“Em vừa ngu ngốc lại vừa cố chấp, anh.. anh không cần phải tha thứ cho em.”
Phàm Quả mới hai mươi hai tuổi mà đã là nghiên cứu sinh năm hai, đây là một thiên tài trẻ tuổi, từ lúc đi học đã luôn nhảy lớp, cậu ấy là đồng môn với Trì Sính, là hai học trò cưng của giáo viên.
Người bạn kiệm lời còn lại là bạn cùng phòng với Trì Sính, Phàm Quả gọi là “Anh Quách”.
Người ngoài khó lòng hiểu được cuộc đối thoại giữa ba người họ, những lúc không có việc gì làm cậu lại qua chỗ họ xem có thể giúp gì không, bình thường cũng không cách quá xa.
Buổi tối Đào Hoài Nam quay về khách sạn trước, tranh thủ lúc Trì Sính chưa về cậu tự vệ sinh cá nhân, phòng tắm được dọn dẹp về nguyên dạng. Trì Sính trở về lập tức vào tắm rửa, lần này anh tắm xong không đi đâu nữa, vừa lau đầu vừa đeo tai nghe ngồi trên giường xem điện thoại, sau đó bật máy tính lên, gõ bàn phím lạch cạch mãi.
Đào Hoài Nam nằm đưa lưng về phía anh, những dòng suy nghĩ chạy thật nhanh trong đầu, cậu nghĩ xem mình nên nói gì mới không phá hỏng bầu không khí bây giờ, lại không quá đột ngột.
Cửa phòng bị gõ, Đào Hoài Nam ngồi dậy muốn đi ra mở cửa, Trì Sính đã đứng dậy ra trước rồi.
Là Đào Hiểu Đông tới, anh Thang vẫn ở khu khám bệnh chưa quay về, Đào Hiểu Đông chủ động về trước.
“Qua đây buôn một chút.” Không biết Đào Hiểu Đông cầm món gì trên tay, anh đặt xuống bên cạnh bảo, “Bệnh nhân cho, hai đứa ăn đi.”
“Anh ăn chưa?” Trì Sính khoác vai đẩy Đào Hiểu Đông đi vào, trở tay đóng cửa lại.
“Ăn qua loa cho xong,” Đào Hiểu Đông đi vào thấy Đào Hoài Nam đang ngồi trên giường, anh đi tới búng lên trán cậu, “Em chuẩn bị đi ngủ à?”
Đào Hoài Nam nói, “Chưa ạ.”
Trì Sính quay về lại ngồi xuống giường mình, hai em trai mỗi đứa ngồi một bên giường, Đào Hiểu Đông nhìn cảnh tượng này, anh phì cười kéo ghế ra ngồi ở chính giữa.
Đào Hoài Nam vỗ xuống giường mình, ra hiệu anh ngồi xuống đây.
Đào Hiểu Đông xua tay nói, “Quần anh bẩn.”
Anh trước giờ không chú ý tiểu tiết, tiện đâu ngồi đấy, thành thử quần bám đầy bụi bẩn.
“Bận lắm à?” Đào Hiểu Đông lại hỏi Trì Sính, “Có làm ảnh hưởng công việc của em không?”
Trì Sính lại lạch cạch gõ chữ, sau đó gập máy tính lại, bảo rằng: “Em xong việc rồi.”
Đã mấy năm rồi hai anh em không có dịp ngồi lại với nhau như vậy. Trước kia ngày nào ba anh em cũng ngồi với nhau, lúc thì Đào Hiểu Đông ngồi trên sofa, Trì Sính ngồi bên cạnh, Đào Hoài Nam thì gối lên đùi hai anh, anh nào cũng được, hoặc là quơ lấy gối nằm. Vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng theo dòng chảy thời gian, giờ lại trở nên lạ lẫm và lúng túng như vậy.
Đào Hiểu Đông thân làm anh cả thì hết sức tự nhiên, chẳng có gì phải ngại ngùng, nhưng hai cậu em nhỏ lại có vẻ hơi e dè, thế là anh bỏ anh Thang lại bệnh viện, nhìn đồng hồ tranh thủ về trước.
“Đã mấy năm rồi hai đứa không gặp nhau, anh cũng không có thời gian hỏi chuyện hai đứa,” Đào Hiểu Đông ngồi dạng chân thoải mái, “Sao hả? Thấy anh nhỏ với em út có gì thay đổi không?”
Anh vừa nói đã đi thẳng vào vấn đề, chuyến viện trợ lần này Đào Hiểu Đông cố ý dẫn Đào Hoài Nam theo cùng, trước đó anh không nhắc với cậu là Trì Sính sẽ tới, anh cũng muốn nhân cơ hội lần này để hai em làm lành với nhau. Hai cậu em giận dỗi mấy năm rồi, trước đó đã mấy lần Đào Hiểu Đông muốn hai đứa ngồi lại nói chuyện với nhau, nhưng cả hai cậu nhóc đều quá bướng bỉnh, không ai chịu nhún nhường.
Lần này không dễ gì mới có cơ hội ra ngoài, Đào Hiểu Đông không thể để hai đứa bé lại mơ mơ hồ hồ quay trở lại được.
“Hai đứa chẳng đứa nào giống anh cả, anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Đào Hiểu Đông dựa lưng vào ghế, bất đắc dĩ thở dài, “Anh sống hơn bốn mươi năm rồi, nhưng chưa giận ai quá một năm, quan hệ bạn bè cũng tốt đẹp, chưa cãi cọ bao giờ.”
“Không tự xử lý được à, đã mấy năm rồi?” Đào Hiểu Đông nhìn hai cậu bé, anh nhướng mày, “Sao phải vất vả như vậy? Rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì mà hai đứa lại thành ra như vậy.”
Theo thói quen trước kia của Đào Hiểu Đông, anh sẽ đưa hai người em đi ăn hoặc uống trà, đầu tiên bắt chuyện xoa dịu bầu không khí, sau đó mới nói những chuyện này. Nhưng chuyến này thời gian eo hẹp, không giành được nhiều thời gian, bây giờ đã gần mười giờ rồi, Đào Hiểu Đông không có nhiều thời gian để vòng vo, cho nên câu nào cũng rất thẳng thắn.
“Hai đứa thành ra ngày hôm nay, trách nhiệm lớn nhất thuộc về anh, cái này hai năm rõ mười rồi.” Đào Hiểu Đông nói, “Anh làm việc không chu toàn.”
Hai cậu em vẫn luôn im bặt không đáp lời, nghe anh nói câu này lập tức lên tiếng, Đào Hoài Nam nói “Anh đừng nói như vậy”, còn Trì Sính thì “Không phải đâu”.
“Nói thế nào nhỉ, chăm trẻ cũng được, làm anh cũng tốt, “Đào Hiểu Đông gác cánh tay lên chân mình, anh khom lưng, vuốt mặt nói, “Ban đầu anh cũng không trâu vác chó đi cày, anh cũng chỉ là thằng nhóc choai choai, bản thân mình sống còn không rõ ràng, thực ra lúc đưa Khổ ca về anh cũng chỉ tầm tuổi hai đứa, bây giờ anh nhìn hai đứa, nghĩ lại cũng không rõ mấy năm qua sống thế nào.”
Những lời này đã nghẹn trong lòng Đào Hiểu Đông rất lâu, lần này khi chuẩn bị ra ngoài, anh phải suy nghĩ trước rất lâu. Hoặc cũng không thể nói là lần này muốn nói, mấy năm qua Đào Hiểu Đông từ ngoài ba mươi nay đã lên đầu bốn, lại bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời, cách nhìn với mọi chuyện cũng thay đổi nhiều, anh đã muốn nói những lời này với hai cậu bé từ lâu.
“Từ lúc con anh Điền Nghị chào đời tới bây giờ, năm nào anh ấy cũng đọc rất nhiều sách nuôi dạy trẻ, nuôi thằng bé cẩn thận như vậy. Anh thì trước giờ chưa từng đọc qua, hình như khi ấy cũng không có, chỉ nuôi theo bản năng, cứ mơ hồ lừa hai đứa lớn lên.”
“Khi đó anh chỉ sợ hai đứa phải chịu thiệt thòi, sợ anh không đủ năng lực nuôi dưỡng, cho nên anh chỉ biết đâm đầu vào kiếm tiền. Hai đứa mới học cấp một cấp hai anh đã mặc hai đứa ở nhà, đổi lại trẻ con ngày nay quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng khi đó anh thực sự chỉ nghĩ một điều này, nghĩ nếu như kiếm được nhiều rồi thì sẽ cho hai đứa có được cuộc sống tốt hơn, trẻ con mà, chẳng mấy mà lớn lên, bọn anh cũng lớn lên như vậy mà thôi.”
Có những lời không thể nói ra, nói ra là đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng, Đào Hiểu Đông quả thực là người khéo ăn nói, chỉ một câu mà có thể gợi lại những năm tháng họ lớn lên bên nhau. Những năm ấy Đào Hiểu Đông bạt mạng kiếm tiền, một ngày làm việc quần quật mười mấy tiếng, đi công tác biền biệt không biết mệt, về nhà tay ôm tay xoa đầu từng đứa, chơi cùng hai em một lúc.
Anh nhắc tới chuyện này, lòng có cứng rắn đến đâu cũng không chịu nổi. Họ là ba anh em nói cười hỉ hả lớn lên bên nhau chục năm, đó là mười năm bất luận thế nào cũng không thể xoá bỏ được.
Trì Sính quàng khăn mặt lên cổ, tuy rằng ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng đôi mắt vẫn luôn cụp xuống, sắc mặt dường như dịu hơn nhiều.
Đôi mắt Đào Hoài Nam đã hoen đỏ từ bao giờ, những chuyện vừa kể với Đào Hoài Nam mà nói giống như một giấc mộng. Là những gì tốt đẹp nhất, đến giờ vẫn luôn như vậy.
“Bây giờ quay đầu nghĩ lại, rất nhiều chuyện không phải, khi đó anh nghĩ cứ để hai đứa được tự do là được rồi, trẻ con không thích bị quản thúc, để hai đứa từ từ trưởng thành, mặc hai đứa có bí mật giấu anh, trước giờ anh đều không mấy để tâm.” Đào Hiểu Đông cười giễu, “Nhưng không nên như vậy, hai đứa vốn là trẻ con, để hai đứa tự dìu dắt nhau trưởng thành, sao có thể thế được, trẻ con tự dạy trẻ con, đúng là hồ đồ.”
“Anh Thang cũng từng nói với anh, chuyện này lỗi nằm ở anh, ngay từ đầu anh đã dạy sai hai đứa, để hai đứa cảm thấy mình tự có thể quyết định mọi chuyện, góc độ suy nghĩ cũng khác những đứa trẻ nhà người ta.”
Dường như Đào Hiểu Đông ngồi mỏi rồi, anh đứng dậy cọ chân, sau đó lại ngồi xuống.
Trì Sính hất cằm về phía mình, chỉ anh hãy ngồi xuống đây.
Đào Hiểu Đông cũng không ngại quần bẩn nữa, anh ngồi xuống chăn trên giường Trì Sính.
“Sau này hai đứa em ngoan, một đứa bỏ đi, một đứa bị bệnh, đều do anh mà ra, trách anh thôi.”
Lúc này Đào Hoài Nam ngồi bên kia đã rơi nước mắt, Đào Hiểu Đông duỗi tay vỗ lên đùi cậu, tiếp tục nói: “Hôm nay anh nhắc lại chuyện này, cũng không thể cả đời không về nhà được, phải không nào? Hai đứa ai sai thì nói cho rõ, anh không nghe hai đứa nói chuyện, tốt nhất là hai đứa đánh nhau một trận, trút hết ra, tức cái gì thì xả ra bằng hết.”
Đào Hiểu Đông đứng dậy, anh đứng lên nhìn hai đứa trẻ tuy đã trưởng thành nhưng vẫn non nớt như ngày nào, bảo rằng: “Anh đã ngoài tứ tuần, không thể để anh không đứng ra móc nối thì hai đứa không liên lạc gì với nhau. Đến khi anh già rồi thì sao? Đến khi anh…”
Đào Hoài Nam lên tiếng cắt ngang lời anh, cậu ngẩng đầu lên chau mày, không để anh nói tiếp.
Thế là Đào Hiểu Đông mỉm cười, “Thôi nhé, anh về đây.”
Nói về là về thật, hai cậu nhóc vẫn không qua mặt được anh lớn, Đào Hiểu Đông chỉ cần vào nói mấy câu là có thể gợi lên rất nhiều cảm xúc trong lòng hai cậu nhóc. Anh gợi lên rồi bỏ đi, để lại một câu “Chuyện tới ngày hôm nay chỉ trách anh”, chĩa mũi dao sắc nhọn nhất về phía bản thân mình.
Mũi và đôi mắt Đào Hoài Nam ửng lên, cậu lấy giấy ra lau mũi, sau đó gấp tờ giấy lại đặt lên tủ đầu giường.
Đặt xuống rồi cậu do dự một lúc mới gọi “Anh nhỏ”.
Trì Sính không lên tiếng, đợi cậu nói tiếp.
Anh nói nhiều như vậy, Đào Hoài Nam cũng không thể im lặng mãi, nhưng bây giờ với cậu mà nói Trì Sính quá xa lạ. Họ từng thân thiết như một thể, nhưng những chuyện xảy ra cuối cùng vẫn khiến mối quan hệ khăng khít này biến mất.
“Anh không có lỗi, lỗi là do em.” Một lúc sau Đào Hoài Nam mới lên tiếng, cậu nhìn về phía Trì Sính, vất vả nói ra những lời chân thành nhất, “Em không có tư cách gì để nói cái này, nói ra cũng vô dụng, đầu óc em có vấn đề, không suy nghĩ thấu đáo nhiều chuyện.”
Sau khi tiễn anh Đông ra về Trì Sính vẫn luôn đứng bên giường không ngồi xuống, lúc này anh đứng bên cạnh Đào Hoài Nam, cúi đầu nhìn cậu, Đào Hoài Nam ngửa đầu lên nói với anh: “Em vừa ngu ngốc lại vừa cố chấp, anh.. anh không cần phải tha thứ cho em. Anh nhỏ à, em chỉ hy vọng…”
Cửa lại bị gõ, tiếng gõ cửa cắt ngang lời Đào Hoài Nam.
Trì Sính không ra mở cửa, vẫn đứng tại chỗ nhìn cậu.
Thế là Đào Hoài Nam nói nốt câu cùng tiếng gõ cửa ồn ã kia: “Em hy vọng anh đừng vì em mà không được vui, hy vọng anh có thêm nhiều bạn mới, có cuộc sống tốt đẹp.. có người yêu. Anh Đông chưa từng bỏ rơi anh, anh ấy có hai người em trai, anh ấy rất yêu anh.”
Câu nói cuối cùng còn chưa dứt, tiếng gõ cửa quá ồn, bây giờ nói những lời này dường như không được đúng lúc.
Đào Hoài Nam xuống đất, bước chân trần ra mở cửa, ngoài cửa là Phàm Quả và anh Quách.
“Hai người làm gì mà mãi không mở cửa thế.” Phàm Quả đứng ngoài cửa la ó, “Anh Trì à sao anh không nghe điện thoại. lão đại tìm anh muốn điên lên rồi, đang nói chuyện nửa chừng anh lại out, lão đại vẫn đang đợi anh đấy!”
Trì Sính vẫn giữ tư thế đứng yên ban nãy, anh đưa lưng về phía họ. Đào Hoài Nam lặng lẽ đứng sát chân tường, nghe giọng nói tràn đầy sức sống của Phàm Quả, không quay về giường mình.
Họ thực sự hơi bận rộn, anh Quách mang máy tính qua, lập tức đặt xuống bàn bảo, “Anh Trì, qua xem đi.”
“Anh sao vậy?” Phàm Quả đi tới nhìn Trì Sính, “Đang bận tối mắt tối mũi anh còn ngây người ra đó!”
Trì Sính quay người lại, anh lướt mắt qua nhìn Trì Sính. Đào Hoài Nam chắp tay sau lưng, đứng dựa sát vào chân tường, cố gắng không chiếm chỗ, nhường không gian cho họ.
“Qua phòng các cậu đi.” Trì Sính mang máy tính xuống, không biết có phải lỗi giác hay không, nghe giọng anh trầm hơn bình thường.
“Ấy ấy, anh nhỏ muốn đi ngủ à?” Phàm Quả nhìn Đào Hoài Nam, Đào Hoài Nam mặc áo ngủ, thế là cậu lại nhìn sang Trì Sính, cười bảo: “Haha anh nhỏ đúng là lành ghê, ngoan thật ý! Đúng kiểu nam sinh kiệm lời nhưng lại toát lên vẻ ấm áp!”
Đột nhiên bị nhắc tới, Đào Hoài Nam nhất thời không theo kịp, “Anh..”
Cậu còn chưa nói hết câu, dường như Phàm Quả rất thích cậu, vẫn còn đứng trước mặt nói chuyện với Đào Hoài Nam.
Trì Sính mang máy tính đi rồi, vừa đi vừa ra hiệu với Quách Nhất Minh, “Đi thôi.”
Quách Nhất Minh quơ cổ Phàm Quả kéo đi, lên tiếng chào Đào Hoài Nam: “Nghỉ ngơi sớm nhé, Hoài Nam.”