“Ta là người thống trị Thần quốc của Thần Sinh Mệnh, là quốc vương An Hồn Hương, sao lại sợ hãi cái chết.”
Cố Thanh Sơn nhìn y, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Rốt cuộc tên quốc vương này vẫn có một chút ưu điểm.
Cố Thanh Sơn một tay cầm trượng, một tay giơ ngón trỏ lên, từ từ lay động.
“Ngươi nghĩ sai một việc rồi.” Cố Thanh Sơn nói: “Ta cũng không muốn giết ngươi.”
Quốc vương ngơ ngẩn.
“Thực sự.” Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Chúng ta sẽ không giết ngươi, điều này ngươi phải nhớ kỹ trong lòng.”
Quốc vương chậm rãi thở ra một hơi, chỉ cảm thấy vừa rồi mình tỏ ra oanh liệt cứ như làm cho người mù xem, nhưng sâu trong thâm tâm lại kìm lòng không đậu mà dâng lên một chút may mắn.
Nếu như có thể sống được, đương nhiên là chuyện tốt.
Cố Thanh Sơn thấy tâm tình y thay đổi vài phần, lúc này mới nói: “Chuyện này... nói thật, kỳ thực là chúng ta muốn cảm tạ ngươi.”
Cảm tạ?
Quốc vương ngây người, mấp máy môi, nhất thời không biết nói gì.
Cố Thanh Sơn thành khẩn nói: “Ngươi xem, ngươi tìm người truyền tin cho chúng ta, khiến cho chúng ta sớm cảnh giác, lại cho người ở mật đạo chờ chúng ta, chỉ rõ đường lui cho chúng ta. Tuy rằng cuối cùng chúng ta dùng phương pháp khác, nhưng thực sự thì việc này đều là ngươi làm cho chúng ta.”
“Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì đối phó với thủ hạ của mình cũng không thể phủ nhận sự thật này.”
“Cho nên vừa rồi đánh với ngươi một trận chỉ là cho thấy chúng ta không muốn trở thành tay sai của ngươi, chỉ thế thôi.”
Quốc vương lạnh lùng nói: “Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng lý do thoái thác này của ngươi sao?”
Cố Thanh Sơn không để ý nói: “Ngươi tin hay không tin đều không có vấn đề gì, bởi vì ta chỉ có một việc muốn hỏi ngươi. Sau khi hỏi xong, chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, ngươi tiếp tục làm quốc vương của ngươi, chúng ta lấy được thứ nên lấy, sẽ rời khỏi An Hồn Hương.”
"Các ngươi muốn cái gì?"
“Thông tin. Liên quan đến quái vật kia và bốn vị thần, chúng ta cần toàn bộ thông tin về bọn chúng.”
Quốc vương hơi bất ngờ.
“Ngươi không muốn thứ khác?” Y thử dò xét.
“Không cần, ta chỉ cần tin tức về quái vật kia và bốn vị thần mà thôi.” Cố Thanh Sơn dứt khoát nói.
“Ngươi muốn làm gì? ’
“Giết chúng nó. Ta muốn thẻ bài của chúng.”
Quốc vương lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Thẻ bài.
Thì ra bọn họ tới đây là vì mảnh vỡ thẻ bài trên người bốn vị thần.
Quốc vương lộ ra vẻ mặt không tin tưởng, hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi không ham muốn quyền lực và tài phú của An Hồn Hương?”
Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng, sắc mặt ngại ngùng nói: “Nói thật, các ngươi ở đây thực sự quá bần hàn, ngay cả con quái vật kia mới chỉ thấy một thanh hồn khí cũng kích động đến phát khóc. Cho nên bây giờ không có gì đáng để ta động tâm.”
Quốc vương lại ngẩn ngơ.
Trong quãng đời dài dằng dặc của y, đây là lần đầu tiên bị đả kích nhiều đến như vậy.
Thế nhưng không rõ vì sao lại cảm thấy yên tâm.
Nếu như đối phương không ham muốn An Hồn Hương, mình còn có khả năng sống.
Như đã nói, quả thực quái vật kia đang điên cuồng thu thập hồn khí.
Thế nhưng hồn khí vốn là bật trân quý không gì sánh được, An Hồn Hương cũng không có bao nhiêu hồn khí, cơ bản đều đã bị nó lấy sạch.
Quốc vương cười lạnh nói: “Ngươi thấy chúng ta bần hàn? Nhưng làm sao ngươi biết, chúng ta vốn dĩ giàu có sung túc không gì sánh được. Toàn bộ vương quốc có tổng cộng mười hai món hồn khí trấn quốc, chỉ có điều tất cả đều đã bị con quái vật kia lấy đi.”
Cố Thanh Sơn nhìn y chăm chú, trên mặt lộ ra vẻ đồng tình.
Nụ cười nhạt trên mặt quốc vương cứng đờ.
Thái độ của Cố Thanh Sơn làm trong lòng y cảm thấy không thể nhìn thấu.
“À… Laura, ra đây.” Cố Thanh Sơn nói.
“Dạ, chủ nhân.”
Laura đã chạy tới, lật ngược cái túi nhỏ của mình lại, lắc lấy lắc để.
“Loạt xoạt loạt xoạt!”
Một đống lớn bảo vật từ trong tay nải rơi xuống, dần dần chồng chất thành núi ở bên người quốc vương.
Chúng nó tản ra sóng dao động thần bí của sức mạnh, chỉ cần cảm ứng một chút là có thể hiểu rõ, chúng nó đều là bảo vật vô giá trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Hồn khí.
Tất cả đều là hồn khí.
Chỉ mới đếm sơ qua thôi cũng không dưới mấy trăm món.
Quốc vương mở to hai mắt nhìn, dường như không thể tiếp thu một màn ngay trước mắt này.
Nếu không phải đau đớn từ ngực truyền tới, có lẽ y sẽ nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Quốc vương hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không biết phải nói gì.
Chính mình vừa rồi còn mới lấy mười hai hồn khí ra nói chuyện.
Chuyện này thật đáng buồn.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn y một cái, thản nhiên nói: “Có một lời khuyên này... Quen ở nơi thâm sơn cùng cốc, sẽ ảnh hưởng đến lề thói của ngươi.”
Quốc vương tựa như bị hung hăng đánh một quyền.
Y nhắm mắt lại, rồi lại chợt mở, chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đột nhiên bốc lên.
Ai dám nói mình như vậy?
Nhưng mà đối phương có hồn khí chất thành đống đầy đất, quả thực có tư cách nói mình như vậy.
Chết tiệt!
Quốc vương nhịn không được lớn tiếng nói: “Tài phú chỉ là một mặt, ta nói với ngươi một chuyện này, ta không tin ngươi sẽ không ham muốn.”