Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 58: Đường tổng muốn ăn đòn



Hiện giờ Dương Lập Công là người nắm quyền Dương gia, vợ quản rất nghiêm khắc, trong giới kinh doanh không ai là không biết.

Mục Lăng và Đường Dạ Bạch xem như là hậu bối, không biết đã lén lút cười nhạo bao nhiêu lần, vợ Dương Lập Công là tổng giám đốc ngân hàng quốc gia, thế lực thì không cần nói, Dương Lập Công cũng là chủ một đại xí nghiệp quốc gia, hai người dưỡng dục một đứa con trai. Kế hoạch hóa gia đình đối với những người làm việc ngành chính phủ là vô cùng khắc khe, dù cho bọn họ muốn sinh nhiều thêm mấy đứa cũng không có cách nào, gần đây nhất nghe con trai của bọn họ ở quán bar uống say rồi đánh nhau với người khác, đầu bị va chạm, đầu óc trở nên ngốc nghếch, nuôi một đứa con trai như thế, người đã phế bỏ, bọn họ có thể không sốt ruột sao?

Ngay sau đó, Dương Lập Công liền thẳng thắn thừa nhận mình có một đứa con riêng, đồng thời nuôi dưỡng ở bên ngoài nhiều năm, việc này đã gây ra sóng gió lớn ở Dương gia, cũng may tình nhân mất sớm, con riêng vẫn theo Dương Lập Công cùng nhau lớn lên, đối với Dương Lập Công còn rất có tình cảm, cũng cảm thấy mẹ của mình chen chân vào tình cảm của người khác rất quá đáng, cũng khá là căm ghét, rồi lại không thể lựa chọn, một lòng muốn sau khi lớn lên tự dựa vào năng lực của chính mình để thoát ly khỏi Dương gia.

Ai biết, Dương gia đem hắn mang về, đồng thời nhận tổ quy tông.

Sở dĩ vợ Dương Lập Công đồng ý để Dương Sâm về là bởi vì con trai của mình đã phế bỏ, gia nghiệp to lớn mà rơi vào tay người khác, quá không có lời, huống chi Dương Sâm tốt xấu gì cũng là anh em ruột với con trai bà, nhiều năm sau còn có thể chăm sóc con trai của bà, hơn nữa, tiểu tam đã sớm chết rồi, không có chút chuyện tình rắc rối nào, bà mới miễn cưỡng để Dương Sâm trở về.

“Chuyện nhà người ta, chúng ta mặc kệ, chỉ có điều Dương gia và Lý gia vẫn luôn tồn tại rất là đặc biệt, cậu xem Lý gia như mặt trời sắp lặn, chỉ có một lão thái thái chống đỡ, nhưng mà cậu xem, toàn bộ thành phố S này, ai dám nói một câu khó chịu với Lý gia? Ừ, cậu dám, tôi dám, nhưng mà người khác dám sao? Coi như cậu và tôi nói một câu khó nghe, đoán chừng ngày mai sẽ có người dưới ngáng chân. Nghe đến đó có phải là chỉ muốn nói một câu, ** Gà, này quần lão bất tử.”

Mục Lăng, “……….”

Vãi, nói cũng đã bị cậu nói mất rồi, cậu để tôi nói cái gì đây?

Mục Lăng nói, “Cậu từ đâu mà lấy được tin tức này?”

“Tôi có con đường của tôi, chuyện này bọn họ sẽ làm rất đẹp, nói thẳng là con chính thống nhà bọn họ, thực sự là như thế nào, trong lòng ai cũng hiểu rõ, Dương gia lớn như vậy, chi bên so với họ còn lợi hại hơn, dĩ nhiên sẽ có người khó chịu, sẽ có người dở chiêu trò.” Đường Dạ Bạch nói lời ý vị sâu xa, “Vì lẽ đó tôi nói a, Mục đại, làm người phải có niềm vui, đừng có cả ngày chỉ biết kiếm tiền kiếm tiền, đánh đánh giết giết, cũng phải có chút niềm vui cuộc sống chứ, không có chuyện gì thì mời người khác đi uống vài ly, nghe một chút chuyện, chơi đùa đàn bà một chút, sung sướng cỡ nào, tiền là kiếm không hết, người cũng giết không hết mà.”

Mục Lăng, “Đường Dạ Bạch, tôi đánh cược cậu sau này không có vợ.”

“Cậu quan tâm tôi có vợ hay không làm gì, không lẽ cậu muốn chơi gay với tôi sao?” Đường Dạ Bạch liếc mắt nhìn hai bên Mục Lăng, “Dáng người này của cậu thảo lên không đủ nghiện a, tôi từ chối.”

“Tên quỷ này cút cho lão tử!” Mục Lăng giận.

Đường tổng nói thêm một câu, “Nam thẳng ung thư thời kỳ cuối.”

“Có ý gì?”

“Xem thêm nhiều từ thịnh hành trên mạng đi, bạn mập.” Đường tổng than thở, “Chúng ta là bạn cùng lứa tuổi đúng không, tại sao lại khác nhau đến vậy chứ, không hiểu nổi.”

“Cậu cút ngay.” Mục Lăng cảm thấy, hắn đã chịu đựng đủ Đường Dạ Bạch lắm rồi.

Nếu như được phụ nữ cọi trọng, chắc chắn là coi trọng tiền của hắn, không phải là coi trọng con người của hắn.