Chú Ái Tinh Không

Chương 21



Editor: Nguyệt

“Xin lỗi, trưởng … A …” Chung Thịnh vừa định trả lời lại đột nhiên nghẹn họng. Bởi vì hiện tại anh không thể gọi Ariel là trưởng quan, cũng không thể gọi là Ariel. Nếu vậy, anh không biết giải thích sao lại biết tên đối phương.

“Tôi là Ariel Clifford. Cậu có thể gọi tôi là Ariel.” – Ariel thản nhiên nói.

Chung Thịnh xấu hổ vô cùng, vội vàng lau nước mắt, chìa tay ra: “Xin chào. Tôi tên là Chung Thịnh. Rất vui được gặp cậu.”

“Xin chào.” Ariel cũng rất hữu hảo cầm tay anh, đồng thời lẳng lặng đánh giá anh một phen.

Cảm nhận được tầm mắt của Ariel, Chung Thịnh bất giác đứng thẳng người, thu lại vẻ mặt kích động, giống như một anh lính chờ kiểm duyệt. Cho đến khi tầm mắt ấy dời đi, anh mới thở nhẹ một hơi.

“Tôi đến trước cậu hai ngày, ở phòng ngủ bên trái. Cậu có thể sử dụng phòng ngủ bên phải. Phòng bếp và phòng khách dùng chung. Bình thường tôi làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, cho nên nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc sẽ không quấy rầy đến cậu.” Ariel giới thiệu đơn giản về mình.

Nhưng Chung Thịnh nghe vào tai lại thấy khác. Thực hiển nhiên, cái Ariel nói là không quấy rầy đến mình, trên thực tế là ám chỉ mình cũng đừng làm phiền đến y. Cũng may mình đã làm phó quan cho ngài Ariel chừng năm năm, cho nên rất quen với quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Ariel. Bởi vậy, anh không lo mình sẽ ảnh hưởng đến đối phương.

“Tôi hiểu rồi. Tôi cũng sẽ không quấy rầy đến cậu.” Chung Thịnh cố kìm chế xúc động muốn hành lễ với đối phương. Anh đã hạ quyết tâm trong ba tháng tới, cho dù liều mạng cũng phải ở lại trường quân đội Đệ Nhất. Có thể đứng bên cạnh ngài Ariel đã là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi.

“Ừ.” Ariel không nói thêm gì nữa, chỉ thản nhiên gật đầu rồi ngồi lại ghế sofa, tiếp tục đọc sách.

Chung Thịnh thở nhẹ một hơi. Tuy hiện tại ngài Ariel chưa phải là thiếu tướng, nhưng khí chất mãnh liệt trên người đối phương trước sau vẫn như một. Đối mặt với ánh mắt xem xét của y, anh có cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới đều bị nhìn thấu, làm hại tim anh đập thình thịch, thậm chí không nhịn được hoài nghi có phải ngài Ariel nhìn ra anh trọng sinh hay không.

Đương nhiên, chuyện này nói rất vô căn cứ, cho dù ngài Ariel có lợi hại mấy cũng không thể nhìn đến nội tâm anh. Nếu y có khả năng đó thì đời trước anh đã chẳng che giấu được tình cảm của mình năm năm trời, thậm chí đến một khắc cuối cùng khi Ariel chết đi anh mới hô lên.

Nhấc cái ba lô mình làm rơi xuống đất lúc nãy lên, Chung Thịnh vội vàng vào phòng ngủ của mình. Sau khi đóng cửa lại, anh gần như xụi lơ trên sàn.

Như đang nằm mơ vậy, ngài Ariel chẳng những còn sống, thậm chí trở thành bạn cùng phòng của anh. Có thể nói chuyện gần gũi, ngang hàng với ngài Ariel là điều Chung Thịnh nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Thở gấp từng hồi, thật vất vả bình phục lại tâm tình, bấy giờ Chung Thịnh mới có thời gian đánh giá phòng ngủ của mình. Phòng tiêu chuẩn của sĩ binh, trên bức tường trắng xóa không có hoa văn gì. Trước cửa sổ treo một bức màn màu lam nhạt, bên dưới để bàn học. Hai bên bàn là giường đơn và một đản thương. Khác với loại đản thương dùng để huấn luyện cơ giáp trên phi thuyền, loại này được cài đặt để truy cập mạng internet. Nói chính xác ra thì, đây là một phương thức khác để học viên tiến hành tập luyện cơ giáp.

Khi nhìn đến đản thương màu tuyết trắng, Chung Thịnh không khỏi lại cảm khái về tài lực hùng hậu của trường quân đội Đệ Nhất. Đản thương giả thuyết giống thế này người bình dân không có khả năng chi trả. Đừng nói đản thương, cho dù là loại mũ giáp rẻ nhất, người bình thường cũng phải mất một năm tiền lương mới mua được. Nhưng loại đản thương này ở trường quân đội Đệ Nhất lại đủ cho mỗi học viên dự bị đều có một cái. Chỉ nhiêu đó đã thấy được trường đầu tư cho việc huấn luyện học viên như thế nào.

Đồng thời, đây cũng gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cho Chung Thịnh. Đừng tưởng rằng hoàn thành khóa huấn luyện quy định là có thể bình an đại cát. Chỉ e chính loại huấn luyện nhìn không thấy này mới là tiêu chuẩn trọng yếu quyết định việc họ có thể ở lại hay không.

Chung Thịnh dời mắt nhìn sang chiếc giường đơn, thở dài lặng lẽ. Khó trách trên giường chỉ có một cái gối mà không còn gì khác. E là số ngày anh được ngủ trên giường trong ba tháng tới chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chung Thịnh vò đầu, cố lấy lại tinh thần. Mặc kệ thế nào, hiện tại anh đã đi được bước đầu tiên, lại còn may mắn trở thành bạn cùng phòng của ngài Ariel. Nếu chỉ vì không đủ chăm chỉ mà bị đào thải, chỉ được gặp ngài Ariel trong thoáng chốc, thì chẳng cần người khác, bản thân anh cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Sửa sang lại quần áo của mình một chút, anh mở ba lô lấy hộp trà bưởi ra. Hộp trà bưởi này anh mua trước khi lên đường đến không cảng tinh cầu Hải Lam. Lúc ấy Hạng Phi sợ mình lên phi thuyền rồi sẽ nhàm chán nên kéo anh đi mua mấy quyển tiểu thuyết. Khi tính tiền, vừa lúc có một quầy trà bưởi ở bên cạnh, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại cầm luôn một hộp. Lúc trước không cảm thấy gì, giờ mới thấy thật may mắn. Bởi vì, trong số những sở thích hiếm hoi của ngài Ariel, trà bưởi xếp số một. Mà trước đây, để trở thành một phó quan vĩ đại, anh đã luyện tập tay nghề pha trà của mình rất nhiều.

Nở một nụ cười thản nhiên, Chung Thịnh cầm hộp trà bưởi ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, Ariel vẫn ngồi như lúc nãy, tay cầm quyển sách đọc chăm chú. Nghe tiếng Chung Thịnh mở cửa, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn. Chung Thịnh không khỏi hồi hộp. Mỗi lần đối mặt với ngài Ariel anh đều vậy, dù sống lại một lần tật xấu này vẫn chẳng thay đổi.

Anh hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười hiền lành: “Tôi có một hộp trà buởi, cậu muốn uống một ly không?”

Ariel chớp mặt vài cái, mặt bình tĩnh không biểu cảm.

Ngay khi Chung Thịnh cho rằng y sẽ từ chối, đối phương lại gật đầu: “Có.”

Chung Thịnh nhất thời vui mừng quá đỗi, nhưng cũng thấy nghi hoặc. Trong ấn tượng của anh, Ariel rất khó tính với trà nghệ. Trước kia anh phải tập luyện rất lâu mới vừa mắt y. Nhưng hôm nay mới gặp lần đầu, y lại tiếp nhận lời mời của mình, chuyện này thật khó tin.

Chút nghi hoặc này rất nhanh bị anh quy kết cho việc hiện giờ ngài Ariel còn chưa phải thiếu tướng mà chỉ là một học viên, cho nên mới thể hiện mặt thân mật với bạn cùng phòng. Cho dù anh pha trà khó uống, xuất phát từ lễ phép, có khi y cũng không cự tuyệt.

Nếu có ai biết tính cách thật của Ariel mà nghe được suy nghĩ này của Chung Thịnh, nhất định sẽ bảo là nói bậy. Ariel ấy mà, nếu đã không muốn tiếp nhận ý tốt của ngươi thì hắn sẽ cự tuyệt ngươi gọn gàng, dứt khoát, tuyệt đối không vì cái lễ phép chó má mà tiếp nhận ngươi.

Bởi vì cảm xúc lên xuống quá nhanh trong một khoảng thời gian ngắn, cho nên dù Chung Thịnh cứng cỏi mấy cũng không khỏi thở phào. Vì thế, anh hoàn toàn không để ý thấy từ khi mình bước ra khỏi phòng ngủ, Ariel ngồi trên sofa không những duy trì tư thế như khi anh mới đến, mà ngay cả sách cũng không lật trang nào.

Nhìn bóng Chung Thịnh đi vào phòng bếp, Ariel lẳng lặng bỏ cuốn sách dùng để ngụy trang xuống, đôi mắt vốn không chút tình cảm của hắn giờ lại hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại.

Hắn dựa người vào ghế sofa, chậm rãi nhắm mắt. Trong không khí phảng phất mùi trà bưởi ngòn ngọt. Hương vị quen thuộc làm hắn bất giác thả lỏng thân thể, khóe miệng mang theo ý cười.