Chờ Hừng Đông

Chương 37: Vua giấm chua login



Vương Vu Dạng ngồi xuống bên giường nhìn thanh niên nọ, cười mà lại như không cười.

Chu Dịch cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng cao chưa từng thấy, lục phủ ngũ tạng như bị đốt cháy lên. Hắn cật lực mở to mắt không để cho mình nhắm lại, khóe mắt trở nên đỏ ngầu.

Người đàn ông trong đôi mắt của hắn bị bao phủ bởi mảng sáng đỏ, giống yêu, hắn không trị được.

Vương Vu Dạng nghiêng người về trước, mỉm cười: "Tiểu Dịch, cậu để Tiểu Bạch đi như thế là muốn làm gì?"

Tai Chu Dịch ù đi, trong đầu có tiếng gào thét như bị mê hoặc. Có thứ âm thanh không khống chế trước lao ra khỏi lòng hắn, chặn cứng nơi cổ họng.

—— Muốn làm anh.

Hắn vừa kịp tỉnh lại trước khi lý trí hoàn toàn sụp đổ, tai hắn đỏ rực, sắc mặt lại lạnh nhạt: "Cậu ta từ đêm qua đến giờ vẫn chưa được chợp mắt, cần nghỉ ngơi."

Vương Vu Dạng kéo dài giọng nói: "Chú cũng vậy mà."

Chu Dịch ngây ngẩn.

Vương Vu Dạng cười nói: "Tiểu Dịch, sao cậu không đau lòng vì chú?"

Chu Dịch rũ mắt xuống hồi lâu, mặt vẫn không đổi sắc: "Anh cũng xuống đi."

Vương Vu Dạng nói: "Vậy chú đi đây."

Vừa nói xong, thanh niên trên giường chợt mở mắt, ánh mắt dính chặt trên bóng lưng người đàn ông nọ, hoàn toàn không biết lúc này trông hắn chẳng khác gì một chú chó to đùng sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

Vương Vu Dạng cười lắc đầu một cái, anh cầm thuốc hạ sốt trên đầu giường: "Ngồi dậy, uống thuốc."

Chu Dịch không phản ứng

Vương Vu Dạng hơi nghiêng đầu: "Hửm?"

Cổ họng Chu Dịch xốn xang, giọng hắn rất thấp, cũng rất khàn: "Không dậy nổi."

Lời này là giả cả, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ bị phát hiện.

Vương Vu Dạng nghe thế, nhìn hắn vài giây: "Được rồi, vậy chú đỡ cậu dậy."

Cơ bắp căng cứng trên người Chu Dịch thả lỏng, kết quả, lúc được anh đỡ cả người lại căng lên, cứng ngắc vô cùng.

Vương Vu Dạng có cảm tưởng như mình đang ôm phải một khối sắt nung vừa được lấy ra khỏi lò, không chỉ nặng mà còn nóng muốn phỏng tay. Anh nâng khối sắt lên đầu giường, cười thành tiếng: "Tiểu Dịch, cậu động đậy một chút đi, thế này chú rất mệt."

Có hơi thở ấm áp phảng phất lướt qua vành tai, kèm theo tiếng hô hấp nhẹ nhàng; người Chu Dịch càng nóng bừng lên, mặt cũng đỏ chót, cảm thấy hối hận vì trở về giờ này.

Không biết bị chọc phải chỗ nào, quá cực hình.

Cảm giác này không hề giống với lúc bị súng bắn hay dao đâm, mà là loại đau đớn vô cùng bất lực.

Vương Vu Dạng phí sức cả buổi mới buông được tay ra, lấy khăn mặt trong thau lên, vắt khô, lầm bầm cảm thán: "Hai đời gom lại, lần đầu tiên chăm sóc người khác đây..."

Chu Dịch nghe thấy, tim đập loạn xạ, lại thấy may mắn vì đã trở về.

Khó chịu hắn cũng chấp nhận.

Trên trán mát lạnh, khăn mặt ẩm ướt được đắp lên.

Hơi mát lan tràn khắp nơi, thế nhưng Chu Dịch lại cảm giác lửa nóng trong người càng thiêu đốt mạnh mẽ hơn, hắn khép hờ mắt, tầm mắt từ trên mi mắt chuyển về trên người đàn ông nọ.

Vương Vu Dạng lau trán và mặt hắn: "Còn muốn lau chỗ nào nữa?"

Hơi thở Chu Dịch nặng nề nóng rẫy: "Nhiều chỗ nữa."

Vương Vu Dạng nhướn mày trêu chọc: "Nhiều chỗ nữa là những chỗ nào?"

Chu Dịch nhấn mạnh: "Rất nhiều."

"..."

Vương Vu Dạng lấy điện thoại trong túi ra tra: "Trước ngực, sau lưng, cổ, tay chân..."

Chu Dịch nghe anh lầm bẩm, lẩm bẩm đến chỗ nào, chỗ đó của hắn sẽ nóng rực lên như lửa đốt.

Vương Vu Dạng tra xong phát hiện mắt hắn càng đỏ ngầu hơn: "Có muốn thêm tí rượu vào không?"

Chu Dịch không phát ra tiếng.

Vương Vu Dạng cầm chum rượu ngâm dưới nhà lên, rót một chút vào thau nước ấm: "Cậu cởi áo ra."

Chu Dịch mở to mắt.

"Mùi máu và thuốc sát trùng trên người cậu rất nặng." Vương Vu Dạng vắt khăn mặt, "Mặc áo tay dài về, bị thương trên cánh tay đúng không."

Chu Dịch không nhúc nhích.

Vương Vu Dạng nói: "Việc này cũng muốn chú giúp cậu?"

Chu Dịch như ngưng thở ngồi dậy, mở từng cúc áo sơmi ra, cởi xong để gọn qua một bên, nửa thân trên cường tráng ướt đẫm mồ hôi, băng gạc trên cánh tay loang lổ vết máu.

Vương Vu Dạng nhìn một lúc, thở dài: "Tiểu Dịch, sao lại khiến mình thành như vậy?"

Chu Dịch thở ra một hơi: "Nói sau."

Vương Vu Dạng lau lưng cho thanh niên, tránh khỏi vết thương lúc trước của hắn. Anh nhìn ra hắn muốn nói gì, ngậm cười trong miệng: "Đừng lộn xộn, cũng đừng ồn ào, ngoan một chút, chú thích người nghe lời."

Sợi dây trong đầu Chu Dịch căng ra, hắn vớ được cái chăn đắp từ eo mình trở xuống, bịt kín mít.

Sau đó hắn ngồi yên lặng, anh bảo cái gì thì làm cái đó, còn lại không hề nhúc nhích.

Vương Vu Dạng lau cổ hắn, chuyển khăn ướt từ phía sau ra trước, đột nhiên lên tiếng: "Trừ sau lưng, mấy chỗ khác cậu tự lau được đúng không?"

Đôi môi mỏng của Chu Dịch mím thành đường thẳng.

"Chú đùa thôi."

Vương Vu Dạng thả khăn vào nước, thấy nguội lập tức đổ thêm nước nóng vào, biếng nhác cười: "Tiểu Dịch bệnh rồi, cần người chăm sóc."

Yết hầu Chu Dịch khẽ động, có thứ cảm giác hổ thẹn khó lòng che giấu.

Sốt do nhiễm trùng vết thương với hắn chả là cái đinh gì, với thể trạng này của hắn rất nhanh sẽ khỏe lại; thế mà hắn nằm đây bày đặt ra vẻ sống dở chết dở, không tự làm gì nổi.

Vương Vu Dạng tiếp tục hình thức hạ nhiệt độ vật lý cho thanh niên, hai người đều không nói gì.

Trên gác chỉ thỉnh thoảng có tiếng nước chảy róc rách.

Bầu không khí hài hòa khó hiểu.

Một lát sau, Vương Vu Dạng lau xong để khăn vào thau, kết thúc công việc lần đầu chăm sóc người bệnh lạ lẫm.

Đôi môi mím chặt của Chu Dịch khẽ nhúc nhích, suốt quá trình hắn rất sợ người đàn ông nọ kéo chăn xuống.

Cảm giác đó rất phức tạp, giống như ăn một nhát dao xong được thưởng thức mật ngọt.

Vương Vu Dạng cầm một chiếc áo thun được gấp gọn gàng ở cuối giường đưa cho hắn: "Có cần chú băng lại mấy vết thương kia cho cậu không?"

Chu Dịch cầm áo thun mặc vào, dựa vào đầu giường thở nặng nề: "Không cần."

Vương Vu Dạng ấn mi tâm hai lần: "Còn cần gì nữa không?"

Chu Dịch nói: "Lấy giúp tôi ly nước."

Vương Vu Dạng tìm một cái ly, rót một ít nước vào rồi đổ ra ngoài ban công.

Khóe miệng hắn giật giật, anh ta quen mấy việc này từ khi nào?

Làm rất tự nhiên.

Vương Vu Dạng đóng cửa sổ về phòng, đưa nước cho thanh niên: "Bây giờ nói chuyện gì đã xảy ra được chưa?"

Chu Dịch uống một hớp nước, trần thuật ngắn gọn đầu đuôi sự tình.

Biểu cảm trên mặt Vương Vu Dạng trở nên kỳ lạ: "Tại sao đứa trẻ cậu đưa ra từ phòng thí nghiệm của Tôn Thành Chu... lại giống Lưu Phong như thế?"

"Chỉ là khác loài, một người là chó, một người là ếch."

"Cậu ta không biết nói chuyện, cơ bản đã đánh mất năng lực làm người, toàn bộ cử chỉ hành vi đã biến thành chó, hoàn toàn quên mất mình là một con người, khác với Lưu Phong."

Chu Dịch nói: "Năng lực ngôn ngữ của Lưu Phong bình thường, có thể giao tiếp, làm việc như bình thường, khả năng tư duy vẫn là của con người, chỉ là lối sống và tập tính bị ảnh hưởng bởi loài ếch."

Vương Vu Dạng nhướn mày: "CCTV có cảnh Lưu Phong nằm dài trên cầu thang, tứ chi bật nhảy xuống, không phải hành vi cũng bị ảnh hưởng?"

"Không hoàn toàn như vậy." Chu Dịch vuốt ve thành ly, "Phần lớn thời gian hắn bình thường, không có dị biệt, còn người kia có thể ý thức làm người đã không còn."

Vương Vu Dạng trầm tư: "Chú hiểu ý cậu, nhưng vẫn có cảm giác hai người kia là cùng một thí nghiệm, chỉ là thuộc hai bản nâng cấp khác nhau."

"Đứa trẻ kia là phiên bản sơ cấp, không hoàn thiện, đặc tính con người bị biến chất hoàn toàn. So với bản nâng cấp tương đối hoàn chỉnh của Lưu Phong, đặc tính con người được giữ lại, cũng có sự kết hợp với tập tính loại ếch, nếu không ăn phải ký sinh trùng vẫn có thể tiếp tục là một nhân tài ưu tú trong xã hội."

Chu Dịch giương mắt, nhắc nhở: "Biến hóa của Lưu Phong xuất hiện sau một đêm."

Vương Vu Dạng gãi gãi trán: "Còn đứa bé kia?"

Chu Dịch: "Từ một đến hai năm."

Vương Vu Dạng kêu lên: "Chênh lệch thời gian quá lớn, xem ra tám chín phần là như vậy."

"Thí nghiệm này nghiên cứu cái gì?" Anh không tài nào hiểu được, "Xem cơ thể con người có thể tương thích cùng lúc hai tập tính của hai loài như thế nào?"

Chu Dịch nhìn anh: "Anh hỏi tôi?"

Vương Vu Dạng cười nói: "Nói chút chuyện phiếm thôi, trí tưởng tượng của mấy người trẻ các cậu phong phú."

Chu Dịch nói một câu: "Tôi không có khả năng tưởng tượng."

Vương Vu Dạng: "..."

Chu Dịch uống mấy ngụm nước lớn, cổ họng khô rát dễ chịu đi đôi chút: "Hiện giờ biết được Lưu Phong có thể không bị thôi miên mà là vật thí nghiệm, có thêm manh mối."

Vương Vu Dạng thầm nghĩ, hơn cả thế nữa, đầu sợi len đã lộ, chỉ cần kéo thêm nữa sớm muộn gì cũng có thể lôi ra.

Vấn đề là... điều này có quan hệ gì với anh?

Cái chết của Lưu Phong liên quan đến phòng thí nghiệm, không có nghĩa anh cũng theo hướng đó.

Vương Vu Dạng bất giác phát hiện thanh niên nọ nhìn mình chằm chằm, anh cười khẽ: "Tiểu Dịch, cậu nhìn cái gì?"

Chu Dịch nói: "Khứu giác của anh nhạy bén quá mức."

Vương Vu Dạng ậm ừ một tiếng trong mũi: "Làm sao?"

Chu Dịch cúi đầu: "Không làm sao."

Hắn ho khan vài tiếng: "Tôi có mang hai ống thuốc ra khỏi phòng thí nghiệm."

Vương Vu Dạng hỏi: "Trên đó có dán nhãn không?"

Chu Dịch lắc đầu.

Vương Vu Dạng nói: "Tiểu Dịch, cậu âm thầm gửi một ống cho cảnh sát."

Chu Dịch nhìn anh: "Anh chắc chắn?"

"Đúng vậy, chắc chắn." Vương Vu Dạng cười, "Chú nói cậu làm vậy không vì hy vọng có thể tra thêm chút gì đó, chú muốn xem cảnh sát phản ứng thế nào."

Đôi mắt tối đen của Chu Dịch nhìn anh trong chốc lát, đặt ly nước lên tủ đầu giường: "Lau ở đây cho tôi."

Vương Vu Dạng vắt khăn mặt cho hắn: "Chú cậu mệt, cậu tự lau đi."

Sắc mặt Chu Dịch tái nhợt.

Vương Vu Dạng thở dài: "Chú mệt thật."

Chu Dịch nghe hắn nói vậy, trầm mặc nhận lấy khăn, gấp lại đắp lên trán.

Vương Vu Dạng cầm ly nước trên tủ: "Trong phòng thí nghiệm đó của Tôn Thành Chu có bao nhiêu người."

Chu Dịch ngơ ngác nhìn anh uống nước, thế giới trong mắt hắn đột ngột trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng động từ người nọ dội thẳng vào tai hắn, như thể được phóng to lên mấy lần.

Vương Vu Dạng mở miệng: "Tiểu Dịch, cậu đang nghĩ gì đó?"

Miệng lưỡi Chu Dịch khô khốc: "Anh..."

Hắn không muốn cảnh báo người đàn ông này, không muốn thấy vẻ ghét bỏ sầu muộn trên mặt anh.

"Vừa nãy tôi không nghe, anh nói lại lần nữa."

Vương Vu Dạng ngửa cổ uống hai ngụm nước, lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Chu Dịch vô thức dõi theo mấy giọt nước đọng trên hai cánh môi anh: "Chỉ có một nghiên cứu viên."

Vương Vu Dạng kinh ngạc: "Chỉ có một người?"

"Ừm." Chu Dịch đáp, "Không có hộ khẩu, không có tư liệu, chỉ tra được hai năm trước người này tới thành phố S, sau đó đột ngột mất tung tích, xem ra vẫn luôn ở dưới lòng đất Tôn gia, còn làm gì với Tôn Thành Chu thì không rõ."

Vương Vu Dạng suy đoán: "Thứ thuốc kia không phải do người đó mang tới?"

Chu Dịch: "Có thể."

Vương Vu Dạng vén tóc bên tai: "Trước đây chỉ nghe nói lão già này có một cái tầng hầm, thích chế ba bốn thứ thuốc, giở trò đồi bại với tình nhân, đã hai năm rồi mà vẫn theo nghiên cứu đó."

Anh lắc đầu một cái: "Tiền nhiều xài không hết, lại trở thành súc sinh."

Chu Dịch lạnh giọng nhắc nhở: "Sau này thấy gã, đừng tới gần."

Vương Vu Dạng cười: "Tiểu Dịch yên tâm đi."

Chu Dịch nhìn người đàn ông nọ, lười đáp, nếu hắn yên tâm...

Vậy chẳng phải lòng tin của hắn lớn bằng cả vũ trụ?

Vương Vu Dạng chắp nối lại những manh mối hiện có: "Lưu Phong bắt đầu biến hóa từ trung tâm huấn luyện, ở đó có căn cứ bí mật nào đó liên quan đến Trịnh Nguyên và thí nghiệm?"

Chu Dịch nghĩ khác anh: "Khả năng không cao."

Thái dương Vương Vu Dạng hơi nhói lên.

Chu Dịch đột ngột nói: "Lâm Thiếu Nam đang theo dõi anh."

Vương Vu Dạng không có biến đổi gì: "Phải không?"

Chu Dịch cau mày: "Anh đoán được?"

"A Nam bắt đầu theo dõi từ tối hôm qua, chú không nghĩ em ấy lại nhạy cảm như vậy."

Vương Vu Dạng biếng nhác: "Em ấy muốn theo dõi thì theo dõi, không vấn đề gì."

Khóe môi Chu Dịch khẽ giật: "Anh nghĩ thoáng ra."

"Không phải nghĩ thoáng, mà dựa vào tình huống bây giờ, chỉ có thể im lặng theo dõi sự việc." Vương Vu Dạng nở nụ cười, "Huống chi chú còn có Tiểu Dịch ở đây."

Chu Dịch mơ hồ "Ừ" một tiếng.

Uống hết ly nước xong, Vương Vu Dạng mới nhận ra mình vừa uống ly của thanh niên nọ, khóe mắt anh hơi giật giật, để xuống như không có gì xảy ra.

Chu Dịch nhìn thấy hết phản ứng của anh: "Tối hôm qua Tiểu Bạch gửi tài liệu của Tinh Thụy cho cảnh sát, Mai Nguyệt dẫn người đi điều tra, không giải quyết được gì."

Vương Vu Dạng không hề bất ngờ, Nguyệt Nhi không phải đối thủ của lão già kia.

Lão già này đã cắm rễ ở thành phố S mấy chục năm, bàn tay vươn ra rất dài, thế lực móc nối với gã ở khắp mọi nơi, nước đã đục ngầu từ dưới sâu.

Nào có chuyện ngã xuống dễ dàng như vậy.

"Chuyện hôm nay xảy ra xong, hẳn tầng hầm sẽ không còn dấu vết gì."

Chu Dịch nói: "Tôi sẽ mau chóng tìm được nghiên cứu viên đó."

Vương Vu Dạng trầm ngâm một lúc, chợt mảnh ký ức nào đó ngẫu nhiên xẹt qua, trong mắt chợt ánh lên vẻ ngoan độc.

"Tôn Thành Chu còn một bất động sản nữa ở Mạch Sơn, cậu có thể tới đó thử vận may."

Chu Dịch đột nhiên nhìn anh: "Bất động sản đó tôi và Tiểu Bạch không tra ra."

Vương Vu Dạng vươn vai: "Đói bụng."

Mí mắt Chu Dịch khép lại: "Đừng lảng sang chuyện khác."

Vương Vu Dạng nhẹ giọng: "Tiểu Dịch, đừng mở vết sẹo của chú ra, không dễ chịu."

Tim Chu Dịch lạc một nhịp, mãi sau mới lí nhí nói: "Xin lỗi."

Vương Vu Dạng nhìn hắn cười: "Không sao, không mở ra là tốt rồi."

Chu Dịch khó chịu nghiêng đầu.

Tường tận cách lợi dụng và nắm bắt lòng người, u ám, thần kinh, tính tình khó lường, lại không xem trọng thứ gì, dịu dàng, thích cười...

Người đàn ông này quá mức phức tạp, hắn khó lòng đối phó, nhưng cũng không quản được chính mình.

Vương Vu Dạng nhìn ra ngoài, một mảng tối đen như mực: "Cả ngày hôm nay chú chưa ăn gì."

Chu Dịch vẻ "Anh lừa tôi nhiều lần như vậy, tôi mà dính vào nữa thì tôi là thằng ngu".

Vương Vu Dạng hạ giọng than thở: "Không có, không đùa cậu, thật sự không ăn gì."

Chu Dịch lập tức quay đầu lại, vẻ mặt quan tâm rõ ràng, còn có tự giận chính mình đã không đau lòng.

Vương Vu Dạng cười đến run vai: "Tiểu Dịch, sao trí nhớ cậu lại kém như vậy?"

Cơ mặt Chu Dịch co rúm lại, vẫn bị lừa, ngu ngốc.

"Nhiệm vụ lần này của cậu hoàn thành, chuyện của chú cậu cũng có tiến triển, sao cậu vẫn còn lo lắng?"

Vương Vu Dạng vỗ vỗ mái tóc ngắn cũn của hắn: "Ở chỗ Tôn Thành Chu không có người cậu muốn tìm?"

Chu Dịch biến sắc.

"Cậu rất chống cự khi nói về chuyện này nhỉ." Vương Vu Dạng nói, "Thật ra cậu không cần căng thẳng, việc riêng tư của người khác chú..."

Chu Dịch đột ngột mở miệng: "Mấy ngày nữa."

Vương Vu Dạng: "Hả?"

Chu Dịch xoa thái dương: "Mấy ngày nữa tôi sẽ nói cho anh."

Đúng lúc này, dưới tầng có tiếng gõ cửa, tiếp theo là tiếng Hùng Bạch chạy ra mở cửa, thêm cả tiếng nói chuyện của Hà Trường Tiến và Tiểu Khâu.

Vương Vu Dạng ngồi lâu, lúc đứng dậy chân hơi tê, anh lảo đảo, tay vịn lấy vai thanh niên làm điểm tựa.

Cùng lúc đó, Chu Dịch ngẩng đầu lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, trong ánh mắt cả hai đều là hình bóng người còn lại.

Gần thêm chút nữa chóp mũi sẽ chạm nhau.

"Tiểu Dịch..."

Vương Vu Dạng ngửi mùi trên người thanh niên: "Mùi mồ hôi hơi nặng."

Chu Dịch không có biểu cảm gì: "Ai bị sốt mà không đổ mồ hôi?"

Vương Vu Dạng hít thở: "Mùi thuốc lá cũng nặng."

Chu Dịch trả lời theo phản xạ, rất ấu trĩ: "Ban ngày lúc vết thương đau thì hút."

Vương Vu Dạng bị câu trả lời mang ý chống trả tới cùng của thanh niên chọc cười: "Một lúc nữa hết sốt, có thể tắm được thì tắm một chút."

Anh ngồi dậy, lấy một viên chocolate trong túi ra: "Khi nào muốn hút thuốc thì thử cái này xem."

Chu Dịch cứng rắn đáp: "Tôi không ăn thứ này."

Vương Vu Dạng phất tay, quay người xuống tầng.

Không lâu lắm sau đó, Chu Dịch đưa tay tới, mở giấy gói chocolate ra, cắn một miếng.

Đây là lần đầu tiên Hà Trường Tiến và Tiểu Khâu cùng đến nhà Vương Vu Dạng.

Giọng điệu Tiểu Khâu rất quan tâm: "Anh Vương, sắc mặt anh không được tốt, tối hôm qua ngủ không ngon ạ?"

Vương Vu Dạng nói: "Tối hôm qua mở điều hòa thấp, chắc hơi cảm lạnh rồi."

Hà Trường Tiến bên cạnh chậc lưỡi: "Thấy chưa thấy chưa, em đã nói rồi mà, anh đến tuổi này rồi nên tìm một người chăm sóc đi, một người không được đâu."

Tiểu Khâu không đồng ý: "Anh Vương đến tuổi nào rồi? Đầu ba chính trực tráng niên."

"Rốt cuộc là, gần đây anh thế nào vậy?" Hà Trường Tiến vừa nói vừa chỉ cho cô xem, "Mặt mày anh Vương tái nhợt, không có tí máu nào, nhìn sốt hết cả ruột, bây giờ sáng sớm không ra bán, giờ khác cũng hiếm khi ra ngoài, cứ có rịt trong nhà chẳng khéo vào tuổi già sớm luôn mất."

Nói xong cất cao giọng để đương sự nghe thấy: "Con người chỉ có một cái mạng, không trân trọng là mất hết."

Tiểu Khâu túm quần áo cậu ta: "Được rồi đừng nói nữa, anh cứ nói mãi thế."

Vương Vu Dạng nhìn hai người đấu khẩu: "Đang yêu đương?"

Hà Trường Tiến và Tiểu Khâu hai miệng một lời gào lên: "Không có!"

Vương Vu Dạng nói: "Đời người ngắn ngủi, hai bên đem lòng thích nhau đã là chuyện may mắn rồi, sao cứ phải giấu giấu diếm diếm?"

"..."

Hà Trường Tiến nhìn Tiểu Khâu, Tiểu Khâu cũng đang nhìn cậu ta, hai người nhìn nhau, đều đỏ mặt.

"Cái đó, anh Vương," Hà Trường Tiến hắng giọng, "Tụi mình đi ăn đồ nướng đi."

Vương Vu Dạng ngồi về trên sofa: "Dạ dày không thoải mái, hai đứa đi đi."

Hà Trường Tiến đẩy mắt kính: "Em trai anh với thằng nhóc kia đâu?"

"Tiểu Dịch bị cảm, đang nghỉ trên gác." Vương Vu Dạng nói, "Tiểu Bạch đang chơi máy tính trong phòng."

Hà Trường Tiến nhìn cửa phòng đóng chặt: "Mười lần em tới cả mười lần thằng nhóc đó đều đóng kín cửa, không ở nhà cũng khóa lại, trong đó không giấu tiên nữ gì chứ?"

Vương Vu Dạng nói: "Mấy đứa trẻ đang tuổi dậy thì đều có chút bí mật ấy mà."

Hà Trường Tiến và Tiểu Khâu đi ăn đồ nướng, Vương Vu Dạng tiếp tục vùi người trong sofa. Cũng không lâu sau, cái cớ "Dạ dày không thoải mái" sở thành sự thật, anh khó chịu chui vào phòng vệ sinh.

Lúc sáng mặc dù có ăn uống nhưng không ăn được bữa nào ra hồn, chỉ có hoa quả chocolate sữa các loại, ăn linh tinh hỗn tạp, xem chừng là ăn bậy đau bụng rồi.

Chu Dịch nằm trên gác vẫn luôn để ý động tĩnh dưới nhà, cảm thấy yên tĩnh liền gởi tin nhắn cho Tiểu Bạch, gọi cậu nhóc lên.

Hùng Bạch đang đánh dở ván game, thấy lão đại gửi tin nhắn thì phi lên liền.

Không dám không lên, lão đại to nhất.

Chu Dịch vẫn không nói gì.

Trong lòng Hùng Bạch run sợ, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi?

Tôn Thành Chu? Trịnh Nguyên? Cảnh sát?

Hay là ở nước ngoài, quân đoàn, hay là ông Nadvi?

Neuron trong não Hùng Bạch hoạt động hết công suất, loại trừ từng trường hợp, đột nhiên nhận được một câu hỏi: "Cậu nói trong bữa tiệc có rất nhiều người nhìn anh ấy?"

"?????"

Hùng Bạch xây xẩm mặt mày, nửa ngày sau mới nhớ ra: "Ô đúng, đúng đúng đúng."

Giọng điệu Chu Dịch khá tùy ý: "Có ai?"

"A..." Hùng Bạch dẩu môi một cái, "Có nhiều lắm á."

"Em chỉ nhớ mấy người trông đẹp đẹp, người thừa kế Lâm gia kia, tuy chân bị thương phải ngồi xe lăn, nhưng mà anh ta đẹp trai lắm, kiểu công tử quý tộc ấy, đến lúc chân anh ta lành có thể hoạt động bình thường, không biết..."

Chu Dịch trầm giọng xen ngang: "Đổi người khác."

Hùng Bạch ép mình nhớ lại: "Còn có gia chủ hiện tại của Thẩm gia, cháu trai của ân nhân, cũng rất tuấn tú."

Cậu nhóc ăn rong biển "rột rột": "Hơi trẻ một chút, khí chất của anh ta kém hơn, nhiều lắm được hai mét, so với người thừa kế Lâm gia ấy hả, kém xa..."

Chu Dịch xen ngang lần nữa: "Đi xuống đi."

Hùng Bạch ai oán nhìn lão đại: "Ảnh hỏi mình, vậy mà chẳng chịu để mình nói hết, lúc thế này lúc thế kia y như mấy cô gái nhăn nhăn nhó nhó làm mình làm mẩy, càng lúc càng làm chuyện kỳ lạ hơn. Không được, mình phải lên mạng nhờ cố vấn."

"Tiểu Bạch," Chu Dịch nhìn sang, "Cậu đang lầm bầm cái gì?"

Vẻ mặt Hùng Bạch biến thành vô tội trong nháy mắt: "Dạ không có, em đâu có mở miệng đâu."

Chu Dịch: "..."

Hùng Bạch ăn một miếng rong biển, bỗng nhớ tới gì đó, a lên một tiếng: "Tối hôm qua có người nhét danh thiếp vào túi của chú."

Mí mắt Chu Dịch giật lên.

Hùng Bạch thấy lão đại không hỏi gì thêm, về phòng tiếp tục chơi game.

Không bao lâu sau, Chu Dịch xuống tầng, phát hiện áo vest của người đàn ông nọ vắt trên sofa, có vẻ là hôm đó ném đại lên, hôm nay vẫn chưa giặt.

Hắn không quản được chân tay mình đi tới, ngồi xuống, đưa mắt nhìn bốn phía, tay mò vào túi áo lấy tấm danh thiếp ra.

Túi bên kia cũng có.

Chu Dịch định ném vào thùng rác, bàn tay trờ ra giữa không trung chợt dừng lại. Hắn kéo gạt tàn trên bàn trà lại gần, cầm bật lửa, đốt danh thiếp rồi ném vào trong.

"Cạch —— "

Bên phòng vệ sinh có tiếng cửa bật mở.

Chu Dịch lập tức rút mấy tờ giấy nhét vào gạt tàn, lẫn lộn với đám danh thiếp cháy dở.

Vương Vu Dạng ra khỏi phòng vệ sinh, ngửi thấy mùi giấy bị đốt cháy: "Cậu không nằm trên gác mà xuống đây làm gì?"

Chu Dịch mặt không đỏ tim không run: "Đốt giấy chơi."
— QUẢNG CÁO —