Có chứ cậu, con bé đang sửa soạn trên lầu, chút nữa sẽ xuống cùng chị nó.
- Con rất mong chờ được gặp nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay.- Hắn cười đáp.
- Sắp tới giờ khai tiệc rồi, mời cậu ngồi đây cùng gia đình tôi. Tôi đi tiếp khách một chút sẽ trở lại ngay.- Ông Dương muốn tạo thân tình với Minh Quân nên không ngần ngại mời hắn cùng con gái ngồi vào bàn của gia đình ông, cùng là bàn gần với sân khấu nhất, rồi mới yên tâm quay đi.
Tư Quân tìm mãi không thấy Khánh Châu liền giật tay áo Minh Quân khẽ hỏi:
- Ba ơi, con không thấy chị Châu đâu hết!
Hắn cũng nói khẽ vào tai con gái:
- Con chờ chút nhé, cô ấy sắp xuống đây rồi, con hãy nhớ là người lộng lẫy nhất luôn là người xuất hiện cuối cùng.
- Dạ.
Nghe ba nói thế cô bé cũng chịu ngồi yên để chờ, chỉ còn 15 phút nữa là khai tiệc, nhưng trong 15 phút ấy hắn đã được rất nhiều cô gái để mắt đến và không ngần ngại bật đèn xanh gọi mời nhưng đều bị hắn từ chối. Tư Quân thấy người phụ nữ khác đến tán tỉnh ba mình liền có chút không vui liền chu môi giận dỗi, Minh Quân đương nhiên biết lí do con bé giận hắn không nhịn được mà chọc ghẹo:
- Công chúa của ba sao lại giận dỗi rồi?
- Con không muốn chơi với ba nữa, ba để cho những người phụ nữ khác nói chuyện với ba, con không thích! - Cô bé liếc đôi mắt to tròn về phía hắn như ý nói mình đang rất tức giận.
Hắn nhướng mày hài lòng với tính cách thẳng thắn của con bé, từ trước đến nay chưa ai dám trước mặt mà nói không thích với hắn, thậm chí cả vợ hắn Như Ngọc dù có khó chịu về việc này cũng chỉ bĩu môi làm nũng để lấy lại được sự chú ý. Cái tình này 10 phần là di truyền từ hắn rồi, bật cười thích thú với những điều mình nghĩ, đạt được mục đích rồi hắn quay lại dỗ dành:
- Đừng giận nữa mà con gái, đây là một buổi tiệc nên ba không thể nào chỉ ngồi im lặng và không chào hỏi ai được, con thông cảm cho ba nhé?
- Vậy sao không có đàn ông đến mà chỉ có phụ nữ thôi? Con không chịu! - Có vẻ Tư Quân cũng không chịu thua lí lẽ của ba mình, con bé vẫn chưa thôi giận hờn.
- Cái đó thì...trăm người mười ý mà con, nhưng sao con lại không thích họ? - Minh Quân dần thăm dò suy nghĩ của con gái mình, hắn muốn thử khả năng suy luận của con bé đến đâu.
- Ba không thấy họ đang... cố bắt chuyện và nháy mắt với ba hả? Chứng tỏ họ không có ý tốt.- Cô bé nói không ngừng nhưng vẫn còn khó chịu, mi tâm cau lại như bà cụ non.
- Nhưng lúc chị Khánh Châu nói chuyện với ba con đâu có thái độ như vậy? - Hắn nghiêng đầu thắc mắc vì thái độ khác lạ của con gái với Khánh Châu.
Nhắc đến Khánh Châu Tư Quân liền có thái độ khác hẳn, con bé ngẩng cao khuôn mặt tròn trịa tỏ vẻ tự hào nói:
- Chị ấy hoàn toàn khác, cách nói chuyện của chị ấy rất hiền lành, nhẹ nhàng chứ không như những người kia giọng điệu nhão nhoẹt, lại còn ỏng ẹo trước mặt ba, đáng ghét!
Minh Quân bật cười khanh khách, búng nhẹ lên trán con bé hắn nói:
- Con học được ở đâu từ ỏng ẹo với nhão nhoẹt vậy hả? Con đó khó tính quá đi, con thích chị Khánh Châu đến mức nào chứ?
Chu đôi môi nhỏ suy nghĩ hồi lâu con bé lại ghé tai hắn thì thầm:
- Thích đến mức nếu phải lựa chọn giữa người mà bà nội làm mai với ba và chị Khánh Châu để làm mẹ con thì con sẽ chọn chị Khánh Châu.
Nghe đến đây hắn ngạc nhiên hỏi:
- Đến mức đó luôn sao? Thật sự con nghĩ vậy?
- Con thật sự nghĩ vậy mà ba, vì lúc không có ba ở cùng chị ấy vẫn đối xử với con rất dịu dàng, giống như cách mẹ đối xử với con vậy, không giống với cô kia mỗi lần ba không ở cùng con thì thái độ của cô ta khác hẳn, mắng con là đứa không có mẹ không ai dạy dỗ.- Nói đến con bé liền tuổi thân, khoe mi cũng ươn ướt.
- Cô ta dám...- Hắn tức giận siết chặt tay thành nắm đấm - " Đợi khi trở về Sài Gòn thì chuỗi quán bar của nhà cô chuẩn bị treo bảng đóng cửa là vừa rồi".- Con yên tâm, ba sẽ không để cho con chịu thiệt thòi, sau này nếu có ai làm vậy với con thì phải nói lại cho ba biết ngay nhớ chưa?
- Dạ ba.- Tư Quân ngoan ngoãn gật đầu.
- Ngoan.- Hắn xót xa xoa đầu con gái, thấy Khánh Châu đang trên lầu đi xuống, hắn chỉ tay về hướng nàng nói - Con xem kìa, chị Khánh Châu của con xuống rồi.
Tư Quân ngước lên thấy Khánh Châu đang xuống sảnh, con bé giơ tay gọi nàng:
- Chị Khánh Châu, em ở đây.
Thấy Tư Quân gọi mình nàng nhanh chóng đi đến, thấy Minh Quân ngồi cạnh bên nàng cũng không ngoại lệ bị vẻ ngoài của hắn thu hút, tuy không đã gặp nhau rất nhiều nhưng cảm giác áp lực từ hắn khiến nàng rụt rè, nàng nhẹ cúi đầu chào hỏi:
- Chào chú, buổi tối vui vẻ.
- Chào cô, buổi tối vui vẻ, tối nay cô đẹp lắm, thoáng nhìn qua tôi cứ ngỡ cô là nhân vật chính của bữa tiệc này đó.
Câu nói như đùa như thật khiến nàng ngại ngùng, mặt nóng bừng lên đáp:
- Chú quá khen rồi, tôi.. làm sao đẹp bằng những người ở đây được.
- Nhưng với tôi thì Khánh Châu là đẹp nhất.- Hắn nhìn nàng nói với gương mặt thản nhiên làm nàng không biết trả lời thế nào, nhìn bộ dạng lúng túng của nàng hắn kì thực rất thích thú.
- Ba em nói đúng đó, chị hôm nay rất đẹp, em ước gì ngày nào cũng được ngắm chị xinh đẹp như vầy.
Nghe Tư Quân khen mình, nàng cười tươi, véo nhẹ má con bé nói:
- Cái miệng nhỏ này dẻo quá trời luôn nha, thiệc là muốn cắn em một cái.
- Chị thích em như vậy thì sao không về nhà em ở chung với em và ba? - Tư Quân nhìn nàng, ánh mắt sáng lên momg chờ.
- Sao chị về nhà em ở được? Đây là nhà của chị, chị phải ở đây, nếu em muốn thì có thể đến đây mỗi ngày.- Khánh Châu mỉm cười xoa đầu cô bé.
- Xin lỗi quý ông đang ngồi đây, tôi tên là Thiên Ân, rất vui được gặp anh.- Thiên Ân từ phía sau xuất hiện chen ngang cuộc trò chuyện của hai người, lịch sự gửi lời chào và cái bắt tay thân thiết.
Thấy có người đến bắt tay nói chuyện với mình Minh Quân cũng đứng lên lịch sự bắt tay trả lời:
- Chào cậu, tôi tên Minh Quân, là khách mời của bác Dương. Rất vui được biết cậu.
- Minh Quân? Vậy anh có phải là cậu ba Minh Quân của nhà họ Lưu nức tiếng ở Sài Gòn?- Thiên Ân ngạc nhiên, anh thực sự không ngờ lời Khánh Châu nói là sự thật.
- Vâng đúng là tôi, do con gái tôi được nghỉ nên tôi đưa con bé về đây nghỉ mát, vô tình gặp và được gia đình mới đến tham dự bữa tiệc này.- Minh Quân nhẹ gật đầu thừa nhận những gì Thiên Ân nói.
Thiên Ân nhìn sang Tư Quân, con bé cũng gật đầu chào:
- Con gái? Bé gái này là con gái anh?- Lại thêm lần nữa Thiên Ân kinh ngạc, ngược lại với anh, Minh Quân rất thản nhiên bởi đây không phải lần đầu hắn thấy phản ứng này.
- Haha đúng rồi cậu không nghe lầm đâu, đây là con gái tôi.- Hắn bật cười với biểu cảm khó tin của Thiên Ân.
- Anh thấy chưa em đã nói rồi mà.- Khánh Châu nhéo tay anh như trừng phạt vì anh không tin mình.
- Anh xin lôi, anh tin rồi, quả thật là chú rất trẻ nên tôi nhầm lẫn, xin lỗi chú nhiều.- Thiên Ân có phần gượng gạo khi gọi người có vẻ ngoài trạc tuổi mình bằng chú, và cũng không vui khi bên cạnh Khánh Châu lại có người đàn ông khác, đặc biệt những lời hắn nói với nàng anh đều nghe rõ.
- Không có gì, tiệc bắt đầu rồi chúng ta cùng ngồi xuống chứ? - Minh Quân hướng tay về phía bàn tiệc ngỏ ý mời ngồi.
- À vâng, mời chú.- Thiên Ân đưa tay mời hắn ngồi rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Bữa tiệc bắt đầu, Khánh Băng bước lên sân khấu với nét đẹp kiêu sa lộng lẫy khiến bao người trầm trồ, sau đó là so sánh, đa số đều là khen Khánh Băng xinh đẹp, thông minh, tài giỏi,... còn Khánh Châu thì luôn bị nhận xét là theo gót chị mình, nàng không thể sánh bằng Khánh Băng. Những câu nói đó nàng nghe rõ mồn một như thể họ cố tình để nàng nghe và vô tình Minh Quân cũng nghe nhưng vẫn thản nhiên cắt nốt miếng beafteak rồi đẩy qua cho con gái, hắn đứng lên đi qua chỗ Khánh Châu, nhẹ lấy con dao và cái nĩa trong tay nàng vờ như giúp nàng xử lý miếng thịt khó nhằn, hắn vừa cắt thịt vừa thì thầm bên tai nàng:
- Chị cô đẹp thật đấy nhưng cô ấy không sánh bằng cô, hãy thẳng lưng ngẩng cao đầu tự tin đối diện với họ, hãy cho họ thấy tài năng của cô ở màn khiêu vũ.
- Nhưng..
Khánh Châu chưa kịp nói gì hắn đã trả lại dao nĩa trở về chỗ ngồi, hắn đưa mắt nhìn nàng nhẹ gật đầu như khuyến khích. Lần đầu tiên có một người chịu đứng về phía mình nàng như được tiếp thêm sức mạnh, nàng tự tin làm như lời hắn dạy. Bữa ăn kết thúc cũng là lúc những khách mời cùng nhau khiêu vũ, đây là tiết mục nàng không thích nhất bởi không ai muốn nhảy cùng nàng, những chàng trai đều không để ý đến nàng mà chỉ chăm chú nhìn Khánh Băng khiêu vũ và mong nhanh chóng đổi điệu để được nhảy với cô ta.
Khi Khánh Băng vừa được Thiên Ân mời ra nhảy điệu nhạc đầu bởi anh được mời làm người hộ tống cho cô trong bữa tiệc. Theo lẽ thường thì chỉ có một mình Khánh Băng và Thiên Ân sẽ nhảy cùng nhau sau đó khách mời sẽ tự bắt cặp để nhảy điệu tiếp theo bởi không ai muốn nhảy cùng Khánh Châu trong giai điệu đầu tiên. Nhưng lần này lạ thay, đã có một bàn tay đưa ra mời nàng cùng nhảy và không ai xa lạ đó là Minh Quân, hắn nhìn nàng mỉm cười tự tin và nói bằng khẩu hình:
- ' Nhanh cho họ xem đi nào!'
Như bị hắn thôi miên, nàng nắm lấy bàn tay to lớn của hắn cùng hắn bước ra giữa sảnh bắt đầu cùng hắn thả những bước nhảy uyển chuyển. Khánh Châu khiêu vũ rất giỏi nay lại có thêm sự dìu dắt của Minh Quân khiến cho nàng và hắn trở thành trung tâm của ánh nhìn. Bậc phụ huynh thì trầm trồ khen ngợi, các cô gái cùng trang lứa thì ghen tức đến đỏ mặt tía tai, trong đó có cả Khánh Băng, cô ta không thích bị ai chiếm mất vị trí của mình nhưng khả năng giới hạn dù cho đã tập trước 1 tuần lễ thì bước đi của cô cũng không nhẹ nhàng bằng Khánh Châu.
Ngoài ra thì Thiên Ân cũng đang rất không vui vì cô gái của mình đang nhảy cùng người khác, lại còn giao mắt với nhau rất tình tứ làm anh phát ghen. Khi điệu nhạc bắt đầu chuyển đổi thì đáng lí phải đổi bạn nhảy cho cặp nào ở cạnh mình nhưng không, Minh Quân dìu Khánh Châu xoay một vòng tuyệt đẹp vào lúc đổi bạn nhảy, Thiên Ân nhanh chóng buông tay Khánh Băng để bắt lấy tay nàng nhưng lại bị Minh Quân khéo léo giữ lại, dìu nàng xoay ngã vào vòng tay mình. Hắn không chịu đổi bạn nhảy!
Cảnh tượng này tất cả khách mời đều nhìn thấy và bàn tán, nàng bối rối trong vòng tay hắn, hắn lại thì thầm:
- 'Bình tĩnh lại, anh chàng lúc nãy là bạn trai của cô đúng không? Hãy để cho cậu ta cảm thấy hối tiếc vì đã để lỡ một người tuyệt vời như mình, tự tin lên và nhảy tiếp đi, xong điệu này tôi sẽ rút lui, trả cô về cho cậu ta'.
Và đúng như lời hắn nói, khi giai điệu thứ hai kết thúc hắn lập tức trao nàng vào tay Thiên Ân rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Tư Quân ngồi xem nãy giờ liền tấm tắc khen hắn:
- Ba của con nhảy giỏi thật, tuyệt lắm ba, nhưng sao lúc nãy ba không đổi chị Khánh Châu cho anh Thiên Ân.
- Suỵt! Ba chỉ muốn dạy cho cậu ấy biết cách trân trọng thôi con gái, đồ ăn có ngon không con?
Hắn rút khăn tay ra lau đi nước sốt còn dư trên miệng cho Tư Quân, đưa tay liếc nhìn đồng hồ đã 9h hơn, hắn nói:
- Chúng ta về nhé? Đã trễ rồi, con nên đi ngủ thôi!
- Dạ ba. Nhưng con muốn tạm biệt chị Châu rồi mới về, được không ba? - Tư Quân buồn ngủ ngáp đến nỗi chảy nước mắt vẫn muốn đợi để tạm biệt Khánh Châu chứng tỏ con bé rất yêu quí nàng.
- Được rồi, nhưng con phải ráng chờ và đừng ngủ gật nhé! - Hắn bế con gái ngồi vào lòng mình, cúi xuống thơm lên má khiến cô bé bật cười khanh khách vì nhột.
- Dạ.
15 phút sau điệu nhảy kết thúc, Khánh Châu nhún người chào bạn nhảy rồi trở về bàn của mình, thấy Tư Quân đã nằm gọn trong lòng Minh Quân mà ngủ say, nàng mỉm cười xoa đầu con bé:
- Bé ngoan đã đến giờ ngủ rồi.
- Đáng lí tôi đã đưa con bé về lúc điệu nhảy chưa kết thúc nhưng nó bảo muốn chào tạm biệt cô mà có lẽ là không nói được rồi, nhờ cô gửi lời cám ơn đến bác Dương hộ tôi, nói với bác bữa tiệc tối nay rất tuyệt vời. Tạm biệt nhé!
- Vâng, tạm biệt và...cám ơn chú! - Nàng nhìn hắn cười e lệ, dưới ánh đèn lung linh vẻ đẹp nam tính của Minh Quân như tăng lên gấp bội khiến những cô gái mới lớn như nàng không ít lần muốn thốt lên cảm thán.
Hắn hơi khựng lại nhìn nàng suy nghĩ gì đó cũng mỉm cười đáp lại rồi bế Tư Quân xoay người ra ngoài. Cảnh tượng lúc nãy Thiên Ân đều thấy hết, anh liền đi theo hắn ra ngoài.
Đặt con gái nằm xuống ghế sau, hắn cũng ngồi vào xe định đạp ga chạy đi thì Thiên Ân chạy đến: