Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 289: Tối nay em muốn ăn cái gì?



"Không phải như vậy!" Anh ta nâng cằm tôi, để tôi nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta: "Anh thật sự rất thích em, cho dù em có tin hay không, anh hy vọng, em có thể cho anh cơ hội, một lần nữa bắt đầu lại với anh, có được không?"

Một lần nữa bắt đầu lại với anh? Có được không?

Tôi khẽ cắn môi, không nói gì, đầu ngón tay thon dài của anh ta nâng cằm tôi lên, nhìn tôi thật sâu, sau đó phủ môi xuống...

Dưới bóng cây, hai thân hình quấn chặt lấy nhau, tạo thành một khung cảnh xinh đẹp...

***********

Người luôn bị coi thường, trong lòng luôn phòng bị một người, lại càng dễ dàng yêu người đó, coi như trong lòng không chịu thừa nhận, nhưng cũng không thể nào phủ nhận được, tôi thật sự yêu người đàn ông này.

Anh ta đối xử với tôi càng ngày càng tốt, thật sự rất tốt, làm rung động trái tim tôi.

Bên cạnh anh ta không còn xuất hiện một người phụ nữ nào nữa, ngày nào đi làm cũng gọi điện về cho tôi, sẽ báo trước cho tôi biết mấy giờ về nhà, còn sẽ hỏi tôi muốn ăn cái gì, quan tâm tôi, thương yêu tôi, thậm chí còn rất cưng chiều tôi.

Loại cưng chiều này làm cho tôi mê luyến, tôi bắt đầu cảm thấy mình giống vợ của anh ta rồi, dường như anh ta cũng đã thật lòng xem tôi là vợ của anh ta, có phải không? Cuối cùng tôi vẫn không thể tin được, không dám thừa nhận, không dám nghĩ mình hạnh phúc, chỉ sợ ông trời sẽ đố kỵ, tước hết tất cả những thứ tốt đẹp mà tôi đang có.

Điện thoại di động để ở đầu giường vang lên, lúc này tôi mới hoàn hồn lại, lười biếng cầm điện thoại lên nghe, giọng nói từ tính của anh ta liền vang lên.

"Bảo bối, tối nay em muốn ăn cái gì?"

"Gì cũng được." Tôi suy nghĩ một lát, lại nói: "Hôm nay không có khẩu vị, không muốn ra ngoài ăn."

Mấy ngày nay ngày nào tan làm về anh ta cũng dẫn tôi ra nhà hàng ăn uống linh đình, nào là hải sản, nấm cục, gan ngỗng các thứ, ăn nhiều đến nỗi muốn ói ra! Bây giờ hễ nghĩ đến thức ăn đã cảm thấy ngán, khẩu vị cũng không có.

"Vậy tối nay chúng ta ăn ở nhà đi, em muốn ăn cái gì, anh kêu quản gia làm."

"Anh về đi rồi tính, bây giờ em không có khẩu vị gì hết." Tôi vừa mới dứt lời, đột nhiên có hai bàn tay ôm lấy tôi, làm tôi sợ hết hồn.

"Có vui không?" Anh ta xấu xa cười, ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn tôi.

"Anh về lúc nào vậy?" Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, lại nhìn chiếc điện thoại đang cầm trong tay, có cảm giác mình bị lừa, vỗ vỗ ngực nói: "Anh về nhà rồi sao lại còn gọi điện thoại cho em làm gì!"
— QUẢNG CÁO —