Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 279: Phục hồi thể lực



Chờ chúng tôi tắm rửa xong, cũng đã là buổi trưa!

Ăn xong bữa trưa, Lục Minh Hiên ôm tôi hỏi: "Hôm nay muốn đi đâu chơi?"

"Mệt quá, tôi muốn nghỉ ngơi, không muốn đi đâu hết." Tối hôm qua mệt nhọc suốt một buổi tối, bây giờ hai chân mềm nhũn, còn có thể đi đâu được đây?

"Nhưng anh cảm thấy, nếu cứ ở ngốc trong phòng thì có lẽ em sẽ còn mệt hơn nữa đó!" Anh ta nở nụ cười vui vẻ, trong mắt hiện lên ý nghĩ xấu xa.

Tôi đương nhiên là hiểu ý của anh ta! Tôi trợn mắt nhìn anh ta, nói: "Vậy anh đi làm đi! Xem ra tinh thần anh rất phấn chấn, không cần phải nghỉ ngơi nữa!"

Cho anh ta thêm nhiều thời gian để phục hồi thể lực, dùng để đối phó lên người tôi, thì tôi cũng xong đời! Nên đuổi anh ta đi làm sớm một chút là tốt nhất.

"Nhưng anh muốn ở với em!" Anh ta hiếm khi dịu dàng nói với tôi như vậy, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy sự cưng chiều.

Tôi run lên trong lòng, giống như bị xúc động, mặt hơi nóng lên.

Hôm nay có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy chứ, giống như biến thành một người khác vậy, tôi cũng không biết phải làm thế nào bây giờ, động một chút là lại đỏ mặt, mắc cỡ muốn chết.

"Bảo bối, chúng ta kết hôn lâu như vậy, nhưng mà vẫn chưa hưởng tuần trăng mật." Anh ta thân mật nhẹ giọng nói bên tai tôi.

Bây giờ tôi mới nhớ, chúng tôi đúng là không có đi hưởng tuần trăng mật, sau khi kết hôn xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cỏn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện hưởng tuần trăng mật nữa chứ?

"Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi, em muốn đi du lịch ở đâu? Paris? Tây Ban Nha? Biển Aegean? Hay là..."

"Không muốn đi đâu hết." Tôi cắt đứt lời anh ta.

"Tại sao?" Anh ta khó hiểu nhìn tôi.

Nên giải thích với anh ta như thế nào đây? Cuộc hôn nhân giao dịch này, tôi không muốn lưu lại nhiều kỷ niệm về nó, sau này khi đã ly hôn, những ký ức này sẽ làm tôi rất luyến tiếc.

"Hôm nay trời rất đẹp." Tôi lảng sang chuyện khác, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

"Vậy chúng ta đi ra ngoài chơi đi!"

Sau khi quyết định, chúng tôi lên xe.

Anh ta chăm chú lái xe, không giống như là chỉ đơn thuần đi dạo xung quanh, hình như anh ta muốn đi đâu đó.

"Anh đưa tôi đi đâu vậy?" Tôi không nhịn được mà hỏi.

"Đến đó em sẽ biết." Anh ta nhìn cũng không thèm nhìn tôi, tiếp tục lái xe.

Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi biết mình có hỏi nữa cũng không được gì.

Phong cảnh xung quanh từ nhà cao tầng biến thành nông thôn ở ngoại ô, hình như xe đang chạy đến một nơi hẻo lánh, đột nhiên tôi ý thức được cái gì.

"Không phải anh đến chỗ lần trước đó chứ?"

Không phải là chỗ huyện thành nhỏ mà lần trước chúng tôi đã đến rồi hay sao? Lúc trước tôi còn ở chỗ này mua cho anh ta cái quần đùi giá mười đồng nữa!
— QUẢNG CÁO —