Lý Hoan Tình không nhịn được nhổ nước bọt, “Vậy thì đáng đời, Mục Lăng cũng không nói sai, yêu cậu, thì nói sớm một chút a, cậu theo đuổi hắn đã bao lâu, hiện tại cậu phải lập gia đình, hắn chạy tới nói yêu cậu, là tật xấu gì đây?”
“Hắn yêu cậu?”
“Không phải yêu cậu, tại sao bảo cậu cùng với hắn rời đi, Dương Sâm thật biết điều, mình cũng là xem không hiểu.” Lý Hoan Tình nói, “Mục Lăng người này không dễ trêu, sau này cậu hãy thu chút tâm lại, coi như Dương Sâm yêu cậu, hắn cũng không có cách nào. Không, coi như hai người các cậu đều yêu nhau, nam nữ cùng bỏ trốn, chuyện như vậy cậu sẽ không làm được, cậu cũng không bỏ người nhà xuống được, vậy thì không làm được, hắn thế nào cũng không có quan hệ gì với cậu.”
Lòng Cố Bình An nặng nề, “Cậu nói, nếu hắn nói với mình sớm một chút, kết cục của tụi mình có thay đổi gì hay không?”
“Không biết.”
“Mình cũng không biết, nhưng vẫn không cam lòng.”
“Không phải là mối tình đầu, nha, không, không phải là thầm mến mà, có gì đặc biệt, mình cũng từng thầm mến qua rồi thất bại a.” Lý Hoan Tình từ tốn nói, cũng không phải là chuyện gì lớn lao.
“Chờ chút, mình vào phòng rửa tay trước, sau đó nghe cậu nói, cậu vậy mà lại thầm mến qua Tần Mục sao? Mình tưởng Tần Mục biểu lộ chứ.” Cố Bình An nói, hấp tấp vào phòng rửa tay.
Xung quanh phòng rửa tay rất sạch sẽ, Lý Hoan Tình tựa ở trên bồn rửa tay, hơi nhắm mắt lại, cô và Tần Mục là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người thầm mến, cũng không phải là Tần Mục, đương nhiên, đó là một đoạn trôi qua.
Bây giờ, thật lòng thật dạ yêu Tần Mục, muốn cùng Tần Mục kết hôn, sinh con, sống hết đời.
Cô yêu Tần Mục, yêu tha thiết Tần Mục.
Cô cũng đã đồng ý làm vợ Tần Mục rồi, trên đời này ngoại trừ bà nội, thì Tần Mục là người đối với cô tốt nhất, dù mất đi tính mạng cũng không quan tâm, đàn ông như vậy, làm sao không yêu đây?
Đoạn thầm mến này nên giấu ở tận sâu đáy lòng đi.
Mãi mãi cũng không muốn khơi dậy.
Lại nói, đó là một đoạn chuyện cũ rất mất mặt.
Năm đó giữa hè, ánh nắng tươi sáng, thiếu niên áo trắng vóc người thon thả, ánh mắt lạnh lùng, ánh mặt trời bao trùm một tầng mỏng ánh sáng lấp lánh lên người hắn, này thực làm chói ánh mắt nhìn, Lý Hoan Tình đến bây giờ vẫn còn nhớ loại cảm giác tim đập thình thịch kia.
Thời niên thiếu cô từng thích qua Mục Vân Sinh.
Chỉ tiếc, đoạn thầm mến này, cũng không kéo dài bao lâu, cô không giống Cố Bình An nói thẳng ra, thích thì theo đuổi, năm đó cô biết Mục Vân Sinh phải đi, để lại một tờ giấy cho hắn, nếu như thích cô thì đến cây cầu ở phố cũ gặp mặt, mặc kệ có chuyện gì khó khăn, cô cũng sẽ cùng hắn vượt qua.
Cô chờ cả một đêm, nước sương làm ướt tóc, cô chờ người, nhưng không đến.
Từ đó về sau, không còn bóng dáng.
Bắt đầu từ ngày đó, cô cũng hiểu được, Mục Vân Sinh và cô là người của hai thế giới, cuộc đời của hắn không có vị trí của Lý Hoan Tình, cuộc đời của cô, cũng không có vị trí của Mục Vân Sinh, bọn họ lại như hai đường thẳng song song.
Tiếc nuối sao?
Lý Hoan Tình thật lòng suy nghĩ một chút, nghĩ đến Tần Mục.
Cô không tiếc nuối, nếu như năm đó Mục Vân Sinh không phải lấy phương thức này cự tuyệt cô, thì cô cũng sẽ không yêu Tần Mục, sẽ không cùng Tần Mục ở bên nhau.
Tần Mục tốt như vậy, cô có cái gì để tiếc nuối đây?
Sau này Mục Vân Sinh sẽ gặp được người phụ nữ thích hợp hơn, vì lẽ đó, bọn họ sẽ không có cái gì để tiếc nuối.
“Hoan Hoan, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy, mình đã gọi cậu hai lần rồi đấy.”
“Nha, mình nhớ mối tình đầu.” Lý Hoan Tình từ tốn nói, “Được rồi, đi thôi.”
“Chờ chút, mối tình đầu của cậu không phải là Tần Mục sao? Có cái gì hay để nghĩ?” Cố Bình An nhớ, Lý Hoan Tình vẫn luôn ở bên Tần Mục mà.
“Đúng vậy a, một ngày không gặp, như cách ba thu, có vấn đề sao?”