“Ừ.” Hai người nâng Chung Thịnh bỏ vào máy hồi sức, đóng nắp lồng lại. Gerald thuần thục nhấn mấy nút ở trên máy. Sau đấy hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, chờ Chung Thịnh đi ra.
Xích —-
Không bao lâu sau, tiếng áp khí vang lên. Hai người nghe tiếng quay đầu lại, thấy người nằm trong máy hồi sức trước đó mở nắp ra. Người nọ ngồi dậy rồi cũng ngạc nhiên khi thấy trong phòng có thêm hai người, nhưng rồi cậu ta đứng lên, mỉm cười chào bọn họ.
Hạng Phi không quen cậu thanh niên này, nhưng Gerald thì biết cậu ta đã lâu. Qua sự giới thiệu của Gerald, Hạng Phi đã rất nhanh bắt chuyện với thanh niên tên Fredia này.
Nghe cậu ấy nói họ mới biết thì ra không chỉ có Chung Thịnh bị trưởng quan ngược đãi, mà Fredia đây cũng vậy.
Đương nhiên, so với việc đối chiến cơ giáp trên mạng thì Fredia thảm hơn. Dù sao thì ở trong phòng trọng lực, cái có thể chỉ dẫn chỉ có … kỹ thuật chiến đấu.
Trước khi tới đây, gia tộc có mời huấn luyện viên để chỉ dạy Fredia về kỹ thuật chiến đấu, nhưng hiển nhiên trình độ của huấn luyện viên này không thể so được với viên thiếu úy kia. Mấy chiêu thức của Fredia trước mặt viên thiếu úy thì chẳng đáng gì. Thế nên, Fredia đã được “chỉ dạy” tận tình một phen, cuối cùng không thể không vào phòng y tế. Nếu không, cậu thật sự không thể nhìn nổi cái mặt bầm dập đó. Cậu cũng từng hoài nghi phải chăng vị thiếu úy tóc đỏ ghen tỵ với gương mặt tuấn tú của cậu, cho nên mới đặc biệt nhắm vào mặt cậu mà ra đòn …
Chờ khi Chung Thịnh bước ra khỏi máy hồi sức, ba người đang tán gẫu rất say sưa vui vẻ.
Fredia không hề phản cảm với thân phận trẻ cô nhi của Chung Thịnh. Tuy cậu là con trai của trưởng quan chấp chính tinh cầu Hải Lam, nhưng đồng thời cậu cũng là một thanh niên hướng tới cuộc sống quân nhân đầy nhiệt huyết. Trong mắt cậu, chỉ có ba người đám Chung Thịnh là có hy vọng ở lại trường quân đội Đệ Nhất. Đối với chiến hữu tương lai, cậu tất nhiên không ngại kết giao trước.
Còn những người khác? Tại sao cậu phải lãng phí thời gian với những kẻ nhất định bị đào thải?
Có sự trợ giúp của máy hồi sức, Chung Thịnh đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Thế là, ngày hôm sau, Chung Thịnh có mặt đúng giờ trong phòng điều khiển cơ giáp. Làm Hạng Phi và Gerald thấy rợn người là ngoại trừ Từ Vệ Quốc còn có hai thiếu úy khác đang tươi cười nhìn bọn họ.
Ngày thứ hai sau khi phi thuyền của trường quân đội Đệ Nhất rời khỏi tinh cầu Hải Lam, số khách thường trú ở phòng y tế từ hai tăng lên thành bốn.
“Hô … Cuối cùng cũng tới rồi …” Hạng Phi từ giữa đại sảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không hạm vận tải từ từ hạ xuống không cảng số 3 ở tinh cầu thủ đô.
“Đi thôi.” Chung Thịnh kéo tay cậu.
Một hàng chín học viên dự bị, dưới sự hướng dẫn của trung úy Beasley, xuống khỏi phi thuyền, đi lên một chiếc xe huyền phù mang dấu hiệu của trường quân đội Đệ Nhất.
Không biết có phải các học viên khác cũng nhận ra cái gì hay không, đến ngày thứ ba bọn họ bắt đầu lục tục sử dụng các dụng cụ huấn luyện. Chẳng qua, nếu so với đám Chung Thịnh có huấn luyện viên chuyên môn chỉ dạy, họ đã khởi đầu chậm một bước. Họ cũng từng có ý thỉnh cầu các huấn luyện viên chỉ dạy. Nhưng, thấy bộ dạng thê thảm của Chung Thịnh sau khi được thiếu úy Từ “chỉ dạy”, họ đồng loạt rút lui.
Thế là trong phòng huấn luyện điều khiển cơ giáp thường xuyên diễn ra cảnh tượng kỳ lạ sau: ba chiếc cơ giáp màu đen lấy thực lực áp đảo đánh tơi bời ba chiếc cơ giáp huấn luyện màu đỏ, mà vài ba chiếc cơ giáp màu đỏ khác thì co rúm lại trong góc, thực hiện các động tác cơ bản rất quy củ.
Đi gần một tiếng, xe huyền phù chở họ đến trước cổng lớn của trường quân đội Đệ Nhất.
Đoàn người bước xuống xe, đập vào mắt họ đầu tiên là cánh cổng bằng thép hùng vĩ của trường quân đội Đệ Nhất. Cửa sắt đen thâm trầm phản xạ ra những tia sáng lạnh, hai bên có hai chiến sĩ đứng thẳng tắp. Trên cổng treo cao quân kỳ đỏ sẫm của liên bang. Sắc đỏ mang ý nghĩa hòa bình của liên bang phải dùng máu vô vàn quân nhân để đổi lấy.