“Không phải vậy, các ngươi nhìn xem cái này là cái gì.” Sỏa Cường nói.
Nó huýt một tiếng.
Phía trước lập tức xuất hiện một bóng dáng quay ngược trở về.
Chó Luyện Ngục gặm một món đồ, trở lại trong đoàn đội.
Sỏa Cường đưa đồ vật cho Cổ Viêm.
“Không rõ ràng lắm, nền văn minh của chúng ta không có loại sinh vật này.” Cổ Viêm nói.
Cổ Viêm lắc đầu, đưa cho Lam Tụ.
Lam Tụ cũng không nhận ra, cuối cùng món đồ ấy đến tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn xem xét tường tận.
Đây là một khúc xương nhỏ, không giống những sinh vật được biết đến trong chín trăm triệu tầng thế giới, khúc xương này đầy rẫy gai xương rậm rạp, trên mỗi đoạn đầu khớp xương đều có khắc những phù văn cổ xưa.
Trên Giao diện Chiến Thần không có phản ứng gì, chứng tỏ khúc xương này là vật không dùng được.
“Không biết mà còn nhìn làm cái gì?” Sỏa Cường thô lỗ nói.
Cố Thanh Sơn cười cười: “Làm phiền cho ta một ít ánh sáng, ở đây không đủ sáng, ta cần xem kỹ thêm một chút.”
Sỏa Cường liền đi tới trước mặt hắn.
Ngọn lửa Luyện Ngục thiêu đốt trên người nó, chiếu sáng bốn phía xung quanh Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nương vào ánh lửa, tiếp tục quan sát khúc xương.
"Có phát hiện gì không?" Lam Tụ hỏi.
“Khó mà nói, khúc xương này không nguyên chất lắm.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không nguyên chất?” Lam Tụ không hiểu.
“Đúng vậy, nó cũng không phải khúc xương cỉa sinh mạng nào đó... phải biết rằng với xương của một tồn tại loại sinh mệnh, khi ta sờ một chút là biết ngay cân nặng và độ cứng rắn của nó, biết nên chặt ở chỗ nào, dùng bao nhiêu lực để chặt. Nhưng mà khúc xương này dường như cũng không phải chỉ là một khớp xương…”
Cố Thanh Sơn vừa nói vừa ném khúc xương lên không trung.
Kiếm quang lóe lên.
Xoạt!
Khúc xương bị chém đôi, chia làm hai đoạn rơi xuống.
Lam Tụ và hắn tiếp được khúc xương, tiếp tục nhìn.
Chỉ thấy bên trong khúc xương này, còn có một thi hài nho nhỏ.
Thi hài chỉ lớn bằng ngón cái, gặp gió liền hóa thành hạt bụi, hoàn toàn tiêu tán.
"Yêu tinh!"
Cố Thanh Sơn và Lam Tụ đồng thanh nói.
Hai người nhìn nhau, chẳng hiểu sao lại gặp phải thi hài yêu tinh ở chỗ này.
Lúc này dường như Sỏa Cường cảm ứng được gì đó, quay qua nói với mọi người: “Phía trước có phát hiện.”
Mọi người lại khởi hành lần nữa.
Đi được khoảng chừng mười phút, mọi người đã đến được vị trí mà Sỏa Cường nói.
Hai con chó Luyện Ngục đang quanh quẩn ở chỗ này.
Phía trước cách chúng nó không xa, xuất hiện một bộ móng vuốt to lớn.
Lẽ ra thông đạo đã vô cùng rộng, có thể chứa được bảy tám người đi song song, nhưng bộ móng vuốt này lại chất đầy toàn bộ thông đạo, chỉ để lại một khe hở nhỏ.
Vách tường bốn phía đều bị bộ móng vuốt này cào ra những vết xước lộn xộn.
Nhìn qua, giống như là bộ móng vuốt này đang cố gắng bắt lấy vật gì đó.
Mọi người đánh giá bộ xương móng vuốt.
“Nó chặn thông đạo.” Lam Tụ lẩm bẩm.
Cổ Viêm không hiểu, nói: “Nhưng bộ móng vuốt này vẫn không nhúc nhích, hình như rất lâu rồi không cử động, những tu sĩ đeo mặt nạ ấy làm thế nào mà đi qua?”
Sỏa Cường nói: “Còn chưa rõ nữa à? Bọn họ trực tiếp đi qua chứ sao.”
Cổ Viêm liếc mắt nhìn nó, không nói chuyện.
Sỏa Cường suy nghĩ một chút, ra hiệu cho chú chó Luyện Ngục tiến lên.
Chú chó Luyện Ngục nhào tới, thử thăm dò cắn một cái trên bộ xương móng vuốt.
Bộ xương móng vuốt không có động tĩnh gì.
Một chú chó Luyện Ngục khác chen vào khe hở trên bộ xương mà đi qua, dán vào vách tường thâm nhập thông đạo phía sau, một lát sau mới trở về.
Chó Luyện Ngục bẩm báo: “Thủ lĩnh, xương móng vuốt nối liền với xương cánh tay tráng kiện, ngăn chặn triệt để phía sau thông đạo, một khe có thể đi qua cũng không có, ta chỉ có thể trở về.”
Mọi người đăm chiêu suy nghĩ.
Rốt cuộc đây là di cốt của quái vật gì, sao lại khổng lồ như vậy?
Lam Tụ đưa tay ra dấu.
Hai tên tùy tùng tung ra thẻ bài, hóa thành thuật pháp hệ Hàn Băng và hệ Liệt Diễm, hung hăng đánh vào bộ xương to lớn.
Bộ xương móng vuốt không có động tĩnh gì, sau khi thuật pháp chấm dứt nó cũng không hề bị tổn thương.
Chẳng lẽ đây là một vật chết?
Có thể đồng thời chống đỡ băng và lửa, đương nhiên là chất liệu mạnh nhất.
Sỏa Cường suy nghĩ một hồi, phân phó nói:
“Xem ra thứ này tồn tại thời gian dài, hiện tại đã bị hư, mấy người các ngươi đi xử lý nó, lát nữa mọi người có thể đi qua.”
Vài tên ma quỷ tiến lên, vung binh khí trong tay, hung hăng đập vào trên bộ xương móng vuốt.
Mới vừa đập xuống, mọi người liền cảm thấy hoa mắt.
Móng vuốt dữ tợn rung động tạo thành tàn ảnh, nắm mấy tên ma quỷ trong tay, bóp thành thịt nát.
Máu màu xanh sẫm bắn tung tóe trên tường.
Bộ xương móng vuốt co rút lại, biến mất trong nháy mắt.
Lúc này mọi người mới phản ứng kịp.
“Khốn nạn! Dám giết người của ta, ta muốn ngươi chết!”
Sỏa Cường nổi giận gầm lên một tiếng, chuẩn bị xông lên.
Cố Thanh Sơn đưa tay kéo nó lại, quát lên: “Ngươi không phải đối thủ!”
Sỏa Cường vừa muốn nói, bỗng nhiên nghe được một trận âm thanh.
Ở phía xa đằng sau bộ xương móng vuốt, truyền đến những tiếng thét thê thảm chói tai.
Tiếng thét chói tai dần dần im bặt.
Tiếng nhai nuốt nặng nề vang lên từng đợt.
Lòng mọi người dần dần chìm xuống.
Chủ nhân của bộ xương móng vuốt to lớn này đang ăn uống.
Rốt cuộc là tồn tại dạng gì mới có móng vuốt to lớn đến vậy?
Tồn tại này dường như bị kẹt ở trong thông đạo, chỉ có thể vươn móng vuốt ra, lấy phương thức ôm cây đợi thỏ chờ con mồi mắc câu.
“Chúng ta đều mất đi sức mạnh.” Lam Tụ nghiêm trọng nói: “Thuật pháp vô dụng với nó, lấy lực đạo và tốc độ của nó mà nói, chúng ta hoàn toàn không đối phó được.”
Sỏa Cường há miệng định nói nhưng lại không nói nên lời.
Cố Thanh Sơn suy tư nói: “Ngay từ đầu nó đã tùy ý cho chó Luyện Ngục cắn xé cũng không hề động đậy, cho đến khi có bảy tám người mắc câu mới ra tay một lần...”
“Rất hiển nhiên, quái vật này còn sống.”
Mọi người đang nói, chỉ nghe cuối lối đi truyền đến âm thanh ầm ầm.
Bộ xương móng vuốt kia lại vươn từ xa đến gần, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nó vẫn nằm ở nơi đó không nhúc nhích, ngăn chặn con đường đi tới, thoạt nhìn giống như nãy giờ nó chưa từng cử động.
Tí tách.
Tí tách.
Máu của ma quỷ nhỏ từng giọt từ trên móng vuốt xuống đất...
Sau đó, mọi người đánh từng đạo thuật pháp lên trên bộ xương móng vuốt.
Tuy rằng họ đã bị đoạt tất cả các năng lực, nhưng trong lúc phóng xuất kỹ năng vẫn có thể lấy toàn bộ sức mạnh mà công kích.
Bộ xương móng vuốt không chút sứt mẻ, không tổn thương chút nào.
Thật kinh khủng.
Cố Thanh Sơn nhìn dáng vẻ dữ tợn của bộ xương móng vuốt, trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc.
Tiếc là lúc này mình không thể lấy “Chân Xích Ma Thương” ra, nếu không, nhất định phải gọt con quái vật này một nhát từ đầu tới đuôi.
Suy nghĩ của hắn vừa chuyển, ánh mắt ngưng lại trong hư không, dừng ở trên hàng chữ nhỏ phát sáng:
[Ngài hoàn thành lần đầu tiên luyện tập Điệu nhảy của Địa Thần.]
[Thông qua lần luyện tập này, sức mạnh của ngài đã được tăng lên trên một mức độ nhất định.]
[Thông qua lần luyện tập này, tốc độ phản ứng của ngài đã được tăng lên.]
[Thông qua lần luyện tập này, sức mạnh thể chất của ngài được tăng cường gấp đôi.]
[Dư âm của Điệu nhảy của Địa Thần đang khuếch tán vào chỗ sâu trong hành lang bí mật.]
[Việc này phúc họa khó lường.]
Cố Thanh Sơn đọc xong, quả nhiên cảm giác thân thể gầy yếu của mình sinh ra một chút sức mạnh.
Đương nhiên, sức mạnh như vậy vẫn còn thiếu, căn bản không thể đánh đồng với lúc mình còn là tu sĩ.
Nhưng trong hoàn cảnh tất cả mọi người đã bị tước đoạt sức mạnh, chút tăng lên này đúng là có chút hữu dụng.
“Giao diện Chiến Thần, ngươi nói phúc họa khó lường là có ý gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Giao diện Chiến Thần không trả lời.
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ, nói: “Cho ta thiếu ngươi 200 điểm hồn lực trước, trở về sẽ trả cho ngươi.”