Chưa Tới Ngày Về

Chương 59



Ta cực kì thông cảm gật đầu, lặp đi lặp lại nói: “Bốn ngày…”, sau đó chậm rãi đi đến cạnh giá binh khí, tay đặt trên thương tua đỏ chợt ngừng một cái, lấy từ ngăn dưới một cây kiếm rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén lóe lên trông rất đẹp mắt.

Ta gõ gõ vào thân kiếm, nghe thấy thân kiếm khẽ rung phát ra tiếng vang ong ong, tiện tay kéo một cái kiếm hoa ra.

Dù ở Tần gia ta dùng thương thuần thục hơn, nhưng cũng có luyện kiếm, còn nữa, cây giáo làm người ta bị thương rất dễ dàng, nhưng để làm thương bản thân có chút phiền toái.

Lúc này đại cung nữ kia đã thu lại vẻ mặt, đứng cách ta hơn hai bước, trong điện không có cung nhân bên cạnh hầu hạ. Cổ tay ta ép xuống phía dưới dùng năm phần lực, cầm vỏ kiếm trong tay ném bay về hướng nàng ta, quả nhiên nàng ta nghiêng người muốn tránh.

Ngay tại lúc nàng ta đã có lỗ hổng, đuôi kiếm trong tay ta đặt lên đầu vai nàng. Tuy đã để ý nàng ta dẫn đầu một đám cung nữ này, thân thủ lại bình bình, không ngờ đúng là ngang ngửa so với sở liệu của ta.

Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào thân kiếm, ánh sáng xanh lam âm thầm lưu động.

Ta giương mắt nhìn nàng: “Nếu bản cung không muốn đợi bốn ngày thì sao?”

Nàng ta có ý kiểu dù đứng trước núi thái sơn sụp đổ vẫn không đổi sắc mặt, thanh âm không quá mức gợn sóng: “Đây không phải việc nô tì có thể làm chủ, nô tì chỉ làm tròn bổn phận, nương nương muốn chém muốn giết, muốn róc thịt thì nô tì cũng không oán trách”

Tay ta quơ quơ phía trước, khí lạnh trên kiếm vương trên cổ nàng ta: “Bản cung chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cuộc điện hạ đang ở đâu?”

Ta và nàng bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt phút chốc bị dập tắt: “Nô tì không biết”

Ta thở dài, thật là mềm không được cứng chẳng xong, đã cạy mà không mở miệng chứ gì, ta dứt khoát bổ một đao xuống, miễn sao cho nàng ta té ngã xuống đất. Sau đó cầm kiếm đi từng bước một ra ngoài, đá văng cửa điện, gió lạnh quất lên mặt làm người thanh tỉnh vài phần.

Quanh mình vây hai tầng thị vệ Đông Cung, tay ta đè trên vỏ đao không dám manh động. Tả lang tướng bước ra từ trong đám người, thái độ cung kính nhưng không hề nhân nhượng: “Bên ngoài gió lớn, mời nương nương quay về”

Ta giơ kiếm trước người: “Bây giờ hắn không ở Đông Cung, chỉ bằng các ngươi bó tay bó chân lại là cho rằng có thể ngăn được bản cung?”

Dấu tay của hắn in trên vỏ kiếm, thị vệ xung quanh

nhất thời rút đao ra, khắp nơi vang vọng âm thanh của đao kiếm.

Ta cười lạnh, ghì kiếm sát cổ chính mình, chưa từng dừng bước, từng bước từng bước đạp xuống nền đá.

Tả lang tướng lập tức buông tay khỏi vỏ kiếm, khoát khoát tay, thị vệ vây quanh thu kiếm lại vào vỏ, chỉ là vẫn chưa chịu tránh đường.

Đi đến khi mặt hắn hai bước thì dừng lại: “Hoặc là để thái tử ra gặp ta, hoặc là nói cho bản cung, thái tử đi đâu” Lời còn chưa dứt mũi kiếm đã đâm vào da thịt, ta xuống tay thực sự độc ác, giữa cổ bỗng nhiên cảm thấy mát lạnh, một vệt máu rỉ ra.

Bất cứ lúc nào cũng vậy, mang tính mạng của chính mình ra uy hiếp người ngoài đều khiến cho mọi người khinh thường. Dù sao ta chỉ đang ỷ vào giá trị của bản thân nên mới tùy ý làm bậy như vậy thôi, chuyện đã tới mức này ta không còn biện pháp nào tốt hơn. Nếu thật sự phải đánh nhau cùng bọn họ, ai thua ai thắng khoan chưa nói đến, trước mắt đều là người một nhà, hai bên đả thương nhau nhìn rất khó coi.

Nhìn thấy chút máu tốt hơn đàm phán rất nhiều, trong thoáng chốc trước mắt đã lộ ra một con đường. Ta không vội cất bước, thu kiếm về bên thân, lườm Tả lang tướng, chậm rãi nói: “Chỉ cần bản cung vẫn là thái tử phi được Thánh thượng đích thân phong một ngày thì ngày ấy vẫn là chủ tử Đông Cung. Giờ này ngày này cũng thế, điện hạ không ở trong cung, có chuyện gì mà Tả lang tướng phải hết lần này đến lần khác giấu diếm bản cung?”

Tả lang tướng cũng là một người thông minh, thấy tình thế biết là ta không thể hiện thiện ý, liền lựa những lời có thể nói, quỳ một chân xuống: “Hồi bẩm nương nương, thái tử điện hạ phụng chỉ đi thân chinh, lên đường với Hạ tam công tử, hiện tại đang ở Bắc Cương”

Ta nhắm mắt lại, cuối cùng phần suy đoán ít có khả năng nhất lại xảy ra, hỏi tiếp: “Điện hạ đi chỗ nào ở Bắc Cương?”

Hắn không ngẩng đầu, chỉ đáp: “Điện hạ đã hạ lệnh để nương nương an tâm chờ, nương nương chớ nên làm khó mạt tướng”

Đúng là chẳng hỏi ra cái gì, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, ta lại không hiểu tình hình ở Bắc Cương ra sao. Định tìm tẩu tẩu một chuyến, nhưng nghĩ đến tin tức thái tử phi bệnh nặng mới truyền đi, thái tử lại thân chinh bên ngoài, nếu lúc này còn thêm chuyện nữa thì ta không còn tâm trí đâu ứng phó, đành phải thôi.

Cứ giằng co một hồi, trời đã dần tối.

Ta ngồi trong điện, dựa vào kí ức vẽ đại khái một tấm bản đồ Bắc Cương, khoanh tròn mấy chỗ thành quách quan trọng, ghi lại những điểm khác nhau của hai nhà Tần Hạ, cuối cùng đổi màu mực son, tâm tư đầy bụng đánh một dấu X ở Trầm Sa Cốc.

Nhìn tấm bản đồ này suy tư hồi lâu, chợt nhớ ra thứ gì đó, trong lòng lại lặng đi, đánh dấu mốc lên Khiết Đan. Nếu thái tử chưa từng đi thì sao lại nhìn ra đây là một cục diện chết chóc. Trước sói vờn sau hổ rình, làm chó cùng rứt giậu có thể chịu đựng được bao lâu?

Chuyến đi này của thái tử thoạt nhìn giống như đi lại một nước cờ thua, nhưng sao có thể biết đây không phải là từ ngàn dặm xa xôi tự chui đầu vào lưới? Nghĩ đến đây ta càng thêm sốt ruột.

Lúc này Liên Vi tiến vào. Em ấy thường đến chọn những ngọn nến đốt sáng lên, sau đó quỳ xuống trước mặt ta, nhút nhát kêu một tiếng: “Nương nương”

Ta nâng mắt lên nhìn, nhưng rất nhanh đưa ánh mắt trở về bản đồ trong tay: “Khỏi hẳn chưa?”

Em ấy không có nửa điểm giống như “bệnh không xuống nổi giường”, nghe vậy xấu hổ cúi đầu: “Đã để nương nương cực khổ nhớ nhung, nô tì khỏi lâu rồi. Chỉ là thái tử điện hạ không cho phép nô tì xuất hiện trước mặt nương nương, chẳng qua cũng vì sợ nương nương ưu tư”

Ta nhíu mày, cuộn tấm bản đồ trên tay đặt sang bên cạnh, đầy hứng thú nhìn em ấy: “Bây giờ em đã rõ mình đang theo chân ai chưa?”

Em ấy hoang mang rối loạn ngẩng đầu, vội la lên: “Nô tì hiểu rõ! Lúc nương nương còn ở trong phủ tự tay chăm sóc nô tì, sau này nô tì chỉ nghe nương nương”

“Vậy thì tốt” Ta đưa tay đỡ em ấy dậy: “Em nói xem, hôm đó thái tử nói với em những gì mà em lại đồng ý làm việc cho hắn?”

Em ấy nói chuyện với ta trong ánh nến chập chờn.

Thái tử không nói với em ấy chuyện gì quan trọng, tính đa nghi của người này rất nặng, cho dù là tâm phúc của hắn cũng không biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Thái tử có thể nói với em ấy chẳng qua vì chuyện chút liên quan tới ta, chẳng qua ta chưa từng biết được thôi.

Lời hắn nói chẳng qua chỉ rải rác vài câu, nhưng không biết vì sao trong lòng ta lại cảm thấy chua xót.

Những ngày nay tuy rằng ta bị ngăn cách với bên ngoài, nhưng chỗ Liên Vi quản lý lại hơi rời rạc vì không thể xuất hiện trước mặt ta, bên cạnh không có gì gò bó. Em ấy khó khăn lắm mới thông minh một lần, trong tối nghe được không ít tin tức, sự tình trong triều đình cũng tốt, lời đồn cũng tốt, tóm lại dồn hết tâm tư vào ta.

Ta chuyên tâm nghe ngóng, trong lòng cảm thấy sáng suốt hơn, mặc dù không dám tin tưởng, nhưng sự thật chính là như vậy – chuyến thân chinh này là hắn thay ta đi.

“Nương nương? Nương nương!” Liên Vi thử thăm dò gọi hai tiếng ta mới giật mình lấy lại tinh thần.

Em ấy do dự hỏi: “Bây giờ nương nương có tính toán gì?”

Ta trầm ngâm giây lát, chỉ cảm thấy tảng đá đè ép trong lòng đã lâu chợt rơi xuống, thở hắt một hơi nói: “Hắn bảo ta chờ, vậy thì cứ chờ thôi, chờ hắn trở về tự mình giải thích với ta”

Chỉ là không nghĩ tới, trong vòng một đêm câu nói này đã bị xé nát, tan biến trong nỗi hân hoan kỉ niệm ngày lễ hội trong năm của người ngoài.

Lúc Liên Vi hầu hạ ta nghỉ ngơi cũng coi như sớm sủa, hôm đầu tiên ngủ được an ổn, cũng không mơ mộng gì cả, chỉ là giờ Dần vừa đến ta liền tỉnh giấc. Khoảng thời gian này trong ngày là yên tĩnh nhất, ta lật qua lật lại, không thấy buồn ngủ chút nào, dứt khoát bước xuống giường choàng tấm áo lông chồn lên người, đi đến bên cửa sổ đẩy ra một khoảng kẽ hở rồi ngắm nhìn sao trời ngoài kia.

Cung nhân trông coi chậu than trong điện mang đầy vẻ mỏi mệt, thấy ta khẽ động liền giật mình tỉnh lại, ta ấm giọng kêu bọn họ lui xuống nghỉ ngơi, trong điện bỗng trở nên trống rỗng.

Gió lạnh thổi nửa canh giờ, đến những vì sao cũng trở nên ảm đạm mênh mang, ta đóng cửa sổ lại, xoay người suy nghĩ mình có nên ngủ tiếp hay không.

Đại cung nữ kia chợt xông tới. Nói là xông tới cũng không đúng lắm, khí chất trên người nàng có chút giống tẩu tẩu, đều là gia đình bình thường nuôi thong dong vừa vặn. Chắc hẳn chẳng phải cung nhân gì, có lẽ là người bên cạnh hắn, chỉ là làm cung nhân mới có thể dễ dàng sắp xếp ở bên cạnh ta mà thôi. Mặc dù vào điện giờ này nhất định có chuyện gì cấp bách, thế mà vẫn không thấy nàng bối rối, chỉ là bước chân có hơi gấp gáp.

Chưa đợi ta mở miệng nàng đã quỳ xuống, hai tay dâng lên một hộp gấm, thanh âm khàn khàn: “Nương nương”

Ta mở hộp gấm kia ra, bên trong rõ ràng là tư ấn của thái tử. Ta giật mình, phút chốc bắt đầu nảy sinh dự cảm không lành, mà cái dự cảm này nhanh chóng nảy mầm, chậm rãi áp đảo tâm trí.

Nàng hắng giọng, thanh âm đã khàn đến mức không còn nghe rõ: “Điện hạ đã viết cho nương nương một phong thư hoà thân, nương nương lấy dấu đóng lên là được”

Ta vươn tay nâng cằm nàng lên, quả nhiên thấy hai mắt nàng đỏ bừng, trong hốc mắt còn chưa kịp kìm lại hàng nước mắt.

Ta hít một hơi sâu, hỏi nàng: “Điện hạ thế nào rồi?”

Thấy nàng mãi không nói gì, thật sự mở ra toàn bộ suy nghĩ trong tim ta, chỉ nghe bản thân gầm nhẹ một tiếng: “Ta hỏi ngươi, hắn thế nào rồi?”

Nàng ta đã ổn định lại tinh thần, lúc mở miệng thanh âm đã bình ổn: “Điện hạ qua đời rồi. Điện hạ tự biết không thắng được nên đã chuẩn bị trước thư hoà ly. Nương nương chỉ cần đóng con dấu này lên là sẽ không còn liên quan đến điện hạ nữa. Sau này dù ai ngồi vào vị trí này cũng sẽ không bị liên lụy”