàn ông trong gương, người đàn ông 27 tuổi, độc thân, không có sở thích xấu, diện mạo anh tuấn, ở Bắc Kinh có nhà có xe có sự nghiệp, trong mắt người khác chính là một người đàn ông độc thân

Giữa trưa, mẹ Lục gọi điện thoại tới: “Cuối tuần con có về không?”

Lục Tễ nhìn máy vi tính: “Không ạ, Quốc Khánh con về.”

Bà Lục cười tủm tỉm nói: “Đúng lúc đó, con gái bạn thân của bố con gần đây mới về nước, con gái nhà người ta có trình độ học vấn cao lại xinh đẹp nữa, con về gặp mặt người ta, ăn một bữa cơm.”

“Con không cần, chẳng phải con đã nói đừng sắp xếp mấy buổi xem mắt con nữa sao.” Lục Tễ cau mày: “Con không cần.”

Mẹ Lục nói: “Con không biết bây giờ con nổi tiếng như thế nào à? Con gái người ta đã biết chuyện hồi cấp Ba của con rồi, nhưng người ta vẫn rất thích con. Mọi chuyện đều đã qua, con cũng đừng khép lòng mình lại nữa, đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi đấy, còn chưa chịu hẹn hò gì cả? Thế khi nào mới chuẩn bị kết hôn hả? Hứa Hướng Dương với Lê Tây Tây sắp đám cười rồi kìa? Con nhìn người ta đi…

“Hai người bọn họ chia tay rồi ạ.”

“…..”

Mẹ Lục sững sốt, mới hỏi: “Thật hay giả thế?”

Lục Tễ nhàn nhạt trả lời: “Là thật ạ.”

Mẹ Lục suy nghĩ một chút, nói: “Mấy ngày nữa là quay về lại với nhau phải không? Chẳng phải hai đứa nó thường xuyên chia tay à?”

Lục Tễ nhấp con chuột, có chút không quan tâm đến: “Hẳn là không hòa giải được, đã chia gần một tháng rồi mẹ.” Anh không biết lần này Lê Tây Tây có thật sự quyết định như vậy không, nhưng Hứa Hướng Dương lần này thực sự rất nóng vội, đang chuẩn bị cầu hôn, nếu không thành công thì cũng coi như toi.

Một lát sau, mẹ Lục hừ một tiếng: “Thằng bé chia tay cũng là chuyện của nó, con xem mắt là chuyện của con, hẹn hò là việc của con, cũng đâu làm chậm trễ chuyện nào đâu!”

Lục Tễ: “…”

Đó là sự thật, nhưng anh không muốn đi xem mắt.

Cuối cùng cũng dỗ được mẹ mình, Lục Tễ cúp điện thoại, khẽ thở dài, anh đột nhiên nhớ tới Lâm Giai Ngữ có một khoảng thời gian ở trên vòng bạn bè phàn nàn bố mẹ về việc ép cô đi coi mắt, anh li3m khóe miệng, cúi đầu mở Wechat.

Lục Tễ lướt xem vòng bạn bè của Lâm Giai Ngữ, phát hiện lần xem mắt gần đây nhất của cô là vào mấy tháng trước.

Anh suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Lâm Giai Ngữ: “Lâm Giai Ngữ, gần đây cậu có còn đi xem mắt không?”

Lâm Giai Ngữ vừa lên máy bay, tiếp viên hàng không đang nhắc nhở hành khách chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.

Cô cúi đầu nhìn tin nhắn, không biết vì sao Lục Tễ đột nhiên hỏi vấn đề này.

Lâm Giai Ngữ: “Gần đây không có, lần trước xem mắt là do Giang Đồ giới thiệu.”

Lâm Giai Ngữ: “Bạn học Lục à, cậu cũng muốn giới thiệu cho tôi ư?”

HẾT NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 91.