Chư Giới Tận Thế Online

Chương 1115: Thiên Và Địa



Còn có, trên người Chức mệnh giả Vực Sâu cũng tràn đầy điểm đáng nghi.

Tin tốt duy nhất chính là

Ánh mắt Cố Thanh Sơn hạ trên người Ma Long Vực Sâu.

Đang chiến đấu, cơ thể Ma Long Vực Sâu luôn tràn đầy sương mù xám tro, những sương mù này thỉnh thoảng thấm vào cơ thể nó.

Nếu cùng một lúc sương mù ngấm vào cơ thể quá nhiều, cơ thể của ma long sẽ xảy ra co rút nhẹ không thể khống chế.

Chi tiết nhỏ này không thể qua mắt nổi Linh hồn Tiêm tiếu giả, cũng bị Cố Thanh Sơn chú ý tới.

Vực Sâu hoá của ma long dường như gặp phải một vài vấn đề, đầu óc cũng không tỉnh táo như trước.

Nhưng bất kể nói thế nào, dù sao ma long cũng là binh khí chiến tranh hùng mạnh có thể canh chừng bản thể của Chức mệnh giả Vực Sâu, trong quá trình Vực Sâu hóa mặc dù có vấn đề, nhưng thực lực nó lại mạnh hơn.

Đây cũng là nguyên nhân Linh hồn Tiêm tiếu giả luôn cất giấu trường mâu bảy màu.

Cố Thanh Sơn cũng vì vậy mà bừng tỉnh hiểu ra.

Hoá ra chênh lệch giữa các quái vật Vực Sâu lớn như vậy.

Linh hồn Tiêm tiếu giả mới là kẻ có ý đồ chiếm đoạt Thiên kiếm mạnh nhất.

Chỉ phân thân của nó đã có thể chiến đấu với ma long.

Bản thể của nó.

Cố Thanh Sơn thở dài, bỗng nhiên lại nhớ tới người tạo vật kia.

Đó lại là sức mạnh càng không thể tưởng tượng nổi.

Cố Thanh Sơn hoàn hồn lại, gọi: "Lạc Băng Ly, mau!"

Thừa dịp hai con quái vật đang mắc lừa, bây giờ chính là thời gian rảnh duy nhất, không cứu Địa kiếm, còn đợi lúc nào?

Chỉ thấy một thiếu nữ mặc nghê thường lập tức chui ra khỏi Thiên kiếm, dán vào bên tai Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói gì đó.

Giống như tất cả thần khí, khi khí linh nói ra năng lực của mình, người cầm kiếm mới có thể chân chính biết được cách sử dụng của thanh kiếm ấy.

Theo lời giải thích của Lạc Băng Ly, Cố Thanh Sơn dần dần hiểu ra gì đó.

"Thật may, nơi này là cô đảo thời gian."

Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.

Bởi vì cô đảo là thời gian, cho nên mọi thứ tồn tại ở đây đều tách biệt với tuyến thời gian.

Một vật đã có mặt trong lịch sử xuất hiện ở đây cũng không có vấn đề gì.

Chỉ cần bản thể của nó không ở trong cô đảo thời gian này, như vậy hai bản thể cũng sẽ không bị quy luật thời gian xoá bỏ.

Nhưng nếu hai bản thể đồng thời xuất hiện trên cô đảo thời gian, quy luật thời gian sẽ ngẫu nhiên xóa bỏ một người trong đó, để bảo đảm bảo ổn định cho cô đảo thời gian.

Địa kiếm của thời xa xưa đã được Tạ Cô Hồng mang đi từ lâu, đưa vào hạ giới.

Vào giờ phút này, ở trong cô đảo thời gian chỉ có một thanh Địa kiếm.

Địa kiếm trong tay Cố Thanh Sơn.

Chỉ thấy hắn không chút do dự vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một chiếc hộp dài, mở nó ra.

Địa kiếm.

Địa kiếm vẫn đang say ngủ trong đó.

Thuật pháp giam cầm thời gian đã yếu đến mức tối đa, làn sóng vô hình uốn lượn dưới cái chạm nhẹ của Cố Thanh Sơn lập tức tan thành mây khói.

Cố Thanh Sơn một tay cầm Thiên kiếm, một cái tay khác cầm Địa kiếm.

Song kiếm lập tức phát ra tiếng hưởng ứng.

Phần thân cũ kĩ của Địa kiếm vốn đã phủ đầy vết nứt, nhưng trong tiếng hưởng ứng của cả hai thanh kiếm này, tất cả vết nứt nhanh chóng biến mất giống như kỳ tích vậy.

Nó đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy!

Cùng lúc đó, trên giao diện trong hư không trước mắt Cố Thanh Sơn, trị giá hồn lực không ngừng giảm xuống.

Nhưng Cố Thanh Sơn lại không quan tâm đến nó.

"Tốt quá, cuối cùng đã cứu được ngươi rồi."

Hắn tràn đầy vui mừng nhẹ giọng nói.

Giọng nói đôn hậu của Địa kiếm vang lên: "Không thể tin nổi, ngươi thật sự tìm được Thiên kiếm, xem ra ta không cần chết nữa."

Cố Thanh Sơn nói: "Dĩ nhiên, ngươi là kiếm của ta, ta không cho phép ngươi chết, ngươi đừng mong được chết."

Địa kiếm im lặng một hồi, thấp giọng nói: "Để lát nữa nói tiếp, bây giờ ta và Thiên kiếm phải thức tỉnh rồi."

Vừa dứt lời, trên song kiếm phát ra vầng sáng chói lọi.

Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy không gian mờ mịt, trước mắt ngoài ánh sáng chói lọi ra thì không nhìn thấy gì khác.

Lúc này giao diện màu đỏ máu đột nhiên bừng sáng, vô số dòng chữ nhỏ màu đỏ hiện lên trước mắt hắn, không ngừng hiển thị ra tình trạng hồi phục chi tiết của Địa kiếm, cùng với thông báo kèm theo.

[Ngài đã có được hồn khí Vực Sâu, chủ thể của binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng, binh khí trấn ma của đáy Vực Sâu vô tận, người bảo vệ huỷ diệt, kiếm đi ngược với vận mệnh, chìa khoá cảnh của của chư giới, kiếm song sinh trong truyền thuyết: Thiên và Địa]

[Bởi vì ngài đồng thời đạt được Thiên kiếm và Địa kiếm, cho nên Thiên kiếm đã hoàn toàn thức tỉnh.]

[Hồn khí: Thiên kiếm.]

[Kiếm này có uy năng như sau:]

[Thiên quyết: Vào lúc đánh trúng một sự tồn tại nào đó, ngài có thể lập tức tăng đòn tấn công như vậy lên ba, sáu, chín lần]

[Giải thích: sốn lần tăng thêm quyết định bởi số lượng hồn lực ngài bỏ ra]

[Dòng chảy hỗn loạn: Khi Thiên kiếm tấn công một sự tồn tại nào đó, ngài có thể khiến cho sự tồn tại này vượt qua thời gian trước mắt, thẳng đến thời gian mà ngài chỉ định.]

[Giải thích: Phát động năng lực này dựa theo thực lực của sự tồn tại đó để bỏ ra hồn lực tương ứng]

[Giải thích đặc biệt: Sau mỗi lần kích hoạt dòng chảy hỗn loạn, phải cách mười ngày, mới có thể lại sử dụng sức mạnh này lần nữa.]

[Song sinh của Thiên: Khi ngài đồng thời có Thiên kiếm và Địa kiếm, năng lực của song kiếm mới có thể hoàn toàn thức tỉnh.]

[Bởi vì ngài đồng thời đạt được Thiên kiếm và Địa kiếm, cho nên Địa kiếm đã hoàn toàn thức tỉnh.]

[Hồn khí: Địa kiếm.]

[Kiếm này có uy năng như sau:]

[Địa quyết: Chém chết mọi sự tồn tại.]

[Giải thích: Mục tiêu ngài muốn giết càng mạnh, hồn lực mà Địa kiếm cần càng nhiều]

[Thánh địa (bị động): Khi tấn công, sức nặng của kiếm có thể nặng hơn kẻ địch phải đối mặt một lần mặc một ngàn linh một lần, sức nặng sẽ tăng giảm theo ý ngài, nhưng khi nó ở trong tay ngài, sẽ tự chịu đựng sức nặng của mình, không gây ảnh hưởng đến ngài]

[Song thể của Đất: Khi ngài đồng thời có Thiên kiếm và Địa kiếm, ngài có thể dùng hồn lực để kích thích một thanh kiếm trong đó đi tu bổ thanh kiếm còn lại.]

Trên bầu trời.

Hai con quái vật Vực Sâu lao về phía người khổng lồ bất diệt.

Bọn chúng đều không sử dụng đòn tấn công mạnh nhất của mình, chỉ là vừa cảnh giác đề phòng lẫn nhau, vừa vung đại ra một chiêu.

Chỉ thấy người khổng lồ bất diệt khí thể ngút trời kia, giơ trường kiếm lên, phát ra tiếng gầm dữ tợn chưa từng có, dùng hết dùng hết sức nghênh đón tấn công của bọn chúng.

Một kiếm này nhanh như tia chớp, vung ra một nửa đã không nhìn thấy bóng kiếm đâu nữa.

Không đúng.

Mà thật sự không thấy!

Linh hồn Tiêm tiếu giả vừa đề phòng Ma Long Vực Sâu, vừa lui về phía sau.

Ma Long Vực Sâu thấy nó vừa lui, cũng vội vàng kéo dãn khoảng cách.

Hai con quái vật khủng khiếp nhìn nhau ngạc nhiên nghi ngờ.

Đây là chuyện gì?

Ngay sau đó, chuyện càng không thể tin nổi lại xảy ra.

Người khổng lồ bất diệt không thấy đâu nữa!

Linh hồn Tiêm tiếu giả nhìn chỗ người khổng lồ bất diệt biến mất, nghĩ một hồi, dần dần hiểu ra.

Lúc này Ma Long Vực Sâu hừ lạnh nói: "Chiêu hay, lại có thể ẩn núp mình ở trong hư không."

"Hay cái khỉ gió!"

Linh hồn Tiêm tiếu giả nhìn chằm chằm Ma Long Vực Sâu như nhìn một tên ngu ngốc, giải thích: "Nó chuồn mất rồi!"

Bên kia.

Cố Thanh Sơn tận dụng những phút cuối cùng, lấy hạt giống của cây Cổ thụ Kinh Cức ra.

Hắn đặt hạt giống lên thân Thiên kiếm, trực tiếp phát động "Dòng chảy hỗn loạn".

Trị giá hồn lực tụt giảm không phanh.

Đùng!!!

Một cây Cổ thụ Kinh Cức cao chọc trời xuất hiện trước mặt hắn.

Trên cổ thụ truyền tới uy áp mạnh mẽ thực chất, gần như có thể so với sức mạnh của người khổng lồ bất diệt!

Trong nháy mắt, một hạt giống vượt qua năm tháng dài đằng đẵng, hóa thành đại thụ che trời, nói là kỳ tích cũng không hề phóng đại.

Một màn này lập tức khiến Cố Thanh Sơn thất thần.

Hắn lẩm bẩm nói: "Cuối cùng mình đã biết vì sao sức mạnh này phải cách mười ngày mới được dùng"

Nếu không nhất định sẽ trở thành sự tồn tại giống như thần tiên.

"Công tử."

Sơn Nữ đi tới sau lưng hắn, gọi.