Hoàn toàn không biết nó đã sống bao nhiêu năm tháng…
Không, phải nói rằng những khái niệm như thời gian, khi đứng trước nó đã mất uy lực.
Cố Thanh Sơn ngậm miệng lại, không nói lời nào, chỉ cùng đối phương im lặng chờ đợi.
Dù sao trước đó Người khổng lồ cũng đã nói, có một người xếp hàng trước hắn.
Chờ một lúc.
Người xếp hàng đầu tiên vẫn không xuất hiện.
Lúc này Người khổng lồ bắt đầu chán nản, than phiền: “Lẽ nào người này không dám nghênh tiếp số mệnh của chính mình? Ta ghét loại người không đúng giờ.”
Nói xong, nó nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cười, gật đầu tán thành, không lên tiếng.
Người khổng lồ không để ý đến hắn nữa.
Hắn lại lập tức nhớ tới những lời nói của Người khổng lồ lúc mới xuất hiện.
“Mặc kệ là giun dế hay là thần linh, mỗi một người tới nơi này đều có số mệnh. Số mệnh của ngươi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Số mệnh là ám chỉ chuyện nhất định sẽ xảy ra trong vận mệnh.
Vận mệnh của vạn sự vạn vật đều độc lập khác nhau, chỉ có một loại vận mệnh được gọi là số mệnh.
Nhân và quả.
Luật Nhân - Quả không thể phá, cho dù vượt qua thời không, cũng là do có nhân mới có quả.
Nói cách khác, Người khổng lồ sẽ dành một kết quả nào đó cho người nào tới chỗ này.
Cố Thanh Sơn tiếp tục suy nghĩ theo hướng đó.
Kết quả... là cái gì?
Kết thúc một chuyện chính là kết quả.
Kết thúc một mạng cũng là kết quả.
Một lời dặn dò, một câu nói, một món đồ.
Chỉ cần đại diện cho một loại kết quả nào đó thì đều có khả năng.
Vậy thì không dễ đoán...
Nhưng Cố Thanh Sơn từ từ thả lỏng.
Nhìn chung những “nhân” mà mình tạo ra, hắn vẫn tự tin đón nhận “quả” mà mình sẽ gặt hái được.
Lúc này, ờ bên cạnh Người khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện một người.
Người kia toàn thân mặc khôi giáp cầu vồng, tay cầm một thanh kiếm lớn.
Uy thế trên người hắn ta ngay cả tầng mây cũng đều cảm ứng được, bay cuồn cuộn về phía sau nhưng lại nhanh chóng vòng lại.
Trong nháy mắt người kia xuất hiện, liền trông thấy Người khổng lồ.
Hắn ta nhìn Người khổng lồ, lại nhìn Cố Thanh Sơn một chút, sau đó ánh mắt lại nhìn biển mây vô biên.
Hiển nhiên, hắn ta giống với Cố Thanh Sơn, không hiểu tình hình trước mắt.
“Xin chào, rốt cục ngươi cũng đến rồi.”
Người khổng lồ Nguyên thủy nói, giọng ồm ồm.
Giọng nói của nó quá lớn, toàn bộ hư không đều rung động không ngừng.
Người mặc chiến giáp cầu vồng rực rỡ ngớ người ra, rồi lấy kiếm lớn chặn trước mặt mình, cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ta? Ta là Người khổng lồ, à, Người khổng lồ vĩ đại nhất.” Người khổng lồ Nguyên thủy tự giới thiệu mình.
“Người khổng lồ, ta hỏi ngươi, nhìn ngươi tựa như đang ở đây chờ ta, có phải không?” Người kia hỏi.
Người khổng lồ Nguyên thủy gật đầu nói: “Đoán không sai, ta đã đợi một lúc. Trên thực tế, mỗi một người tới đây đều phải đón nhận số mệnh của chính mình…”
Người khổng lồ lấy ra một quyển sách đã rách nát, mở ra, tìm tới nơi àm mình đã đánh dấu.
Nó híp mắt, nói nhỏ:
“Vạn Giới Thần Vương của thế giới song song thứ 998, đúng rồi, là ngươi không sai.”
“Chính là ngày hôm nay, cũng đúng rồi.”
“Vạn Giới Thần Vương đã tàn sát vô số thế giới, thu được một cơ duyên duy nhất, cuối cùng đã tới tầng mây, đứng trước mặt ta. Vì lẽ đó, số mệnh của hắn ta là…”
“Tử vong.”
Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Sơn đã cảm thấy hoa mắt.
Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hắn đã nhìn thấy người mặc chiến giáp màu sấc cầu vồng kia bị Người khổng lồ nuốt vào trong miệng.
Nhồm nhoàm nhồm nhoàm!
Răng rắc!
Sau đó là tiếng nhai nuốt.
Người khổng lồ vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Khá lắm, chiến giáp bảo vệ đúng là rất cứng. Có điều, loại thức ăn có vỏ cứng thề này chính là đồ ăn vặt ưa thích của ta.”
Nó duỗi ngón tay ra, chấm dòng máu trong miệng, sau đó nhẹ nhàng gạch lên quyển sách kia.
“Không tệ, cuộc làm ăn đầu tiên ngày hôm nay đã thu được, hơn nữa còn kiếm về được một món lời nho nhỏ.”
Nói xong, Người khổng lồ nhổ ra một cục gì đó bảy màu.
Rõ ràng là bộ giáp trên người Vạn Giới Thần Vương vừa nãy!
Người khổng lồ Nguyên thủy thỏa mãn ném nó xuống dưới tầng mây.
Làm xong tất cả những thứ này, nó xoay lại đối mặt với Cố Thanh Sơn.
Vẻ mặt của hắn rất hờ hững.
“Một người thú vị… Ngươi có đủ thời gian chạy trốn, nhưng ngươi lại không động?” Người khổng lồ hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Nếu đã là số mệnh, nhìn chút cũng không sao.”
Người khổng lồ hơi khựng lại.
“Số mệnh của người vừa nãy, ngươi có nhìn thấy không?” Nó hỏi.
“Nhìn thấy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Lẽ nào ngươi không sợ?”
“Ta đoán đó không phải là số mệnh của ta.”
Người khổng lồ ngạc nhiên nói: "Tại sao?"
Cố Thanh Sơn nói: “Bởi vì số mệnh đến từ nhân quả, vừa rồi ta có suy nghĩ một chút, ta không có nhân gì có thể khiến ta phải chết ở chỗ này.”
Người khổng lồ nói: “Lẽ nào ngươi không sợ mình còn có kẻ thù? Phải biết rằng ta là người làm ăn, nói không chừng sẽ đồng ý làm giúp, để ngươi chết ở chỗ này.”
Cố Thanh Sơn cười nói: “Con người của ta vẫn giàu lòng nhân ái, kết thiện duyên rộng rãi, chưa bao giờ tạo “nhân” ác, cho nên ta không sợ.”
Người khổng lồ lộ vẻ không tin hỏi: “Lẽ nào ngươi chưa từng giết người?”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta giết người như ngóe.”
“Vậy…”
“Đều xử lý sạch sẽ, bọn họ không có cơ hội tới đây nhờ ngươi giết ta.”
Người khổng lồ giơ quyển sách trong tay lên nhìn một chút, mất hứng nói: “Người thông minh thật làm cho người ta chán ghét.”
Cố Thanh Sơn như vừa nhớ tới gì đó, lại nói: “Đúng rồi, ta đã quên nói... Những người từng giao dịch với ta, sau này đều đã phát tài.”
“Ồ? Thật sao?” Người khổng lồ đột nhiên có hứng thú.
“Việc liên quan tới làm ăn, ta làm sao dám nói lung tung? Vả lại bây giờ ta không nói dối lừa người.” Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói.
Người khổng lồ nhạy cảm nói: “Ngươi cũng có lúc lừa người à?”
Cố Thanh Sơn nói: “Với những kẻ không muốn nói chuyện làm ăn, mà chỉ muốn giết ta.”
Người khổng lồ nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng là rất chán ghét."
Gương mặt của nó có vẻ ôn hòa hơn. Nó lấy từ phía sau ra một miếng ngọc giản, đưa tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Đây là số mệnh do người từng là ngươi để lại, bây giờ qua tay ta, ta giao lại cho ngươi.”
Người từng là ta?
Cố Thanh Sơn nhìn thẻ ngọc, sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Ta không hiểu lắm, kính xin nói rõ hơn, vô cùng cảm kích.”
Người khổng lồ kiên trì giải thích: “Thẻ ngọc này thuộc về một “ngươi” khác, đến từ một thế giới song song rất mạnh. “Ngươi” kia mạnh hơn ngươi bây giờ phải đến mấy chục lần, có điều thế giới song song ấy đã bị hủy diệt, “ngươi” kia cũng bị chết. Thật xin lỗi.”
“Về phần vì sao hắn để lại cho ngươi mảnh ngọc nhỏ này, ta cũng mặc kệ. Ta chỉ lấy tiền mà làm việc.”
“Hãy giao ngọc giản này cho “ta” nào đó đến được đây - đây là nguyên văn “ngươi” kia nói.”
Lần này Cố Thanh Sơn đã hiểu.
Hắn lập tức hỏi: “Vô số thế giới song song cũng chỉ có một nơi này?”
Người khổng lồ Nguyên thủy nhìn hắn, khen ngợi, nói: “Đúng, nơi này là con đường tầng mây, thông đến nơi đó, đương nhiên chỉ có duy nhất chỗ này.”
Nó lại thở dài.nói: “Rõ ràng là thông minh như vậy, rõ ràng là rất mạnh, tại sao còn xông lên tìm chết? Ta thật không hiểu, nhưng chuyện này không đáng kể, chúng ta chỉ có quan hệ làm ăn.”
Cố Thanh Sơn không nói gì.
Nghe được tin về cái chết của mình, dù sao cũng hơi quái dị.
Hắn nhận ngọc giản, thần niệm hơi động, phát động nó.
Ngay lập tức, có một giọng nói từ trong ngọc giản truyền tới thức hải.
Đây là giọng nói của mình.
“Ta từng để lại một cái bóng ở thế giới Nguyên Sơ, cho nên ngươi đã biết chuyện Lục Đạo rồi.”
“Nhìn chung, mỗi một bước đi của ta hầu như không có bất kỳ kẽ hở nào.”
“Chuyện duy nhất ta không nên làm chính là từ bỏ thân phận Quỷ Vương Hoàng Tuyền.”
“Vĩnh viễn không được từ bỏ thân phận bên trong Lục Đạo, nếu không sẽ hối tiếc không kịp.”
“Ngoài ra, ta cũng không thể nói gì khác cho ngươi. Bởi vì nói chuyện ấy ra, ngươi vừa nghe xong sẽ chết.”
“Nhớ kỹ, tuy Lục Đạo bị phá nát, nhưng ngươi không được từ bỏ Lục Đạo…”
Cố Thanh Sơn im lặng nghe xong, bóp ngọc giản thành phấn vụn.