Trong lòng Mục Lăng bốc lên một ngọn lửa nhỏ, lủi lủi lủi bay lên trong lòng.
Hắn không thích ánh mắt của Roman nhìn Cố Bình An chút nào.
Đó là ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ.
Cố Bình An là người phụ nữ của hắn.
Trên mặt Mục Lăng lại không có chút cảm xúc nào, dáng vẻ cà lơ phất phơ như cũ, làm ra một động tác mời, một tay đặt ở trên lưng ghế, thư thái nhàn nhã, không chút để ý hỏi, “Con trai của Mike. Roman?”
“Phí Ân. Roman.” Roman báo tên của mình, “Ngưỡng mộ đại danh của Mục tiên sinh đã lâu.”
Mục Lăng có thể đoán được thân phận của Roman, cũng không có gì là lạ, gia tộc Roman là một gia tộc hắc đạo lâu đời ở Mỹ, có thể nói là cha đỡ đầu của nước Mỹ, không có chuyện làm ăn chính, chủ yếu là buôn bán vũ khí và ma túy, còn có buôn lậu thuốc ở Âu Mĩ với Trung Á. Lão Roman có bốn người đàn bà, năm đứa con, con lớn có một lần vào trạm xăng dầu bị người ta ngăn chặn, bắn đến chết. Hiện giờ con thứ hai và con thứ ba tiếp nhận kinh doanh ma túy của gia tộc, người đang ở vùng Tây Phi ăn sung mặc sướng, con thứ tư chủ yếu phụ trách buôn lậu vũ khí ở Âu Mỹ, mấy đứa con đó Mục Lăng đều từng qua lại, cũng hiểu rõ cụ thể, tư liệu cũng đặc biệt đầy đủ, chỉ có đứa con út, chưa từng xuất hiện trên sân khấu của gia tộc Roman, nghe đồn là kết quả của một đêm xuân khi làm ăn ở HongKong, từ nhỏ chính là một con ma ốm, lão Roman sợ nuôi sống không nổi nên vẫn nuôi Roman ở HongKong, hơn nữa chưa bao giờ để hắn tiếp nhận chuyện làm ăn của gia tộc, với lại mấy đứa con của lão Roman cũng không ai đồng ý để Roman đến tranh giành chuyện làm ăn của gia tộc.
Nếu Roman đã xuất hiện ở trên hòn đảo này thì chứng tỏ rằng, quyền lực của gia tộc Roman trên cơ bản đã rơi vào trong tay Roman, hắn ta nhìn cũng không lớn tuổi lắm, tuyệt đối không vượt qua bộ dáng 25, nếu như có thể mở một đường máu, bắt được quyền khống chế gia tộc, vậy chắc chắn lòng dạ rất độc ác, tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Hắn ta cứu Cố Bình An?
Mở chuyện cười quốc tế gì vậy, hơn nửa mục đích là tiếp cận Cố Bình An thì đúng hơn.
Gia tộc Roman và hắc bang Mexico có quan hệ thiên ti vạn lũ (*), mấy năm nay quan hệ vẫn luôn rất mập mờ, cũng rất hòa hoãn, chuyện chia rẽ trong gia tộc Roman, hắn cũng có nghe thấy, dù sao cũng liên quan đến sự sống còn của đảo chết chóc, lúc trước Hoắc Nhĩ Sâm từng đem chuyện này nói cho hắn nghe, có người nói bên trong tranh quyền rất gay gắt, lão Roman dù sao cũng già rồi, cọp già thì nanh vuốt cũng mất, còn ai quan tâm đây?
(*) Thiên ti vạn lũ: ngàn mối tơ vò – mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp.
Tiểu Roman và hắc bang Mexico liên thủ đã khống chế được gia tộc Roman.
Mục Lăng cười lạnh trong lòng, hòn đảo nhỏ này của hắn, ai ai cũng mơ ước, hắn sao có thể để cho bọn họ được toại nguyện.
Ha đây là một trò chơi rất thú vị, có thể nhiều người chơi, cũng có thể hai người chơi, trên tay Mục Lăng, chỉ có 40 vạn thẻ đánh bạc, Roman lấy ra gấp lần lần thẻ đánh bạc của hắn, Cố Bình An kéo kéo cổ áo Mục Lăng, trước mặt Roman có bốn cái thẻ đánh bạc 500 vạn.
“Mục Lăng, chúng ta chỉ đến để giải trí, đừng chơi.” Mục Lăng ngốc nghếch lắm tiền, bỏ 100 vạn vào sòng bạc, cũng không có gì, cho là giải trí đi, cũng không cần thiết đánh cược với người khác.
Tại sao Roman lại muốn chạy tới đây để đánh cược đây?
“Bà xã, em không tin anh?” Mục Lăng cười như không cười hỏi.
Dưới anh mắt mọi người, cô làm gì dám không tin đây, Mục Lăng chỉ vào môi mình, “Này cho anh một cái hôn đi để người đàn ông của em xông pha chiến đấu nào.”