Từ trong đáy mắt của cô hiện rõ khí phách quật cường khiến cho Nam Cung Dạ Hi rùng mình một cái, nhưng tiếp theo lại nhớ tới cô là người Trình Dĩ Sênh yêu sâu đậm, sức lực kéo cô càng mạnh hơn: “Tiện nhân, đáng đời cô!”
Dụ Thiên Tuyết nhẫn nhịn chịu đựng đau nhức, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt càng lạnh như băng, liếc mắt nhìn về phía sau lưng cô ta, kêu lên: “Dĩ Sênh!”
Nam Cung Dạ Hi sợ tới mức run rẩy, cả người đổ mồ hôi lạnh quay đầu lại, nhưng phát hiện Trình Dĩ Sênh không có ở sau lưng mình! Dụ Thiên Tuyết nhân cơ hội lạnh lùng hất tay của cô ta ra, cả người tỏa ra ngạo khí không thể chinh phục đứng trước mặt cô ta. truyện chỉ đăng trên ddlequydon
“Dụ Thiên Tuyết, cô…..” Nam Cung Dạ Hi tức giận đến run run, “Tôi muốn giết chết cô!”
Vừa nói xong cô ta liền xông tới Dụ Thiên Tuyết, lại quên mất mình đang đứng ở đầu bậc thang, bất ngờ đưa chân đạp lên không, “A!” một tiếng, liền dẫm lên mép bậc thang nên hụt chân mất thăng bằng té xuống!
Cả bữa tiệc lập tức xôn xao hỗn loạn, khiếp sợ nhìn bóng dáng nhếch nhác ngã từ trên cầu thang xuống.
Nam Cung Dạ Hi.
Nam Cung Dạ Hi đã mang thai ba tháng!
Trong âm thanh va chạm mạnh còn có tiếng thét thống khổ chói tai, phản ứng nhanh nhất chính là Nam Cung Kình Hiên, sắc mặt của anh lạnh lẽo trắng bệch, ‘Cạch!’ đặt ly rượu xuống, kêu một tiếng: “Dạ Hi” liền chạy tới!
Nam Cung Dạ Hi ngã xuống khỏi bậc thang cuối cùng, thống khổ rên rĩ, ôm bụng, vẻ mặt đau đến vặn vẹo.chương mới nhất đăng trên ddlequydon
“Dạ Hi!!” Nam Cung Kình Hiên dữ dội rống một tiếng, bước lên ôm lấy thân thể của cô ta, nâng cô ta đang đưa tay gắt gao che lấy bụng lên: “Dạ Hi, em làm sao vậy?!”
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, Nam Cung lão gia chống gậy bước nhanh tới đây, trong mắt hằn lên tơ máu la to: “Nhanh lên, đưa Dạ Hi trở về! Gọi bác sĩ Martin tới đây, tới ngay lập tức!! !”
Trước mắt Dụ Thiên Tuyết là những chấm ánh sáng nhỏ nhoi, đầu óc cô bị men rượu làm cho nóng hực mê ly, giờ phút này lại bị hiện thực bén nhọn đột nhiên đâm cho đau nhói! Cô vịn cầu thang, không nhớ nổi vừa rồi đã xảy ra việc, vì sao cô ta lại té từ trên này xuống? Là cô đụng phải cô ta sao?
Không…..Không có! Cô nhớ rõ không có!
Cả bữa tiệc biến thành hiện trường cấp cứu, cô có thể loáng thoáng nghe được thanh âm gào khóc của Nam Cung Dạ Hi, cô ta quơ hai tay vỗ mặt đất, nhìn bụng của mình rồi lớn tiếng khóc rống: “Chính là Dụ Thiên Tuyết, con tiện nhân kia đã đẩy em xuống! Con của em, con của em!!”
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết chấn động, đôi mắt ướt đẫm đối diện với đôi mắt hung ác tàn bạo đầy sự uy hiếp của Nam Cung Kình Hiên, cô vô ý thức lui về sau một bước, đơn giản là vì có thể đọc hiểu ý tứ trong mắt anh.....Người đàn ông kia, lửa giận đã ngập trời!
Trong giây lát Nam Cung Dạ Hi rơi xuống, trong lòng Dụ Thiên Tuyết cũng cảm thấy lo sợ, từ nơi cao như vầy té xuống, không biết đứa bé có sao không, mặc dù trên mặt đất không có vết máu, nhưng là…..
“Dụ Thiên Tuyết!” Nam Cung Kình Hiên từng bước từng đi đến gần, giọng nói trầm thấp hiểm độc kêu tên cô.
Những ngón tay tái xanh run rẩy siết chặt tay vịn cầu thang, Dụ Thiên Tuyết ngước mắt đối diện ánh mắt cuồn cuộn lửa giận của anh, nhất thời mất đi năng lực nói chuyện, trái tim của cô đập mạnh dữ dội, thật lâu mới tìm lại được thanh âm của mình: “Tôi không có đẩy cô ấy xuống..…”
“Cô không có…..” Đôi mắt thâm thúy như biển sâu thăm thẳm của Nam Cung Kình Hiên quan sát cô, như một con sư tử kiêu ngạo chống tay hai bên người cô, tựa hồ tiếp theo, có thể xé xác cô thành nhiều mảnh: “Chẳng lẽ con bé lại tự té xuống sao?!!”mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:ddlequydon
Anh bạo rống khiến lỗ tai cô ong ong, Dụ Thiên Tuyết run lên muốn lui về phía sau, nhưng sau lưng đã là lan can, cô không thể lùi được nữa!
“Tôi đã nói không phải là tôi đẩy cô ấy, tin hay không tùy anh! Tôi say, nhưng anh cũng không nên tùy tiện chuyện gì cũng đổ hết lên trên đầu tôi, tôi không cần thiết gánh chịu những tội mình không làm!” Cô quật cường như thế, trong đôi mắt ánh lên ánh sáng kiên cường không chút sợ hãi nhìn chằm chằm anh.