Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 709: Sống Hay Chết Là Do Cậu Quyết Định





Hoa Hiền Phương cũng không có dừng lại, mím môi dưới, tiếp tục nói:
“Bố chồng à, lúc trước bố còn cho rằng Tư Mã Ngọc Như đã rời đi, giống như bình thường nổi điên đi khắp thế giới tìm kiếm cô ta.

Mà thật tình lại không biết cô ta trốn ở bên cạnh Dương Thành, một mực âm thầm liên hệ với Tư Mã Minh Thịnh.

Chẳng qua cô ta chỉ là chơi một chiêu lấy lui làm tiến, dùng cái này để giữ lấy lòng của bố mà thôi.

Năm ấy chị ở bệnh viện bị người tráo đi cũng là do cô ta sai khiến Tư Mã Minh Thịnh làm.

Từ đầu tới cuối, cô ta mới chính là kẻ chủ mưu đằng sau bức màn này.

Tư Mã Minh Thịnh chẳng qua chỉ là một con rối làm việc thay cho cô ta mà thôi.

Cô ta nhìn trúng thế lực của nhà họ Mã, khiến cho Tư Mã Minh Thịnh ly hôn với vợ của cậu ta.


Dì Lâm lúc đó đang mang thai đứa nhỏ, không muốn ly hôn, cô ta lập tức âm thầm hạ thuốc làm cho dì ấy sảy thai.

Bao nhiêu năm qua, lương thiện của cô ta, sự bao dung của cô ta, tất cả đều là giả vờ.

Chẳng qua cũng chỉ là để tập hợp sức mạnh, tới tranh giành gia nghiệp của nhà họ Lục.

Bố chồng, bố có thể không tin con, nhưng xin bố hãy sáng suốt một chút, dùng lý trí mà nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhìn xem rốt cuộc cô ta là dạng người gì.”
Tư Mã Ngọc Như quả thực sắp nổi điên, rướn cao cổ lên, điên cuồng gào thét:
“Hoa Hiền Phương, cô nói hươu nói vượn, cô ngậm máu phun người, cô vu khống hãm hại tôi, cô giội nước bẩn lên người của tôi như vậy là có mục đích gì? Có phải Y Hạo Phong đã kêu cô làm như vậy hay không?”
“Từng lời nói của tôi đều là sự thật.

Nếu như cô đã không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm, những chuyện mà cô đã làm, cuối cùng rồi cũng sẽ bị người ta biết được mà thôi.

Cho dù là bao nhiêu năm trôi qua thì cũng sẽ có một lúc nào đó mọi chuyện bị vạch trần.” Hoa Hiền Phương từng câu từng chữ rõ ràng hữu lực nói.
Tuy rằng Lục Vinh Hàn không muốn tin, nhưng rốt cuộc trong lòng ông ấy vẫn bị dao động kịch liệt.
Ba mươi năm trước, Hoa Hiền Phương còn chưa ra đời, cô không có khả năng biết được những chuyện này.
Là có người đã nói với cô chuyện đó.
Mà người duy nhất có thể hiểu rõ sự tình chính là mẹ của Lâm Đại Dao.
Thù hận của bà ta đối với Tư Mã Ngọc Như cũng không thua gì Tư Mã Minh Thịnh.
Bà ta nhất định cũng giống như những người khác hiểu lầm Tư Mã Ngọc Như, cho rằng những hành vi xấu xa của Tư Mã Minh Thịnh có liên quan tới Tư Mã Ngọc Như.
“Hoa Hiền Phương, con người khó tránh khỏi những lúc bị thù hận bản thân bịt kín hai mắt, những lời mà cô nghe được cũng chưa chắc đã là sự thật.

Không ai trên thế giới này hiểu rõ Ngọc Như hơn tôi, cô ấy sẽ không làm ra những chuyện như vậy đâu.”
Hoa Hiền Phương cảm thấy nản lòng thoái chí:
“Ở trong mắt của bố, toàn bộ người trên thế giới này đều đang hãm hại Tư Mã Ngọc Như, toàn bộ người trên thế giới này đều không có ai hiểu được Tư Mã Ngọc Như cả.

Ông nội, bà nội, mẹ, Kiến Nghi, Sênh Hạ, Đại Dao, dì Lâm,… còn có những người đã từng bị cô ta làm tổn thương nữa chứ.

Tất cả mọi người đều là kẻ đần, đều không có thông minh như bố, không có tỉnh táo như bố, không có nhãn lực tốt như bố, có đúng không? Bố, đã nói rằng bố, ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm.

Vậy còn ông nội thì sao, ông nội anh minh thần võ, chưa từng nhìn lầm bất kỳ ai.


Chẳng lẽ bố, cho rằng ông ấy cũng nhìn lầm Tư Mã Ngọc Như hay sao? Bố, rốt cuộc có biết cái gì gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường hay không, ngoài cuộc thì tỉnh táo mà trong cuộc thì u mê không?”
Toàn thân Lục Vinh Hàn bỗng chốc run rẩy kịch liệt:
“Đủ rồi, Hiền Phương, hôm nay cô tới đây là để tìm Sênh Hạ, không phải đến để thương lượng chuyện riêng của tôi đâu.”
“Bố nói đúng.

Nếu như hôm nay cô ta không giao Sênh Hạ ra, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.” Giọng nói của Hoa Hiền Phương lạnh lẽo, giống như hai tảng băng va chạm vào nhau vậy.
Tư Mã Ngọc Như thật sự muốn xông tới xé rách miệng của cô, để cho cô không nói tiếp được, tránh cho Lục Vinh Hàn bị cô thuyết phục mà sinh lòng nghi ngờ với cô ta.
Thế nhưng Lục Kiến Nghi và một đám người mặc đồ đen cứ nhìn chằm chằm vào, cô ta cơ bản cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Hoa Hiền Phương, tôi không biết cô vu oan hãm hại tôi như thế rốt cuộc là có mục đích gì.

Nếu như cô chỉ muốn giúp Y Hạo Phong trút giận mà nói thì chỉ cần nhằm vào tôi là được, đừng làm tổn thương đến Ngọc Thanh.

Thằng bé vô tội, chỉ cần cô giao thằng bé lại cho tôi, tôi lập tức sẽ thả Sênh Hạ ra.”
“Người làm tổn thương Ngọc Thanh chính là cô đấy, người dọa cho thằng bé sợ chạy cũng là cô, bây giờ cô lại luôn miệng tìm tôi đòi người có phải là rất buồn cười hay không đây? Nếu như cô cho rằng Ngọc Thanh ở chỗ của tôi thì lập tức lấy chứng cứ ra đây, còn nếu như không đúng sự thật thì cũng đừng trách tại sao tôi không khách khí với cô nhé.” Hoa Hiền Phương lạnh lùng nói.
Lục Kiến Nghi nhìn xuống đồng hồ: “Tổng giám đốc Lục, tôi cho ông thời gian năm phút, nếu như ông không thể dùng lời nói tác động được người phụ này giao Sênh Hạ ra thì tôi sẽ dẫn cô ta rời đi.”
Trên trán Lục Vinh Hàn toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Ông ấy biết, Lục Kiến Nghi nói được làm được, cơ bản cũng sẽ không nể mặt ông ấy.
Tình cảm bố con giữa hai người bọn họ đã kết thúc từ lâu lắm rồi.
“Ngọc Như, nói cho bọn họ biết Sênh Hạ ở đâu đi, nếu không, anh chỉ có thể để cho Kiến Nghi đưa em đi.”
Nghe nói như thế, dọc theo sống lưng Tư Mã Ngọc Như toát ra một tia hàn ý.
Rõ ràng là Lục Vinh Hàn cũng không bảo vệ được cô ta.
“Vinh Hàn, chẳng lẽ anh muốn bỏ mặc chuyện của Ngọc Thanh hay sao?”
“Ngọc Thanh là Ngọc Thanh, Sênh Hạ là Sênh Hạ, không nên vì chuyện của Ngọc Thanh mà làm liên lụy đến Sênh Hạ.”
Trên trán Tư Mã Ngọc Như nổi lên gân xanh cuồn cuộn: “Nếu như em không nói như vậy thì bọn họ sẽ chịu bỏ qua cho Ngọc Thanh hay sao?”
“Bọn họ đã nói không có liên quan tới chuyện của Ngọc Thanh, em không cần phải làm căng lên như vậy.” Lục Vinh Hàn nói, nếu như cô ta vẫn còn tiếp tục cố chấp thêm nữa, Lục Kiến Nghi chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Bây giờ Sênh Hạ đang ở chỗ của Minh Thịnh.

Nếu như không thấy được Ngọc Thanh mà nói, cậu ta cũng sẽ không để cho Sênh Hạ đi.”
Sắc mặt Lục Vinh Hàn tái nhợt: “Em vậy mà còn cấu kết với cùng một hội với cái tên vô liêm sỉ kia, còn giao Sênh Hạ cho cậu ta, chẳng lẽ em bị cậu ta làm hại còn chưa đủ hay sao?”
Đáy mắt Lục Kiến Nghi hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, anh bước dài tiến lên, nắm lấy cánh tay Tư Mã Ngọc Như, mạnh mẽ hất cô ta ra, đẩy đến chỗ của đám người áo đen.

Người áo đen lập tức khống chế cô ta.
“Đưa cô ta đi tìm Tư Mã Minh Thịnh.”
Tư Mã Ngọc Như sợ tới mức ra sức liều mạng hét chói tai: “Vinh Hàn, cứu em với…”
Lục Vinh Hàn thở dài: “Tôi và các người cùng đi tìm con nghiệp chướng kia.”
Bên trong một căn biệt thự bí mật của Tư Mã Minh Thịnh.
Người của Lục Kiến Nghi đến còn sớm hơn so với dự kiến của Tư Mã Minh Thịnh.
Lúc trước khi Tư Mã Ngọc Thanh bị bắt cóc, anh đã lập tức phái người tra xét qua sản nghiệp của Tư Mã Minh Thịnh mấy lần, cho nên rất dễ dàng đã tìm được biệt thự bí mật của cậu ta.
Lục Vinh Hàn ở trong xe, không có bước xuống, chỉ cần Lục Kiến Nghi không gây bất lợi cho Tư Mã Ngọc Như, những chuyện khác ông ấy cũng sẽ không quản.
Điều quan trọng nhất chính là cứu Sênh Hạ an toàn trở ra ngoài.
Tư Mã Minh Thịnh không nhìn thấy con trai Ngọc Thanh, chỉ nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như đang bị gô cổ trói chéo tay sau lưng, miệng của cô ta cũng bị băng dán bịt kín, không nói được gì.
“Sênh Hạ đâu?” Lục Kiến Nghi cắn răng hỏi.
“Người tôi cần chính là Ngọc Thanh, chỉ cần anh đưa Ngọc Thanh tới, tôi sẽ thả con bé ra.”
Tư Mã Minh Thịnh nói.
“Con của cậu không có ở trong tay tôi, chỉ có bà già này ở đây mà thôi.

Hôm nay cô ta sống hay chết toàn bộ đều là do cậu quyết định.” Từng câu từng chữ trong lời nói của Lục Kiến Nghi đều tràn đầy sát khí đẫm máu.
Tư Mã Minh Thịnh căm tức không thôi: “Anh đối xử với chị gái của tôi như vậy, bộ không sợ anh rể của tôi của trách tội hay sao?”
Đôi môi mỏng của anh hé ra, cong lên thành một nụ cười âm lãnh: “Thế thì cậu trói con gái ruột của ông ấy như vậy, cậu cảm thấy ông ấy sẽ bỏ mặc hay sao?”
Dây thần kinh trên mặt Tư Mã Minh Thịnh co rút lại: “Sênh Hạ cũng là cháu gái bên ngoại của tôi, tôi sẽ không làm tổn thương con bé, hiện tại con bé không sao cả.

Chỉ cần anh thả Ngọc Thanh ra, tôi sẽ đưa con bé trở về.”
Anh hừ nhẹ một tiếng, chưa từng có kẻ nào dám cò kè mặc cả với anh hết.
“Tư Mã Minh Thịnh, công ty mới mở của cậu cũng không tệ.

Có muốn tôi giúp cậu một tay hay không?” Một câu nói nhẹ nhàng bay bổng của anh giống như lông vũ rơi xuống mặt đất, kéo theo lực chấn nhiếp làm cho thần kinh khắp người Tư Mã Minh Thịnh đều mạnh mẽ chấn động..