Hắn cảm nhận được một loại linh áp không cách gì có thể chống đỡ nổi trên người ông lão.
Dường như cùng một loại với Tạ Cô Hồng.
Nói cách khác, đây cũng là một đại tu sĩ thời thượng cổ ư.
Hai người phi như bay cả đoạn đường.
Qua nửa nén hương.
Hai người cuối cùng cũng xuyên qua bạt ngàn cây cối, vượt qua núi cao tiến về bờ biến.
Biển rộng bao la mà hùng vĩ, sóng vỗ nhấp nhô lên xuống từng đợt.
Mặt trăng nhô lên khỏi mặt nước, màn sương trắng cũng dần buông xuống mặt biển, bị sóng vỗ lăn tăn đánh vỡ thành từng mảnh ngọc vụn tí hon.
Ông lão vỗ vào vật túi trữ vật, lấy ra một phi thuyền.
"Nhận lấy."
Lão rốt cục cũng mở miệng nói chuyện.
"Ngài là ——" Cố Thanh Sơn ngờ vực nói.
"Chiếc phi thuyền này vừa có thể bay lên trời, vừa có thể di chuyển trên mặt biển, lại còn có thể xuyên qua đáy biển, bố trí đầy đủ ba mươi sáu pháp trận ẩn thân không hề trùng lặp. Chỉ cần bổ sung linh thạch không ngừng thì đảm bảo ngươi sẽ không bị phát hiện trong một khoảng thời gian." Ông lão nói.
"Trên phi thuyền có vô số phương pháp lĩnh ngộ và tu hành, ngươi có thể tham khảo thêm."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Tại sao chúng ta lại phải trốn ra biển?"
Ông lão đáp: "Bởi vì đây chính là bóng chồng thời đại mà chúng ta đã tỉ mỉ thiết kế, nó ghi chép lại toàn cảnh Nhân tộc chiến đấu với quái vật Hoang Cổ, cũng chính là những ngày tháng đen tối nhất, tuyệt vọng nhất."
"Mấy tháng sau đó, toàn bộ Nhân tộc sẽ dần bị vây khốn trong tình trạng từng bước từng bước diệt vong."
"Lúc này, đám thần linh cũng đang bận giám sát Nhân tộc nên sẽ không đi lại trên biển, chỉ cần thời điểm ngươi độ kiếp rời xa lục địa, cố gắng cẩn thận một chút sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn đâu."
Ông lão lại lấy ra một mảnh ngọc điệp đưa cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn vừa nhận lấy đã thấy trên ngọc điệp có khắc hai chữ: Khôn Lục.
Mảnh ngọc điệp này dường như cảm ứng được điều gì mà đột nhiên bay vào trong ngực Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cuống quýt vươn tay chộp lấy.
Chỉ thấy này mảnh ngọc điệp này đã kết hợp cùng hai mảnh ngọc khác trong ngực hắn, phát ra ánh sáng lờ mờ.
Bây giờ trong tay hắn đã có ba mảnh ngọc Đệ Tử, Kiền Cửu, Khôn Lục.
Có được mảnh ngọc một cách dễ dàng như vậy, Cố Thanh Sơn cũng cảm thấy khó tin.
Ông lão nhìn vẻ mắt của hắn là đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Ông lão giải thích: "Vào thời thượng cổ, chúng ta dùng quẻ thuật chỉ tính toán ra được một chuyện duy nhất, đó chính là nếu có người có thể qua được cửa ải Linh Quy và Tạ Cô Hồng, chắc chắn sẽ gặp một đợt truy sát rất nguy hiểm."
"Vì vậy chúng ta đã thiết kế ra bóng chồng thời đại thời thượng cổ này."
"Thời đại này, cả thế giới Nhân Tộc đều sắp bị hủy diệt, mà ngươi lại được chúng ta giấu trong biển cả, bất luận kẻ nào cũng không thể lần theo manh mối phát hiện sự tồn tại của ngươi."
"Việc duy nhất mà ngươi cần phải làm là dốc sức tăng cường tu vi, như vậy ngươi mới có thể sống sót trong Bóng Chồng thời đại này."
"Ít nhất phải đạt tới cảnh giới Minh Thần, ngọc điệp của ngươi mới có thể kích hoạt, đưa ngươi đến Bóng Chồng tiếp theo."
"Huyền Linh, Loạn Tinh, Quy Nguyên, Minh Thần......" Cố Thanh Sơn thì thầm, nhịn không được nói: "Nếu ta không thể đạt tới cảnh giới Minh Thần thì sao?"
Ông lão lắc đầu nói: "Nếu ngươi không thể đạt đến cảnh giới Minh Thần.căn bản không thể sống tiếp trong Bóng Chồng thời đại vậy thì ngươi cũng chỉ có thể ngồi ngốc ở đây thôi, hoặc là đột phá, hoặc là bị thần linh và quái vật Hoang Cổ phát hiện, sau đó giết chết."
Cố Thanh Sơn thở dài nói: "Ta sẽ cố gắng tăng cường cảnh giới."
Ông lão gật đầu, hai tay nhanh chóng vẽ ra một thủ ấn đầy phiền phức.
"May mắn ngươi chưa từng nói chuyện với kẻ nào, như vậy ta có thể hoàn toàn che đậy dấu vết ngươi từng sinh ra tại thế giới này." Lão nói.
"Còn có loại pháp thuật này? Ngay cả thần linh và quái vật Hoang Cổ cũng không thể tra ra dấu vết ư?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Ông lão tiếp tục thi triển pháp ấn, miệng nói: "Đúng, loại pháp thuật này tên là Thu hồn cước, chúng ta đã dùng rất nhiều cách để nghiệm chứng, tuyệt không sẽ không bại lộ hành tung."
"Chỉ có tu sĩ am hiểu độn thuật như ta thông qua việc thiêu đốt sinh mệnh và hồn phách mới có thể phát huy giới hạn mạnh nhất của Thu Hồn cước."
Cố Thanh Sơn nói: "Ngài có bản lĩnh như vậy, chắc hẳn là có thể tránh khỏi tất cả quái vật và thần linh, tại sao phải làm như vậy?"
Ông lão thản nhiên nói: "Người thân của ta đều đã bị quái vật ăn sạch, tông môn của ta, bạn bè ta, tất cả của ta đều đã bị chúng phá hủy, ta còn có thể chạy đi đâu?"
Ông lão bỗng nhiên dừng động tác trên tay.
Lão ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Sơn, nhấn mạnh: "Thiên kiếm là hy vọng duy nhất."
"Nhóc con, ngươi nhất định không được thất bại, tương lai chỉ đành giao phó cho ngươi."
Linh lực quanh người lão đột nhiên hướng đến thủ quyết, pháp quyết lập tức được hình thành!
Bùm——
Cả thân thể ông lão bùng nổ thành một mảnh sương mù đẫm máu. Bị gió biển gào thét thổi tứ tán.
Đã có một tầng linh quang bao bọc lấy Cố Thanh Sơn, sau đó thổi ngược lại quay về con đường mà hai người vừa đến mà đi.
Trong lúc Cố Thanh Sơn đang thần niệm, linh quang vẫn dọc theo con đường mà bọn họ vừa đi qua hướng về phía quân doanh
Truyền thuyết kể rằng sau khi con người chết đi, sẽ dọc theo những nơi mà bản thân mình từng đi qua, thu lại tất cả những dấu chân của họ, cuối cùng không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Đó chính là Thu hồn cước.
Ông lão ở bên trong Bóng Chồng thời đại này, chờ đợi mấy vạn năm chỉ để giúp một hậu nhân của mình che dấu hành tung.
Lão đã chờ giây phút được ngã xuống này từ lâu.
Cố Thanh Sơn im lặng hồi lâu, nắm tay ôm quyền nói vào hư không: "Tiền bối yên tâm, ta nhất định sẽ không thất bại."
Hắn bước chân lên phi thuyền, bay vút về phía biến rộng nơi xa.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hai mươi phút sau.
Trong quân doanh.
Một bóng người bỗng xuất hiện.
Chính là vị thần linh mang ngọn lửa rực cháy nơi mi tâm kia.
Gã mở lòng bàn tay, nhìn đồng tiền thượng cổ trong tay mình.
Đồng tiền thượng cổ này vẫn không nhúc nhích.
Vị thần linh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Gã cân nhắc rồi bỗng bay vào một doanh trại, tiện tay chạm nhẹ lên trán của một tên tu sĩ đã ngủ say.
Tên tu sĩ tử vong ngay lập tức.
Vô số quang ảnh chảy vào cặp đồng tử của thần linh.
Lát sau, thẫn linh đã xem xong quá khứ của kẻ này.
"Không có?"
Gã khẽ thì thào.
Gã lại tiếp tục bay vào một doanh trại khác, ngón tay liên tục điếm nhẹ lên trán từng tên tu sĩ ngủ say.
Từng đoạn ký ức thâm nhập vào đầu gã.
"Lạ thật......"
Thần linh cáu kỉnh đứng lên.
Gã bay lên không trung nhìn quanh bốn phía.
Đêm đen như mực.
Chân trời phía xa xăm có vài bóng người to tướng nối tiếp với bầu trời, đang từng bước tiến đến nơi này.
Thần linh đột nhiên cúi đầu.
Đám tu sĩ trong quân doanh vẫn ngủ say như thường.
Động tĩnh lớn như vậy mà bọn họ lại không hề có một chút phản ứng?
Thần linh lúc này mới giật mình.
Hóa ra những kẻ này vốn đã bị hút đi hồn phách, đã sớm trở thành món ăn được chuẩn bị tốt.
Hắn lại nhìn sang bên kia.
Dưới bầu trời tối đen dường như không thể nghe thấy được bất kỳ loai tiếng động nào.
Đây có vẻ là ngày cuối cùng của chung mạt, Nhân tộc ở thiên giới nguyên bản gẫn như đã bị diệt sạch.
—— tại sao còn có thể kéo dài thời gian đến tận bây giờ?
Thần linh nhìn đồng tiền trong tay mĩnh.
Đồng tiền vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Thần linh bỗng nhớ đến lời của Hình Nhân Ánh Sáng thượng cổ.
"Đồng tiền thượng cổ này là chính phẩm, nó có thể giúp ngươi cảm nhận được vi trí của mục tiêu, chỉ có điều hơi phiền phức đó là sẽ xuất hiện một tỷ lệ sai lệch vị trí nhất định."
Sai lệch......
Chẳng lẽ thật sự ra là do sai lệch?
Thần linh lại lặng lẽ ngẩn ngơ một chốc.
Từng đợt sáng huy hoàng phát ra từ trên người gã, nhanh chóng bay vụt khắp bốn phương tám hướng mà tìm kiếm.