Reneedol giơ một ngón tay thon dài mềm mại giống như cọng hành, nhẹ nhàng chỉ một cái.
Bóng tối kéo đến.
Tất cả hình ảnh bị cắt đứt tại đây.
Cố Thanh Sơn bước ra từ trong thuật Quay Ngược Thời Gian.
Hắn thấy mình đang ôm đầu ác quỷ, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng, miệng thì mở lớn thở dốc không ngừng.
Mà ở trong tấm ngăn, đại ác quỷ bên kia vừa vặn xoay người, bước đi bước đầu tiên.
Thời gian.
Chỉ mới qua trong chớp mắt.
Cố Thanh Sơn quẳng cái đầu đi, ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.
Hắn lấy ra một bầu rượu và đổ vào miệng, bản thân cũng vì vậy dần bình tĩnh lại.
Cũng không phải vì cái gì khác, mà là sức mạnh của Reneedol quá mức khủng bố, chỉ mới nhìn thấy vài cảnh trong quá khứ thôi mà Cố Thanh Sơn đã cảm thấy linh hồn mình bị một vết thương rất nhỏ.
Hắn nhắm hai mắt, cẩn thận nhớ lại những cảnh tượng vừa nãy lần nữa.
"Không đúng..."
Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
Ác quỷ ở thế giới kia quá yếu.
Cố Thanh Sơn từng gặp qua những tên mang mặt nạ, kẻ đã gom góp mảnh vỡ Ác Quỷ đạo được bảy phần... Chỉ một tên nô bộc cũng đã mang theo vũ khí luật Nhân Quả vô cùng mạnh mẽ.
Ngược lại, trong suốt quá trình Reneedol hủy diệt thế giới không hề gặp phải bất kỳ sự chống cự nào.
Qua đó có thể đoán được, thế giới Ác Quỷ mà nàng ta hủy diệt chẳng qua chỉ là một thế giới mảnh vỡ Ác Quỷ.
Thế giới mảnh vỡ…
Ánh mắt Cố Thanh Sơn nhìn về phía cái đầu lâu ác quỷ bị rơi ở cách đó không xa.
Kỳ quái.
Ác quỷ này nên chết rồi mới phải.
Thế giới mảnh vỡ Ác Quỷ cũng đã hủy diệt.
Vì sao lại đụng phải một thế giới mảnh vỡ Ác Quỷ khác?
Thế giới này chỉ xuất hiện vào đêm, nó mong muốn níu giữ chúng sinh, mong muốn lấy những đồ không tốt trao đổi được những thứ mạnh mẽ.
Cố Thanh Sơn vẫy tay, đầu ác quỷ kia bay trở vào trong tay hắn.
“Rốt cuộc ngươi là thứ gì?” Hắn thấp giọng hỏi.
Ác quỷ mở to hai mắt.
Nhìn hắn.
Không nhúc nhích.
Cố Thanh Sơn thả đầu lâu xuống, tiếp tục suy tư.
Một thế giới đã hủy diệt ——
Thế mà lại xuất hiện thêm lần nữa, mỗi khi trời tối sẽ xuất hiện trong thế giới Thiên Trụ này.
Còn có rất nhiều thế giới kiểu này xuất hiện trong thế giới Thiên Trụ.
Cuối cùng, chúng nó là gì đây?
Bỗng nhiên, mí mắt trái của Cố Thanh Sơn nhảy một cái.
Đó là thuật thế giới được ẩn giấu trong mắt của hắn.
——ở nơi đó có hai ý chí thế giới còn sót lại.
Chúng nó nhúc nhích một chút, dường như đang nhắc nhở cái gì đó.
Trong đầu Cố Thanh Sơn đột nhiên lóe sáng, hắn liền bật dậy.
“Thì ra là thế… Mình hiểu rồi…”
Hắn nhìn vô số thế giới kỳ quái lạ lùng ở ngoài tường thành, chỉ cảm thấy chấn động và buồn bã không kể xiết.
Theo ý chí của hắn, giao diện Chiến Thần xuất hiện dòng chữ nhỏ phát sáng:
[Lần trước, trong bài tế vũ của Địa Thần, ngài đã tiêu hao hết nguyện lực, vì thế lần này không thể thực hiện điệu tế vũ ở đây.]
Cố Thanh Sơn không hề từ bỏ.
Hắn bắt đầu vỗ tay.
Giậm chân.
Thấp giọng ngâm nga.
Mặc dù không có nguyện lực, thế nhưng tế vũ dù sao cũng vẫn là tế vũ, dùng để thể hiện thân phận cũng được.
Quả nhiên, theo nhịp lắc lư của hắn, trong hư không dần xuất hiện sự tồn tại không tên đến cộng hưởng với hắn.
Giao diện Chiến Thần lại nhảy ra một dòng chữ nhỏ:
[Xin lưu ý, ngài là chủ tế của bài tế vũ Địa Thần. Dưới sự chứng kiến của một sự tồn tại nào đó, ngài nhất định phài hoàn thành điệu tế vũ ước định với các thế giới đã bị hủy diệt trong quá khứ.]
[Ngài nhận được Lời chúc phúc của Chư giới trong quá khứ.]
[Hiện tại, những tồn tại trốn ở thế giới Thiên Trụ đều nhận ra thân phận của ngài.]
[Chúng nó đồng ý cho ngài nhìn thấy mọi sự thật.]
Chỉ một thoáng, tất cả thế giới và toàn bộ thành của Thiên Trụ đều biến mất.
Trước mắt của Cố Thanh Sơn xuất hiện một cảnh tượng khác.
Những tồn tại lẻ tẻ ——
Thân thể to lớn, tứ chi thon dài, không có mặt mũi, giống hệt với người.
Chúng là linh hồn còn sót lại của thế giới.
Chúng nó đều là thế giới đã bị Reneedol hủy diệt, chỉ còn sót lại một chút tàn hồn, trốn ở thế giới Thiên Trụ.
Chúng nó chỉ dám xuất hiện vào ban đêm, dựa vào sức mạnh lẫn nhau liên kết lại cùng một chỗ, mong muốn thu được thêm sức mạnh.
Cố Thanh Sơn đã hiểu.
Hắn lẩm bẩm nói: "Vì thế các ngươi hi vọng chúng sinh tiến vào thế giới của các ngươi để kéo dài sự tồn tại của các ngươi; các ngươi hi vọng dùng đồ không tốt để đổi lấy bảo vật có sức mạnh to lớn trợ giúp cho các ngươi có được một chút xíu sức mạnh. Các ngươi tụ hội tại đây để sưởi ấm cho nhau, đúng không?"
Những tồn tại to lớn dồn dập gật đầu.
Chúng nó hóa thành vô số điểm sáng bay lượn qua lại xung quanh Cố Thanh Sơn.
Chúng nó dường như vội vã muốn biểu đạt cái gì đó.
—— từ thăm dò đến tiếp xúc, lại tới lý giải lẫn nhau. Hiện tại, thái độ của Chư giới càng thân cận thêm một chút.
"Đừng nóng vội, " Giọng điệu của Cố Thanh Sơn chậm rãi, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì, từ từ nói."
Tất cả điểm sáng liên hợp lại cùng nhau, bám vào lỗ tai hắn, chậm rãi phun ra vài chữ:
"Nhanh... Trốn... Bên ngoài... Có... rồng..."
"Chờ đã! Các ngươi nói bên ngoài, là chỉ thế giới Thiên Trụ sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tất cả điểm sáng bay lên, rơi ở trước mặt hắn, hóa thành một tấm màn ánh sáng.
Trên màn ánh sáng dần dần có hình ảnh xuất hiện.
—— Một tồn tại trong truyền thuyết, có thân thể hùng vĩ không gì sánh nổi.
Cưỡi mây đạp gió, sấm vang chớp giật.
Đủ loại uy thế bên người.
Khiến người ta không nhịn được mà muốn quỳ xuống cúng bái.
—— Thanh Long!
Nó bay qua lượn lại xung quanh thế giới Thiên Trụ.
Cố Thanh Sơn nhìn con rồng xanh kia.
Mỗi một cái vảy mỗi một sợi râu dài, thậm chí mỗi một động tác của nó, hắn đều có thể nhìn rõ ràng.
Thế nhưng, hắn hoàn toàn không cảm nhận được nó.
Không chỉ hắn, mà tất cả tu sĩ, thậm chí sư tôn cũng không cảm ứng được nó.
Đây chính là một loại năng lực sao?
—— Thanh Long thu hết khí tức, chỉ lặng lẽ bay lượn tuần tra trong dòng chảy hư không hỗn loạn.
Nó giống như một kẻ giết người máu lạnh bình tĩnh và thanh lịch, lặng lẽ chờ đợi thời gian đến.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng.
Âm thanh của những tàn hồn thế giới lại vang lên: "Hừng đông... Chúng ta đi... Tấm chắn mất... Nó... Liền đến... giết sạch..."
Cố Thanh Sơn hiểu được.
Buổi tối, vô số tàn hồn của thế giới tụ tập cùng nhau, tạo thành lớp màn chắn đủ để cướp đoạt tính mạng chúng sinh, vì thế Thanh Long không thể nào tiến vào thế giới này.
Hừng đông đến, tàn hồn thế giới đều trốn hết.
Vào lúc ấy, Thanh Long cũng không còn gì phải kiêng dè nữa.
Một con rồng, có thể mạnh cỡ nào?
Lúc trước ở Hoang Vân Thiên cung, tàn hồn của Hoàng Long chỉ liếc mắt nhìn một cái là đã giết được hắn rồi.
Tuy bây giờ, thực lực của Cố Thanh Sơn đã vượt xa trước đây, nhưng khi nhớ lại cảnh tượng đó thì trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Chỉ tàn hồn của Hoàng Long đã lợi hại như vậy.
Lần này, hắn phải đối mặt với một Thanh Long hoàn chỉnh.
"Cảm ơn các ngươi, ta lập tức đi thông báo cho sư tôn. Suốt đêm nay chúng ta sẽ leo lên Thiên Trụ!" Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Hắn lấy hết toàn bộ linh thạch có trên người ra, quăng ra ngoài thành trì.
"Ta không mang nhiều đồ chứa năng lượng, những linh thạch này là thứ có nhiều năng lượng nhất, khoảng chừng mấy trăm ngàn viên, tất cả đều cho các ngươi." Cố Thanh Sơn nói.
Bảy trăm nghìn linh thạch, trong nháy mắt tung đi là đã không thấy tăm hơi.
"Cảm ơn..."
Trong hư không vang lên một giọng nói đầy cảm kích.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: "Không cần, các ngươi bảo trọng. Ta phải bảo vệ sư tôn độ kiếp, sau này có thời gian sẽ trở lại tâm sự với các ngươi."
Hắn đang muốn xoay người rời đi, chỉ thấy bên trong những điểm sáng kia, một ít điểm sáng tỏa ra linh quang bay ra ngoài, rơi ở trước mặt hắn.
Những điểm sáng này vây quanh hắn, dần dần xoay nhanh hơn.
Lúc này, Giao diện Chiến Thần xuất hiện liên tiếp mấy dòng chữ nhỏ phát sáng:
[Rất nhiều tàn hồn thế giới Tu Hành muốn tự thân truyền cho ngài những tri thức cao cấp trong nền văn minh của chúng.]