Chủ Tịch Nghiện Sủng

Chương 20: 20




Đường Tống nhìn An Cẩn đi về phía mình, thấy chân cô đi vẫn còn chưa linh hoạt, đôi mày kiếm vô thức chau lại, anh định vươn tay ra đỡ An Cẩn, đúng lúc này lại nhìn thấy bóng dáng Trịnh Gia Minh.

Thân thể hơi chấn động, Đường Tống vừa mới vươn tay ra lại rụt về.

"Tôi đã đồng ý với chú An thì tất nhiên sẽ làm, bắt đầu đi, thời gian của tôi có hạn.

" Gương mặt Đường Tống lạnh lùng, anh tự đi tới một cái ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống.

"Cậu là ai? Ai cho phép cậu vào nhà chúng tôi, còn ngồi ở trên sofa nhà chúng tôi?"Mẹ Trịnh không biết Đường Tống, nhưng bà ta có thể nhìn ra người này tuyệt đối không phải là bạn của con trai từ trong vẻ mặt của Trịnh Gia Minh, thậm chí, còn có thể là kẻ địch, đã là kẻ địch thì đương nhiên bà ta phải giúp con trai cùng nhau đối phó với anh.


Đường Tống nhìn lên, ánh mắt sắc bén khiến lòng mẹ Trịnh chấn động, không nhịn được lùi về sau hai bước, cho đến khi tới bên cạnh Trịnh Gia Minh mới cảm thấy an toàn.

"Nhà mấy người?" An Cẩn thấy Đường Tống bị mẹ Trịnh tra hỏi, cơn giận và thù hận trong lòng cô lại dâng lên lần nữa, đôi mắt đen bắn ra lạnh lẽo, khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Tôi thấy trí nhớ của bà không tốt lắm, tôi đây sẽ nhắc nhở bà một lần nữa, nơi này là nhà họ An, nếu mấy người muốn tiếp tục ở lại đây thì yên phận một chút cho tôi!"Trong đôi mắt thâm thúy của Đường Tống thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, anh thật sự rất không ngờ An Cẩn lại lựa chọn bảo vệ anh trong tình huống này.

Mẹ Trịnh khó chịu, bị con dâu mình trách mắng như thế ở trước mặt người ngoài, mặt mũi của bà ta phải đề vào đâu? Vừa định phản bác lại cảm thấy có người kéo mình, quay đầu thấy ánh mắt Trịnh Gia Minh.

Mẹ Trịnh hoảng sợ, đúng vậy, bây giờ còn chưa tuyên bố di chúc, con nhỏ An Cẩn chết tiệt này còn chưa đưa cổ phần công ty cho con trai, mình tuyệt đối không thể chọc giận nó lúc này.

Cứ để cho con nhỏ chết tiệt này kiêu ngạo thêm một lát nữa, chờ cổ phần công ty vào tay, để coi mình trừng trị cô ta thế nào!Trịnh Gia Minh không biết suy nghĩ của mẹ anh ta, anh ta chỉ nhìn Đường Tống với ánh mắt cảnh giác, sau đó mới nhìn qua An Cẩn, dịu dàng cười nói: "Tiểu Cẩn, em hiểu lầm rồi, mẹ không có ý gì khác mà chỉ là cảm thấy hôm nay nhà chúng ta có chuyện quan trọng phải làm, thật sự không thích hợp chiêu đãi khách, hay là! ""Là tôi kêu Đường Tống tới.


"An Cẩn ngắt lời Trịnh Gia Minh, bước cà nhắc từng chút tới vị trí bên cạnh Đường Tống, ngồi xuống, vẻ mặt còn thường xuyên tỏ ra rất đau.

"Đau thì ngồi yên, đừng lộn xộn.

" Giọng điệu Đường Tống rất lạnh, nhưng An Cẩn vẫn có thể nghe ra sự quan tâm đối với cô trong đó.

"Ừm.

" Ngoan ngoãn lên tiếng rồi nở một nụ cười xán lạn, cô rũ mắt xuống che giấu sự gian xảo một cách hoàn mỹ.

Quả nhiên khổ nhục kế vẫn có tác dụng, ai bảo vừa rồi anh lạnh lùng với em như vậy, bây giờ đau lòng chưa?An Cẩn nương cơ hội ngồi xuống che dấu nụ cười thầm ở khóe miệng, tuyệt đối không thể để Đường Tống phát hiện là cô cố ý, lỡ như anh tức giận chạy nhất, với chân cẳng bây giờ của cô thì phải đuổi theo thế nào?"Tiểu Cẩn, một lát nữa luật sư Cù sẽ công bố nội dung di chúc, dù sao Đường ngũ gia cũng là người ngoài, có phải không tiện lắm không?"Cuối cùng Trịnh Gia Minh cũng nhận ra được không thích hợp, sao đột nhiên An Cẩn lại thân thiết với Đường Tống như vậy? Không phải trước kia cô ghét Đường Tống lắm à?.


— QUẢNG CÁO —