Ở xung quanh hắn, sương mù như hàn băng tràn ngập khắp hư không.
Ngọc điệp luân chuyển Thiên giới không ngừng tỏa ra sức mạnh chỉ dẫn, đưa hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù.
Cố Thanh Sơn tránh hết Bóng Chồng thời đại này đến Bóng Chồng thời đại kia, men theo tuyến đường đặc biệt bay về phía Bóng Chồng thời đại mà Nhân tộc thượng cổ để lại.
Đây thật sự là một khoảnh khắc lẻ loi không nơi nương tựa.
Không có bất kỳ người nào có thể giúp đỡ hắn.
Cố Thanh Sơn trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nghiến răng, rút trường kiếm ra.
Ánh kiếm lấp lánh.
Đùng!
Một tiếng vỡ vụn trong trẻo vang lên.
Ngọc điệp luân chuyển Thiên giới đã bị một kiếm của hắn đâm thành mảnh ngọc bay đầy trời.
Sức mạnh đến từ ngọc điệp đã biến mất.
Không có sức mạnh của ngọc điệp, Cố Thanh Sơn lập tức rơi xuống chốn sâu trong làn sương mù thời không.
Hắn không ngừng rơi xuống, lướt qua vô số Bóng Chồng thời đại.
Cố Thanh Sơn trầm mặt, căn bản không làm ra bất kỳ một động tác nào.
Hắn mặc kệ bản thân rơi xuống không mục đích.
Một khắc nào đó, hắn đột nhiên rơi vào trong một Bóng Chồng thời đại không đáng để mắt tới.
Đây hoàn toàn là ngẫu nhiên tiến vào, ngay cả bản thân Cố Thanh Sơn cũng không biết mình đã bước vào đoạn thời gian nào của thời đại thượng cổ.
…
Mặt đất khô cạn.
Khói đặc cuồn cuộn phóng lên trời, phản chiếu màu máu của ánh chiều ta ở viễn phương.
Ánh tà màu đỏ sậm từ từ chìm vào đường chân trời.
Cố Thanh Sơn đã tiến vào trong một đống đổ nát.
Hắn phát hiện ra mình đang đứng trong một vũng máu.
Đưa mắt nhìn bốn phía.
Bốn phía là vô số chân tay Hắn tay rời, cùng với đủ loại đầu lâu không hoàn chỉnh.
Nơi này giống như lò sát sinh của Nhân tộc.
Không, nhìn vết tích cắn gặm trên những chiếc đầu lâu này, rõ ràng nơi đây đã bị quái vật Hoang Cổ càn quét sạch sẽ.
Bọn quái vật ăn no nê đã sớm rời đi.
Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, phóng xuất thần niệm, cẩn thận dò xét xung quanh.
Ngay cả việc bản thân đang ở đoạn thời gian nào của thời thượng cổ hắn cũng không rõ, cho nên cần phải lập tức thu thập thông tin, sau đó tiến hành phán đoán về tình cảnh của mình.
Sơn Nữ hiện ra trong hư không.
Cô nhìn màu máu đỏ thẫm trên mặt đất, bị cảnh tượng hoang tàn ở trước mắt làm cho chấn động.
Cho dù là ở trong địa ngục, cũng không có nhiều cảnh tượng như vậy.
“Công tử, tại sao ngài lại muốn đánh nát chiếc ngọc điệp đó, phải biết rằng mất đi sự chỉ dẫn của nó, chúng ta sẽ không có cách nào tìm được Thiên kiếm.” Sơn Nữ nghi hoặc nói.
Cố Thanh Sơn im lặng trong một hơi thở, nói: “Ta biết tùy tiện đánh nát ngọc điệp cũng không phải việc thỏa đáng.”
“Vậy công tử là...”
“Chỉ là ta tự hỏi mình một câu hỏi mà thôi.”
“Câu hỏi gì vậy?”
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Nếu như ta là vị thần lập kế hoạch trong những thần linh thượng cổ, ta vừa mới phá hủy một Bóng Chồng bí mật mà Nhân tộc xây dựng, vậy thì đồng thời ta cũng đang làm những chuyện gì khác nữa?”
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Dễ nhận thấy, ta đang phá hủy tất cả các Bóng Chồng bí mật của Nhân tộc, bởi như vậy, sẽ không còn ai có thể thông qua những mắc xích quan trọng này, đi tìm kiếm khoảnh khắc cuối cùng được giữ lại của Nhân tộc nữa.”
“Chỉ cần làm như vậy, mọi hy vọng của Nhân tộc sẽ hóa thành con số không.”
“Cho nên công tử mới phá hủy ngọc điệp, dứt khoát không đi tiếp nữa?” Sơn Nữ hỏi.
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ băn khoăn hiếm thấy.
“Ta... không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng chúng ta hãy đưa ra một giả thiết nếu như ta là nhân vật từ tương lai xuyên tới đây, cố gắng bắt lấy Cố Thanh Sơn đó, ta sẽ làm gì khi đối diện với tình huống này?”
Sơn Nữ ngây người, thành thật nói: “Ta không biết.”
Cố Thanh Sơn nói: “Nếu như ta là Hắn ta, lúc này sẽ lập tức thương lượng với thần linh thượng cổ, để bọn họ tạm thời không phá hủy Bóng Chồng bí mật kế tiếp nữa, mà lặng lẽ mai phục trong đó, lẳng lặng đợi Cố Thanh Sơn đến.”
“Mặc dù mai phục là một biện pháp ngốc nghếch, nhưng đó cũng là biện pháp ổn thỏa nhất, các thần linh chỉ cần dùng kế lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt, đợi đến lúc Cố Thanh Sơn xuất hiện, ra sức làm khó dễ, một mạch bắt hắn lại.”
Sơn Nữ nghe vậy sợ run lên, không nhịn được nói: “Lẽ nào các thần linh thượng cổ sẽ bằng lòng nghe lời của nhân vật đó hay sao?”
Cố Thanh Sơn do dự nói: “Hẳn là sẽ đồng ý... Ở Ma giới Tà Kỳ trước đó, các thần linh thượng cổ cũng lùng bắt ta, điều này chứng minh bọn họ vô cùng hứng thú với bí mật cuối cùng của Nhân tộc.”
Hắn tổng kết nói: “Đúng vậy, thực lực của Cố Thanh Sơn thấp kém, nhất định các thần linh sẽ bằng lòng giữ lại một Bóng Chồng thời đại, đợi Cố Thanh Sơn cắn câu, suy cho cùng bắt hắn là việc rất đơn giản, miễn là hắn xuất hiện.”
Sơn Nữ thở dài nói: “Công tử, ta cảm thấy thật sự quá nguy hiểm, chi bằng ngài cùng ta trở về Hoàng Tuyền đi, núi Đại Thiết Vi có thể chống lại cơn gió Loạn Kiếp, chúng ta trốn ở trong địa ngục, ngay cả những thần linh đó cũng không dám đi bắt Quỷ vương ngài.”
Cố Thanh Sơn nhìn nàng, trầm giọng nói: “Sơn Nữ, cô đang sợ.”
Sơn Nữ lắc đầu nói: “Không phải ta sợ thần linh, ta là sợ bọn họ sẽ lấy mất hồn phách của công tử, như vậy, ngay cả cơ hội đầu thai công tử cũng không còn nữa.”
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn dần dần trở nên dịu dàng, lộ ra vẻ ấm áp.
“Yên tâm đi, lúc này mới vừa bắt đầu, công tử nhà cô từ trước đến nay chưa từng sợ hãi những thứ rác rưởi này.” Hắn nói khẽ.
Hắn vừa nói khẽ, vừa giẫm lên máu loãng đi tới phía trước.
Vừa đi, cả người hắn vừa biến đổi hình dạng.
“Không phải chỉ là mai phục hay sao, thật ra ta cũng rất thạo cái kế cũ rích này.”
Trước tiên là biến thành một người đàn ông vạm vỡ, rồi lại biến thành một cụ già tóc trắng, biến thành một đạo sĩ râu dài, biến thành đứa bé bảy tám tuổi, cuối cùng biến thành một cậu thiếu niên.
Thiếu niên đứng lại, thuận theo vết máu trên mặt đất, nhìn về phía một cỗ di hài đã bị tàn phá kinh khủng.
“Dùng tướng mạo của cậu, có duyên thì sẽ báo thù thay cậu, đa tạ.”
Nói xong, hắn dẫn theo Sơn Nữ biến mất khỏi đống hoang tàn này.
...
Bên kia.
Sương mù thời không.
Một chỗ Bóng Chồng của thời đại thượng cổ.
Ở bốn phía của Bóng Chồng thời đại này, vố số thân hình biến mất trong hư không.
Với thực lực của bọn họ, trừ khi là đại tu sĩ có trình độ như Tạ Cô Hồng, bằng không tuyệt đối không thể có những tu sĩ Nhân tộc khác có thể cảm ứng được bọn họ đang mai phục ở đây.
Bọn họ lẳng lặng mai phục ở nơi này, kiên nhẫn chờ đợi.
Cho dù đang trong quá trình mai phục, đã qua một thời gian dài, bọn họ vẫn rất nhẫn nại.
Nhưng sự chờ đợi như vậy tựa như không nhìn thấy bờ bến, bởi vì Nhân tộc mà bọn họ đang chờ, vẫn không hề xuất hiện.
Cuối cùng, một giọng nói vang lên trong hư không.
“Ta đoán... có lẽ hắn sẽ không đến đâu.”
Thân hình của thần Kim Diễm hiện ra trong hư không, tràn đầy sự tiếc nuối nói.
Hắn ta nhìn đồng xu Hoang Cổ ở trong tay.
Sắp rồi.
Sắp có thể sử dụng nó rồi.
Gió đêm thổi mạnh.
Vầng trăng cô đơn treo mình trên bầu trời sâu thẳm, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo vô tận, chiếu rọi khắp mặt đất vắng lặng.
Một cậu thiếu niên đơn độc lảo đảo đi về phía trước trong đống đổ nát.
Đống đổ nát này cũng không phải là thành phố bị phá hủy, mà là một hòn đảo Phù Không từ trên trời rơi vỡ xuống dưới đất.
Lúc này, trên toàn bộ hòn đảo Phù Không, ngoại trừ thiếu niên mà Cố Thanh Sơn đã hóa thành, thì không còn bất kỳ một người sống nào nữa.
Hắn đã kiểm tra trong đống đổ nát liên tục hơn nửa canh giờ, nhưng vẫn không nhận được thông tin mà hắn muốn.
Hắn cần phải biết khoảng thời gian hiện tại.
Trong lịch sử đã qua, thời gian là nhân tố quan trọng nhất, nó có thể nhắc nhở ngươi ở gần dòng thời gian này, đã có chuyện gì quan trọng xảy ra không.
Cố Thanh Sơn đã phải trốn chạy khỏi thiên cung, bái sư tu hành mấy năm, trải qua sự hủy diệt của Thiên giới, vượt qua Bóng Chồng thời đại bị ngắt quãng, do đó hắn đã sớm thực hiện rất nhiều ghi chép lịch sử.