Mục Lăng nghĩ thầm, nha đầu này xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, lại chưa từng nói một câu ái muội nào có thể chiếm tiện nghi, hiếm khi thấy việc giật mình như vậy.
Nói rất hay có đạo lí, nên hắn cũng không phản bác.
Cố Bình An cảm thấy cô rất oan uổng, cũng không phải là cố ý đánh vỡ, chỉ là tay chân luống cuống, khó tránh khỏi sai sót, cô cũng không ngu đến mức dùng tay đi nhặt những mảnh vỡ, trực tiếp quét qua rồi ném vào trong thùng rác.
Mục Lăng muốn ăn cháo, cô suy nghĩ một chút về lượng cơm ăn trong nồi cơm điện, múc bốn chén gạo, đổ nước, cắm điện vào, nồi cơm điện nhà Mục Lăng có hơi khó dùng, có rất nhiều chức năng, cái nào là nấu cơm đây?
Cố Bình An ấn sao cũng không ấn đúng, Cố tiểu thư chưa bao giờ là người biết khó mà lui, quyết đoán xem xét trên dưới nồi cơm điện làm sao sử dụng, loay hoay đi loay hoay cả nửa tiếng cuối cùng cũng biết rõ chức năng nấu cơm nằm ở đâu.
Mục Lăng dựa ở trên cửa, nhìn cô bận rộn, vui khôn tả.
"Cố Bình An, em ngoại trừ tranh luận, thì còn có thể làm cái gì? Cơm cũng không biết nấu."
Cố Bình An. "Tại sao tôi phải biết nấu cơm?"
"Quả nhiên chỉ có thể tranh luận." Mục Lăng lắc đầu một cái, đột nhiên kéo Cố Bình An một cái, hôn lên môi cô, mỗi lần Mục Lăng hôn đều thô bạo như vậy, dù cho hắn bị Cố Bình An đập đến nở hoa, nụ hôn của hắn cũng không giảm đi một chút thô lỗ nào, trên tay Cố Bình An toàn là vệt nước, trực tiếp dính hết lên áo của hắn. Hiện tại cô bị Mục Lăng hôn có chút chết lặng, điển hình như ta bị chó gặm một cái, không cam chịu cắn lại một cái.
"Bà xã, anh có chút nghiện rồi." Mục Lăng dựa lên trán của cô, cùng ở quá gần nhau, Cố Bình An có thể từ trong đôi mắt của Mục Lăng, bắt gặp hình bóng của cô, cô kinh ngạc lại có chút mờ mịt, tại sao cô lại mờ mịt? Kinh ngạc mới phải là phản ứng của cô chứ, hôn đến nghiện rồi hả? Nha, môi cô thoa mật sao? Lại có thể làm cho Mục đại hôn đến nghiện, chẳng trách gần đây hắn luôn có chút thú tính quá độ.
"Nha!"
Cô ngoại trừ nha một tiếng, cũng không phản ứng lại hắn.
Ngón tay Mục Lăng xoa xoa môi cô, môi đỏ thơm ngọt, mềm mại như hắn tưởng tượng, khiến lòng người rung lòng, không thể không thừa nhận, Cố Bình An thật sự rất ngon miệng, ngon miệng đến hắn nhớ lại thời thiếu niên của mình, thời đại đối với chuyện này hồ đồ rồi lại khát vọng ngông cuồng.
"Em biết người chơi ma túy nghiện rồi sẽ biến thành bộ dạng thế nào không?"
"Không biết." Cố Bình An thẫn thờ nói.
"Nó chính là độc, một khi đã nghiện, em bỏ chạy cũng không thoát, một ngày nào đó, nó sẽ ăn tươi nuốt sống em."
"......." Sống lưng Cố Bình An tê, đẩy hắn một cái, đụng trúng lồng ngực hừng hực của hắn, nhanh chóng rút tay về, "Nếu như anh động dục, muốn tìm người giải tỏa, thì anh đi tìm phụ nữ anh bao nuôi đi, nếu không sẽ rất uổng phí tiền bạc."
"Phụ nữ bên ngoài, anh đã sớm chán rồi." Mục Lăng ung dung nói, "Bây giờ anh hứng thú với chơi bà xã hơn."
Cố Bình An thẫn thờ đánh giá, "Mục Lăng, anh vô cùng cặn bã."
Mục Lăng cười ha ha, nâng cằm Cố Bình An lên, nặng nề hôn một cái, "Cho nên, em đừng làm cho anh chờ quá lâu, bằng không, thua thiệt sẽ là em."
"Cưỡng X sao?"
Mục Lăng nhíu mày, tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, nhìn qua Cố Bình An ba lần, coi như cô cảm thấy Mục Lăng là kẻ cặn bã, nhưng qua việc này cô lại cảm thấy Mục Lăng vẫn có tôn nghiêm, Mục Lăng muốn một người phụ nữ mà phải đi cưỡng bức, này quá là mất mặt rồi.
Không nghĩ tới, hắn lại tự hỏi.
Muốn mặt mũi sao?
"Cưỡng X thì anh cảm thấy không cần thiết, bà xã, em cũng không trinh tiết liệt phụ như vậy mà."