Trên khắp chiến trường, vô số quái vật đấu đá lung tung, giết chết những tu sĩ Nhân tộc đang kháng cự.
Mà ở phía sau trận địa của Nhân tộc, hơn mười tu sĩ đứng đầu đang vây quanh một ông lão tóc bạc, nhao nhao bắt quyết về phía phôi thai kiếm khí ở trước mặt ông lão, tăng tốc rèn binh khí.
Sở dĩ bọn họ bất chấp tất cả cũng phải rèn xong thanh kiếm này, là bởi vì Tạ Cô Hồng đã lấy được phương pháp rèn Thiên Địa song kiếm trong bức tường vây bằng sắt.
Truyền thuyết nói rằng Thiên Địa song kiếm có sức mạnh vô tận, chuyên giết Thần tộc và quái vật Hoang Cổ.
Hiện tại, Thiên kiếm đã được rèn đến giây phút quan trọng nhất.
Số phận của Nhân tộc được quyết định bởi điều này.
Ít nhất thì thế giới tu hành cho là như vậy.
“Ta đã xong khâu rèn của mình rồi.”
Một đại tu sĩ của ba nghìn thế giới đã thu hồi thủ quyết, nói.
Hắn ta phi thân đi, tiến đến tiền tuyến bằng một tốc độ nhanh nhất, rất nhanh đã dẫn theo một đội tu sĩ, xông vào trong đám quái vật.
Theo sau hắn ta, mỗi một đại tu sĩ hoàn thành xong nhiệm vụ của mình đều gia nhập vào trận chiến.
Quái vật Hoang Cổ áp chế toàn bộ trận địa của Nhân tộc, trận chiến đã tiến đến thời khắc oanh liệt nhất, bọn chúng phải xông lên ngay lập tức.
Nhân tộc vẫn đang đứng ở giây phút cuối cùng trước khi thất bại.
Theo sự phát triển của chiến cuộc, quái vật Hoang Cổ sẽ dần dần chiếm thế ưu thế, từng bước từng bước giết chết tất cả các tu sĩ cao cấp của Nhân tộc, sau cùng giành được chiến thắng trong trận chiến.
Đó cũng là thời khắc Thiên kiếm được rèn xong, được hợp thành vũ khí của vực sâu vĩnh hằng.
Tất cả những điều này đã được lặp đi lặp lại vô số lần.
Thế nhưng hôm nay, vào giờ phút này, tất cả những điều này sẽ xảy ra một lần cuối cùng.
Vận mệnh của tất cả mọi người, cuộc chiến giữa Nhân tộc và vực sâu sẽ phân ra kết quả trong lần cuối cùng này.
Đúng lúc này.
Cố Thanh Sơn đến.
Không có bất kỳ một dấu hiệu nào, bọn họ lặng lẽ xuất hiện ở một góc hẻo lánh nhất của chiến trường.
Lạc Băng Ly xuất hiện đầu tiên, rơi xuống phía sau một gò đồi.
Theo sau là Sơn Nữ đang ôm Tiểu Tịch, lúc này, cô đã khôi phục lại hình dạng của mình.
Sau cùng là Cố Thanh Sơn.
Lạc Băng Ly lấy ra một mảnh ngọc giản, vừa nhìn vừa nói: “Chúng ta sẽ làm theo trình tự.”
“Được, cô nói đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi hãy nhìn về phía Bắc đi, quái vật Hoang Cổ đến từ phương Bắc, trên hướng tiến lên của bọn chúng có mấy đội quân Nhân tộc.” Lạc Băng Ly nói.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn xuống toàn bộ chiến trường, gật đầu nói: “Tám phương trận tấn công, một tiểu đoàn kiếm tu phụ trách xông trận, ba trận địa thuật pháp, còn có hai tiểu đoàn quân tiên phong thuộc về võ tu, một đội tiếp viện, một tiểu đội Trận pháp sư có ba mươi người.”
Hắn lẩm bẩm: “Tiểu đoàn quân tiên phong đang tiến đến gần chúng ta sắp không chống đỡ được nữa rồi, dấu hiệu thất bại ngày càng rõ ràng.”
Lạc Băng Ly nói: “Không sai, sau khi người của tiểu đoàn quân tiên phong chết hết, sẽ có một quân đoàn quái vật vượt qua doanh trại này, tấn công trận địa thuật pháp.”
“Thế thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Như vậy, lũ quái vật sẽ tạo ra một khe hở trong lúc tập kích bất ngờ, ngươi hãy nhìn bên kia đi.”
Lạc Băng Ly chỉ về hướng của một trận địa quân đội khác.
Đó là chiến trận do các kiếm tu tạo thành, bọn họ luôn sẵn sàng đi chi viện cho các nơi.
“Nhìn thấy rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Lát nữa hãy đi theo ta.” Lạc Băng Ly nói: “Ngay khi tiểu đoàn quân tiên phong bị tiêu diệt hết, chúng ta sẽ lập tức xông lên nơi xuất hiện kia khe hở, đến doanh trại kiếm tu.”
“Sau đó thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lạc Băng Ly nói: “Chúng ta sẽ xuất lệnh bài của Tiên vương, ra lệnh cho bọn họ xung phong nghênh địch, như vậy sẽ giúp chúng ta tranh thủ được một khoảng không gian để ra ngoài, chúng ta có thể vượt qua quân đoàn quái vật Hoang Cổ một lần nữa, di chuyển đến nơi chế tạo vũ khí.”
Cố Thanh Sơn thoáng im lặng, nói: “Như vậy, bọn họ đều sẽ chết hết.”
Lạc Băng Ly nói: “Bọn họ đều là những người phải chết, trong tương lai không có sự tồn tại của bọn họ, cho nên ngươi không cần phải thương cảm đâu.”
“Nếu như ta cứu được bọn họ, thì sẽ như thế nào?” Cố Thanh Sơn như có điều suy nghĩ, hỏi.
Lạc Băng Ly sợ hết hồn, vội vàng nói: “Nhất định không được làm như vậy, bởi vì lịch sự của mấy vạn năm đã được cố định rồi, duy chỉ có khoảnh khắc này là không chắc chắn, nếu như ngươi thay đổi sự việc trong thời khắc này, thì sẽ gây ra tác động rất lớn đến vô số người và sự việc trong mấy vạn năm, đồng thời người cũng sẽ bị thời gian và vận mệnh xóa bỏ.”
Cố Thanh Sơn gật đấu nói: “Bởi vì bọn họ không xuất hiện trong tương lai, cho nên nhất định phải để họ chết ở thời khắc này, như vậy mới phù hợp sự phát triển của thế giới trong những năm tháng sau này, là như thế phải không?”
“Đúng là như thế!” Lạc Băng Ly chưa hết hoảng hồn, nói.
“Nhưng ba đồng xu có thể vượt qua thời không, thay đổi rất nhiều chuyện, mà người sử dụng đồng xu thì lại không sao.” Cố Thanh Sơn nghi hoặc nói.
“Do đó, ba đồng xu mới làm nhiễu loạn thời không, đưa những con quái vật đáng sợ tới chỗ của Nhân tộc, đây là nguồn gốc gây ra tất cả các tai họa!” Lạc Băng Ly nói.
“Ta hiểu rồi.”
Cố Thanh Sơn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lạc Băng Ly tiếp tục giải thích: “Nói tóm lại, ta có lệnh bài của Tiên vương, trên chiến trường bất cứ nơi nào chúng ta đi qua, các tu sĩ Nhân tộc đều sẽ bán mạng cho người lấy kiếm là ngươi, đây chính là lần cuối cùng rồi, Thiên kiếm là thứ quan trọng nhất, tuyệt đối không thể để rơi vào trong tay của quái vật vực sâu.”
“Còn nữa, qua ba mươi hơi thở nữa, tiểu đoàn quân tiên phong sẽ đến gò đồi của chúng ta, đến lúc đó ta sẽ dùng lệnh bài Tiên vương ra lệnh cho bọn họ lập tức xông vào trong đội quân của kẻ địch, sớm hoàn thành việc hi sinh một chút, như vậy cũng giúp chúng ta tiết kiệm được thời gian.”
Lạc Băng Ly ngừng lại.
Phía sau lưng không có bất kỳ một phản ứng nào.
Nàng quay đầy nhìn lại, lập tức kinh ngạc: “Chờ đã, ngươi đang làm gì vậy?”
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đang lấy ra từng quả cầu ánh sáng, hết sức chăm chú kiểm tra chúng.
“Ta phải chuẩn bị một chút cho trận chiến.” Hắn không ngẩng đầu lên, nói.
Bởi vì thời gian gấp gáp, hơn nữa vật liệu trong bảo khố của Thần vương cũng không nhiều, Cố Thanh Sơn chỉ có thể dùng vật liệu mà hắn đã vơ vét được trong nhà ngục vực sâu, mới tạo ra được hơn ba mươi hồn khí chiến đấu cá nhân.”
Đó đều là những vật liệu vô cùng quý giá, một lần là dùng hết sạch.
Càng không tính đến việc, để học được cách chế tạo những hồn khí ở giai đoạn thử nghiệm này, Cố Thanh Sơn thông qua “Kỹ nghệ Chiến Thần” đã phải bỏ ra hơn trăm vạn hồn lực.”
Lại càng không tính đến việc, những hồn lực này có thời hạn sử dụng.
Không dùng được bao lâu, những hồn khí chiến đấu cá nhân này sẽ hóa thành Thần tộc có ý thức.
Ngay lúc này đây, hắn có thể sử dụng nó.
Một quả cầu ánh sáng được Cố Thanh Sơn cầm ở trong tay, khẽ chạm một cái.
Quả cầu ánh sáng hóa thành một sinh vật tí hon hình người, toàn thân phát sáng.
Ở ấn đường của sinh vật hình người này, có một vầng hào quang đang lẳng lặng di động.
Thần linh tí hon vẻ mặt ngây ra, giọng nói không có một chút cảm xúc nào:
“Ta là người cho linh hồn, xin hỏi ngài cần chiến đấu sao?”
Cùng với giọng nói của nó, trên người Cố Thanh Sơn dâng lên một luồng lực hỏa linh.
Bản thân hắn có lựuc lôi linh, lần này lại tăng cường thêm lực hỏa linh, chẳng khác nào một người đồng thời có hai loại sức mạnh.
Cố Thanh Sơn lại cầm chặt quả cầu ánh sáng, lập tức bóp nát nó.
Một luồng không khí vô hình tỏa ra từ trên người hắn.
Ngay sau đó, những vết nứt màu đen liên tục xuất hiện, biến mất, lần lượt lượn vòng quanh người hắn.
Ba loại sức mạnh, đồng thời xuất hiện trên một cơ thể.