Lòng tôi đầy hỗn loạn, ngay cả Đàm Thiến bảo tôi ăn chút gì đó tôi cũng không nghe được, cả khi âm thanh từ bên ngoài từ khi nào yên ắng tôi cũng không chú ý.
Đến khi Tổ Hàng tới gọi tôi đi ăn cơm thì tôi mới tỉnh lại, nhìn thời gian trên đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều.
Đi theo Tổ Hàng ra khỏi tòa nhà mới nhận ra hiện trường bên ngoài đã được dọn dẹp. Người của công ty chúng tôi đã bắt đầu tháo dỡ sân khấu.
Nói một tiếng với anh Đàm, anh Đàm thấy Tiểu Mạc đứng bên cạnh tôi liền nói được, bảo tôi đi theo bọn họ ăn cơm đi. Dù sao những việc còn lại cũng không phải việc của tôi.
Bữa cơm này ăn ở nhà Tiểu Mạc, ở gần đây nhà anh ta có mở một nhà hàng. Nhà hàng đó vốn dĩ là của nhà bọn họ cho nên rất nhanh đồ ăn đã được chuẩn bị.
Đồ ăn vừa đưa lên, Tổ Hàng nói nhỏ: “Em chỉ cần lo cho em thôi, không cần để ý tới người khác.”
Sau khi ngồi vào bàn tôi mới phát hiện bữa cơm này cũng không chỉ có những người quen thuộc là Linh Tử và Tiểu Mạc, còn có vài người chưa từng gặp, hẳn là người trong gia đình Tiểu Mạc. Hẳn phòng này dành cho những lãnh đạo ăn cơm cùng nhau. Một bàn trong thoáng chốc đã đầy chỗ.
Giám đốc công ty, hẳn là anh trai Tiểu Mạc cũng nói: “Cô cứ việc ăn đi, không cần để ý tới chúng tôi.”
Tôi mỉm cười, gật đầu trả lời rồi ăn. Một ngày trôi qua như vậy quả thật rất đói bụng.
Linh Tử không ăn gì, chỉ bấm ngón tay tính toán, một hồi lâu mới nói: “Không tính sai được, chọn ngày này không có vấn đề gì.” Hóa ra ngày tổ chức quả thật do anh ta chọn. Nhưng đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Tổ Hàng cũng bấm tính một chút, nói: “Ngày quả thật không có vấn đề. Vậy có biến số tác động. Khả Nhân nói thấy Ngụy Hoa, còn mang theo búp bê Barbie. Nếu khi đó ta có thể bắt được hắn thì có lẽ có thể cướp được linh hồn người bảo vệ kia về. Rốt cuộc dù hiện tại hắn chỉ là một người tương đối đặc biệt thì hắn vẫn chỉ là một con người.”
Tổng giám đốc kia lại hỏi: “Tôi tin anh, nhưng chung quy vẫn có chuyện lớn như vậy, anh xem bãi đỗ xe kia nếu không làm gì đó thì sau này cũng không ai để xe ở đó cả.”
Linh Tử cau mày, một hồi lâu mới nói: “Ở tầng hầm kia đặt một cái đồng hồ quả lắc lớn màu vàng, chính là loại nửa tiếng sẽ gõ một tiếng, đến giờ nào sẽ gõ số tiếng tương ứng.” Nói rồi anh ta chỉ vào tôi, nói: “Nhà cô ấy có bán loại đồng hồ này. Tầng hầm ở vị trí Lưu niên phi tinh Ngũ hoàng, Ngũ hoàng cũng là vị trí dễ xuất hiện thần quái. Đặt đồng hồ ở đó, tới giờ thì gõ chuông, loại âm thanh của kim loại này có thể hóa giải thần quái.”
Tôi ở bên nghe, cũng không dám nói chuyện. Nghe anh ta nói vậy mới nhớ tới, trước kia khi còn nhỏ, cứ hơn 7 giờ tôi thì dì lao công thu rác có mang theo một chiếc chuông kim loại, vừa đi vừa gõ. Lúc đó tôi cho rằng đó chỉ là tiếng báo hiệu thu rác mà thôi, còn muốn chạy tới xem. Nhưng không ngờ tiếng chuông của dì đó truyền đến thì ba tôi lại kéo tôi vào trong nhà, đóng cửa cửa hàng lại.
Chỗ để rác là nơi một số quỷ hồn thấp hèn thích. Tiếng chuông của dì kia hẳn còn có ý đuổi bọn chúng đi.
Tổng giám đốc gật đầu: “Các anh không phải là người quen của Tiểu Mạc sao? Chuyện này để Tiểu Mạc xử lý đi. Ăn thôi, lát nữa chúng ta còn phải họp. Đêm nay có lẽ phải họp suốt đêm. Ài, cho người liên lạc với bên truyền hình hay báo đài gì đó, sáng mai chúng ta sẽ tổ chức họp báo ở tòa nhà mở bán. Xử lý không tốt thì tòa nhà này quả thật sẽ rất mệt. Người nhà của người bảo vệ kia đã tới chưa?...”
Anh ta chủ trì rất nhiều chuyện, chờ anh ta nói xong thì tôi đã ăn no. Lúc này bọn họ mới bắt đầu vội vàng ăn.
Một người đàn ông hói đầu khác cau mày nói: “Nhà tôi không có gara, thường này đậu xe ở bên ngoài nhà. Cũng không biết do vấn đề gì mà con trai tôi nghỉ hè nghỉ đông về nhà ở đều sinh bệnh, tới trường lại hết bệnh. Duy nhất một kỳ nghỉ hè không sinh bệnh là do xe tôi bị hỏng phải đưa đi sửa, sau đó còn đi kiện cáo hơn một tháng không đưa về nhà. Đúng kỳ nghỉ hè đó con trai tôi ở nhà lại không bị bệnh. Vợ của tôi khi đó đoán rằng liệu có phải xe đó có vấn đề không.”
Linh Tử nói: “Anh đậu xe ở hướng chính Đông của nhà phải không?”
“Anh nói thật chuẩn. Là phía chính Đông. Nhà tôi chỉ có phía Đông là đỗ xe được.”
“Con trai anh sinh vào ngày nào, để tôi tính cho anh.” Linh Tử nói. Bọn họ vội vàng đi họp bàn nhưng mấy chúng tôi thì không vội, có rất nhiều thời gian.
Người đàn ông đầu hói kia báo thời gian, Linh Tử tính một chút, nói: “Ngũ hành kỵ Hỏa. Xe thuộc Hỏa, đặt ở cung Chấn, đương nhiên cậu ta sẽ sinh bệnh.”
“A? Thật đúng là vấn đề do xe?” Người đàn ông đầu hói có lẽ chỉ nói chuyện chơi, không nghĩ tới thật sự xảy ra vấn đề. “Nhưng nhà chúng tôi chỉ có chỗ đó là còn trống để đỗ xe, không còn hướng nào khác.”
Tổ Hàng nói: “Vậy anh đặt gần chỗ đỗ xe một khối đá bóng loáng lớn một chút. Nhất thạch hóa tam sơn, để tiết hỏa.”
Tô ghé sát vào Tổ Hàng, nói nhỏ: “Tiểu khu chúng ta cũng có người đặt cùng đá như này ở gara. Em đã nhìn thấy.”
“Phải, là nguyên lý này, để tiết hỏa. Nếu Ngũ hành cần Hỏa thì không cần tiết nó đi.”