Vừa rồi trong bữa ăn, hiển nhiên Ưng Tử rung động với đề nghị của Vệ Thì Niên, rất không tình nguyện mà cự tuyệt, tuy rằng lúc đó anh nói những lời rất tàn nhẫn nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Ưng Tử khi anh cáu kỉnh như vậy, nếu cô ấy lại khóc thì anh rất đau đầu.
Một chút việc nhỏ thì không ảnh hưởng được việc lớn, anh nguyện ý dung túng Ưng Tử nhưng điểm mấu chốt của anh là Ưng Tử khóc thì anh chắc chắn không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp.
Từ khi Tôn Đàm vứt bỏ anh và bố để theo đuổi sự nghiệp, anh đã nói với bản thân rằng nửa kia của mình sẽ không thể là một người phụ nữ bừng bừng dã tâm.
Trong những ngành nghề, giới giải trí là làm Tiêu Nhất Mặc phản cảm nhất, các loại tai tiếng bay đầy trời, cho dù ca hát, diễn viên, chương trình hài, đều không tránh được việc cùng người khác giới ôm ấp bị xoi mói trong mắt những người khác.
Người phụ nữ của anh như vậy, không phải bị chê cười sao?
Mà bây giờ Ưng Tử không khóc lóc muốn đi đến Truyền thông Đông Thạch để phát triển, ngược lại muốn từ bỏ đây quả là sự lựa chọn tốt nhất.
"Nghĩ thông suốt rồi?” Anh nghi ngờ hỏi.
Ưng Tử gật đầu: “Vệ đại ca nghĩ cho tôi rất chu đáo, nhưng mà hiện tại không thích hợp, sau này hẵng nói.”
Biểu tỉnh Tiêu Nhất Mặc có chút cổ quái.
Ưng Tử nói những lời này rất bình thường, nhưng nghe vào trong tai anh lại có chút không thoải mái.
Chẳng lẽ bây giờ tạm thời từ bỏ là vì chờ hợp đồng kết thúc sao?
Hay Ưng Tử đang ám chỉ không hy vọng kết thúc hợp đồng?
“Về sau cũng không được đi,” anh trầm mặt nói, “Giới giải trí quá loạn, hoàn toàn không phù hợp với cô.”
Ưng Tử thuận theo gật đầu “Vâng” một tiếng.
“Ngoan,” Tiêu Nhất Mặc vừa lòng, hôn trán của cô, “Cô muốn cái gì? Tôi mua cho cô, cái gì cũng được,” anh dừng một chút, ám chỉ nói “Mặt khác có yêu cầu gì cũng được.”
Ví dụ như mua căn hộ cao cấp tên danh nghĩa cho cha mẹ vợ cải thiện sinh hoạt một chút.
Ví dụ như hạng mục Cẩm Địa lại đầu tư thêm một chút.
Ví dụ như công khai hôn nhân của hai người một chút, thậm chí có thể tổ chức một hôn lễ theo yêu cầu của cô, cũng không phải không thể suy xét.
......
Một cô vợ nhỏ ngian ngoãn như vậy, anh không ngại cho một chút quà nhỏ.
“Cảm ơn nhưng không cần, hiện tại cái gì tôi cũng có,” Ưng Tử thất thần mà suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, chuyện anh kế thừa biệt thự cổ thì sao? Ngài Sử Mật Tư bao giờ sẽ qua?”
Tiêu Nhất Mặc ngẩn ra một chút,
Cẩn thận nghĩ, rất lâu rồi ang không chú ý đến chuyện biệt thự nhỏ kia.
“Đầu tuần sau đi,” anh lật xem lịch làm việc Sầm Ninh gửi, “Thứ hai tuần sau, đã đặt bàn ở khách sạn.”
Ưng Tử kêu một tiếng: “Sao anh bây giờ mới nói chứ? Trời ạ! Ngài ấy là người như thế nào? Tôi nên chuẩn bị như thế nào? Anh có hồ sơ của ngài ấy không? Tôi nghiên cứu một chút, nếu không bị ngài ấy hỏi thì biết làm sao bây giờ?”
Tiêu Nhất Mặc nhịn không được bật cười: “Ngài ấy không phải giám khảo, coi ngài ấy như một trưởng bối quan tâm một chút tới sinh hoạt hôn nhân của chúng ta thôi.”
Ưng Tử hết chỗ nói rồi.
Sao chuyện này có thể giống nhau chứ.
Cô túm tay Tiêu Nhất Mặc quơ quơ: “Anh mau nói đi.”
Tiêu Nhất Mặc đành phải cẩn thận mà nhớ một chút: “Sử Mật Tư là một người hơn 60 tuổi, đã làm luật sư hơn 40 năm, đối với các lại luật pháp rất tinh thông, cũng rất thông minh, mấy năm nay vừa đúng lúc đến thời mãn kinh, hành sự với tính tình có chút cổ quái.”
Anh nói chưa dứt lời đã thấy Ưng Tử có chút lo lắng, đang muốn hỏi vài câu thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nghe xong hai câu sắc mặt lập tức ngưng trọng.
Ưng Tử không biết chuyện gì đang xảy ra, khẩn trương nhìn anh.
Ngắt điện thoại, Tiêu Nhất Mặc trầm khuôn mặt một lúc sau mới nói: “Bây giờ ngài Sử Mật Tư đang ở sân bay quốc tế Tế An, đúng là cái lão gia tử này sẽ ngấm ngầm giở trò thật, theo kế hoạch là thứ hai tuần sau đến, bây giờ lại tập kích trước ba ngày.”
Không thể không nói vị Sử Mật Tư này chọn thời cơ gãi đúng chỗ ngứa. Trước khi lên máy bay đã gửi một tin nhắn cho Tiêu Nhất Mặc nhung lúc đó Tiêu Nhất Mặc và Vệ Thì Niên đang căng thẳng cũng không có để ý đến.
Smith (tên tiếng anh của SMT nhé) ở nước M đã tiếp xúc qua mấy phú hào Hoa kiều nên cũng không xa lạ lắm khi đến, chờ Sầm Ninh nói chuyện với Tiêu Nhất Mặc xong ông cũng đã tự gọi xe đến hoa viên Nghê Sơn.
Tất nhiên đột kích bất ngờ như vậy là muốn xem tình trạng hôn nhân của Tiêu Nhất Mặc, nếu hôn nhân của anh có vấn đề gì trong khoảng thời gian ngắn nhất định lộ ra sơ hở, đây thật sự là con cáo già giảo hoạt.
Tính thời gian, chắc là Sử Mật Tư sắp đến rồi Tiêu Nhất Mặc liền đưa Ưng Tử xuống sảnh chuẩn bị ra cửa tieur khu đón vị khách dị quốc tha hướng đến.
Dọc theo đường đi Ưng Tử rất hồi hộp, hỏi vấn đề về Smith, có hai vấn đề cứ lặp đi lặp lại, vừa ra khỏi miệng chính bản thân cô cũng phát hiện vẻ mặt ảo não.
Ưng Tử nhát gan như vậy lộ ra một chút ngốc nghếch đáng yêu.
Tiêu Nhất Mặc có chút buồn cười, đem tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve. Đầu ngoán tay kia hơi lạnh cũng không biết là khẩn trương hay là do thể chất lạnh.
“Sợ cái gì?” Anh thấp giọng hỏi.
Lời nói như trấn an, Ưng Tử thoáng thả lỏng một chút, thành thành thật thật trả lời: “ Tôi sợ ngài Sử Mật Tư nhìn ra điểm không thích hợp, lúc đó lại xóa bỏ quyền thừa kế của anh.”
Đó chính là biệt thử cổ giá trị mấy trăm triệu đấy, cả đời cô trả cũng không nổi.
Trạng thái như vậy không đúng lắm, Tiêu Nhất Mặc nghĩ nghĩ nhìn chăm chú hai mắt cô nghiêm túc hỏi: “ Có phải cô cảm thấy từ đáy lòng chúng ta đang lừa ông ấy?”
Ưng Tử cẩn thận nghĩ, hình như cũng không có.
Hai người chính xác đã kết hôn, bình thường sinh hoạt cũng như vợ chồng, tuy rằng đôi khi vì bất đồng ý kiến quan điểm mà cãi nhau, chiến tranh lạnh nhưng mà có ai bảo đảm vợ chồng cả đời không cãi nhau đâu? Chỉ duy nhất khác nhau là hôn nhân của bọn họ một năm sau xác định sẽ tan vỡ mà người khác thì không biết khi nào sẽ tan vỡ thôi.
Cô định tâm lại, lắc lắc đầu.
“Không phải sợ, như bình thường là được,” Tiêu Nhất Mặc cúi xuống hôn lên trán cô, “Tâm ý của cô đối với tôi, Sử Mật Tư nhất định sẽ cảm nhận được.”
Ưng Tử có chút hồ đồ, cái gì mà ‘tâm ý của cô đối với tôi’.
Cô vừa định hỏi thì một chiếc xe taxi dừng trước cửa tiểu khu, một người nước ngoài từ trên xe xuống ước chừng khoảng hơn 60 tuổi, dáng người rất cao, thân thể mập mạp, kéo theo một vali hành lí.
Tiêu Nhất Mặc vẫy tay hướng ông ấy: “Hello, ngài Sử Mật Tư đã lâu không gặp.”
Lão nhân xoay người nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức cười lớn đi đến, ôm Tiêu Nhất Mặc một cái: “Tiêu tiên sinh, nhìn thấy cậu tôi rất vui.”
“Giới thiệu một chút,” Tiêu Nhất Mặc nhìn Ưng Tử ý bảo, “Đây là vợ tôi Ưng Tử, vị này tôi thường xuyên nhắc tới ngài Sử Mật Tư.”
“Xin chào, Tiêu phu nhân.” Smith cười sang sảng, người Mỹ trời sinh nhiệt tình khoa trương, “Trời ạ, Tiêu phu nhân thật là xinh đẹp.”
Smith với Tiêu Nhất Mặc nói chuyện đều dùng tiếng Anh, chỉ khi trò chuyện với Ưng Tử ông mới tri kỉ mà nói tiếng Trung tuy rằng phát âm hơi cứng ngắc nhưng vẫn có thể nghe hiểu được. Ưng Tử bị ngữ khí khoa trương của ông chọc cười: “Cảm ơn tiên sinh Sử Mật Tư, ngài cũng rất đẹp trai.”
Smith nhún vai, hài hước nói: “Già rồi, nếu 30 năm trước tôi mà đứng một chỗ cùng Tiêu tiên sinh, nói không chừng cô còn phải liếc nhìn tôi nhiều hơn đấy.”
“Hiện tại ngài đứng một chỗ với tôi, vợ tôi cũng nhìn ngài nhiều hơn đấy.” Tiêu Nhất Mặc cười nói.
“Why?” Sử Mật Tư kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì ngài khá béo, một mình ngài bằng 2 người tôi.” Tiêu Nhất Mặc nghiêm trang nói đùa.
Smith cười haha: “Chính xác là như vậy.”
Mọi người đứng ở cửa nói đùa vài câu, Sử Mật Tư nho nhã lễ độ mà vào vấn đề chính: “Đêm nay không quấy rầy hai người chứ? Bởi vì chưa kịp sửa lại chuyến bay, khách sạn chưa kịp đặt.”
Tiêu Nhất Mặc trong lòng thầm kêu một tiếng ‘Cáo già’, trên mặt lại cười đến ưu nhã: “Sao có thể? Tôi cùng vợ tôi vãn luôn ngóng trông ngài đến, có thể tự mình đón tiếp ngài tôi rất vinh hạnh.”
Ba người đi dọc theo con đường rợp cây xanh trong tiểu khu, Tiêu Nhất Mặc vừa đi vời trò chuyện với Smith, từ lại lịch của tiểu khu lại đến kiến trúc, phong cách, rồi lại đến diện mạo của Tế An, bao gồm lịch sử Hoàng La cùng với biến đổi trong thành phố đều rõ như trong lòng bàn tay.
Tiếng Anh của anh rất lưu loát, trong khi giao lưu với Sử Mật Tư đôi khi sẽ săn sóc mà phiên dịch vài câu cho Ưng Tử, Ưng Tử kéo tay anh nghe chăm chú.