Cố Bình An không từ chối được, không muốn đeo một chút nào, não hiện ra một số hình ảnh, có người trộm sợi dây chuyền này, một đao chém đầu cô, hình ảnh quá bạo lực máu me, quả thực quá… Khủng bố rồi.
“Tôi cảm thấy lễ phục này đã rất đẹp rồi, không cần thêm trang sức để tôn lên nữa đâu.” Cố Bình An nói, “Không, phải nói, trời sinh tôi quyến rũ, không cần đến đồ trang sức.”
“Em thật nhiều chuyện, bảo em đeo thì đeo đi.”
Cố Bình An đeo vòng ngọc vào, bất ngờ lại phù hợp với cô, Mục Lăng nhìn thấy cũng thật hài lòng, thật ra vòng tay này là tùy ý chọn, vốn là muốn chọn một cái lắc tay kim cương, nhưng lại phối không hợp, nên chọn vòng ngọc, da dẻ Cố Bình An trắng, xương cũng khéo léo, đeo rất ưa nhìn, tôn lên được vẻ đẹp.
Lễ phục trễ ngực, trước mặt là một cảnh xuân như ẩn như hiện, Cố Bình An đã cố ý nhấc áo lên cao, nhưng Mục Lăng ở phía trên nhìn xuống, vẫn thấy rất rõ ràng, Cố Bình An còn nhỏ, nhưng vóc dáng lại vô cùng tốt, thường kiều ngạo về bản thân, quả nhiên diễm phúc của hắn không cạn.
“Chờ chút, để anh giúp.” Mục Lăng lên tiếng cắt ngang động tác của Cố Bình An, cầm lấm dây chuyền, vòng tới phía sau cô, bảo thạch lạnh lẽo kề sát trước ngực, người đàn ông cao to đứng ở đằng sau cô, hết sức chăm chú vì cô đeo dây chuyền, da thô ráp của hắn chạm vào da dẻ sau gáy cô, mang theo một tia ấm áp, da dẻ Cố Bình An hiện lên một tầng mụn nhọt nho nhỏ, sống lưng đều tê, cảm giác rất kì quái, một mực lại không nói ra được, chỉ muốn kết thúc nhanh một chút.
Mục Lăng đeo được sợi dây chuyền rồi rất hài lòng.
Hắn đưa tay cầm lấy khuyên tai, Cố Bình An cuốn quít, “Tự tôi đeo được.”
“Em sợ cái gì?” Giọng nói này nghe giống như run rẩy, sợ cái gì? Mục Lăng nhìn mặt Cố Bình An, mặt đã đỏ hết lên, có cần như vậy hay không? Hắn phát hiện Cố Bình An rất dễ đỏ mặt, động một chút là đỏ mặt, thiếu nữ không rành thế sự, quả nhiên dễ đỏ mặt.
“Tôi tự đeo được.”
“Anh muốn đeo cho em.” Mục Lăng nói, “Anh đeo đồ trang sức cho bà xã, không phải là chuyện bình thường sao?”
Mục Lăng cầm khuyên tai, vừa mới đụng tới lỗ tai Cố Bình An, lỗ tai của cô đã đỏ hết lên, cả người giống như là xù lông, Cố Bình An xoa xoa lỗ tai, thô lỗ nói, “Anh muốn đeo thì nhanh một chút đi.”
Mục Lăng cảm thấy vô cùng thú vị, lỗ tai Cố Bình An đỏ tươi như máu, thực sự là quá nhạy cảm, giống như lỗ tai con mèo, đụng vào là muốn nổ, hắn không nhịn được xoa đi xoa lại, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa lỗ tai cô, Cố Bình An một trận run rẩy, cuống quýt che lỗ tai lại, trốn không thoát đơn giản đứng dậy, Cố Bình An tức giận trừng mắt, kẻ này rõ ràng là cố ý.
“Lưu manh!” Cố Bình An giận, đôi mắt ươn ướt.
Cô chính là không chịu được có người sờ lỗ tai cô, lúc trước đi bấm lỗ tai, cô suýt chút nữa là khóc, lúc nào cũng không nhịn được muốn trốn đi, may mà không né tránh, nếu không là đã bấm trật, bây giờ Mục Lăng phát hiện, lại còn muốn đùa bỡn lỗ tai cô.
“Ha ha ha ha ha ha, Cố Bình An, em thật đáng yêu.” Mục Lăng cười to, khí chất cả người hắn đều là hắc ám, trầm thấp, nở nụ cười này lên, bất ngờ sang sảng, trong lòng Cố Bình An lôi mười tám đời tổ tông của hắn ra chăm sóc một lần.
Mục Lăng vui mừng khôn xiết, chỉ sờ lỗ tai một chút mà thôi, mặt đỏ, lỗ tai đỏ, người cũng đỏ, hắn đang nghĩ, nếu như đích thân làm, Cố Bình An sẽ có phản ứng gì, Mục Lăng đột nhiên ôm lấy Cố Bình An, đầu nghiêng sang một bên, môi ấm áp rơi vào trên lỗ tai Cố Bình An.