Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 7: Lời dung tục



“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nếu không có lời của anh hôm nay tôi còn chẳng biết bản thân mình ra sao nữa cơ đấy!”

Nói rồi Tống Mạn An liền buông lơi cơ thể, cô nghiêng đầu sang một bên bất cần mà ngầm chống đối Bạch Nhược Quân.

Bạch Nhược Quân nhìn dáng vẻ hiện tại của Tống Mạn An một chút cũng chẳng bỏ vừa vào mắt. Anh đưa tay còn lại bóp chặt lấy cằm cô ép cô mở mắt ra nhìn mình: “Tống Mạn An cô học đâu ra cái thói nói móc người khác đấy hả?”

Tống Mạn An vẫn kiên trì giữ im lặng!

Sự im lặng của Tống Mạn An không làm cho Bạch Nhược Quân dịu đi mà ngược lạicòn khiến cho anh tức điên lên, lực tay ngày càng mạnh, Bạch Nhược Quân khó chịu màquát: “Mở mắt ra nói chuyện ngay cho tôi!”

Đáp lại lời Bạch Nhược Quân vẫn chỉ là sự im lặng!

“Tống Mạn An cô mở mắt ra! Cô đang chọc điên tôi sao? Có tin tôi khiến cô thật sự câm luôn hay không?”

Vẫn là một khoảng trống của sự lặng im!

Cả người bừng bừng bốc cháy, đáy mắt đỏ rực mang đầy sự chết chóc, Bạch Nhược Quân mạng mẽ mà ép chặt người của Tống Mạn An từ trên ngấu nghiến mà hôn xuống.

Tống Mạn An ngay lập tức mở to mắt cả người khó chịu mà muốn đẩy Bạch Nhược Quân ra nhưng cơ bản sức lực của đàn ông và phụ nữ có sự cách biệt rất lớn, cô liên tục cựa quậy thân mình nhưng càng uốn éo cơ thể thì bầu n.g.ự.c đẫy đà của cô lại dán sát vào người của Bạch Nhược Quân làm anh như muốn phát điên mà ngứa ngáy.

Bỗng nhiên Bạch Nhược Quân lại dùng lực dứt khoát mà cắn mạnh nơi đầu môi, ngay lập tức mùi m.á.u tanh xộc thẳng vào trong khoang miệng, Tống Mạn An đau đớn mà nhăn mày, hai bàn tay trên đỉnh đầu liên tục muốn thoát khỏi sự kìm kẹp nhưng lại càng bị giam chặt hơn.

Nhả đôi môi đã chứa đầy m.á.u của Tống Mạn An ra, Bạch Nhược Quân phun ra một ngụm m.á.u tươi xuống sàn, lau nhẹ khóe môi, đứng nhìn Tống Mạn An đang khổ sở gấp gáp mà thở, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầynước mắt, anh khẽ cười mà cợt nhã: “Không phải cô thích cảm giác được đàn ông đụng chạm vào cơ thể của mình lắm hay sao?”

“Như thế này đã đủ kích thích cô chưa?” Đưa bàn tay vân vê nhẹ đôi môi đầy máu của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân tiếp lời: “Hay còn muốn nhiều hơn thế nữa?”

Ánh mắt lại lần nữa di chuyển xuống bầu n.g.ự.c đang thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp áo của Tống Mạn An, không chút do dự anh đưa tay cường bạo mà b.ó.p mạnh một cái, cả cơ thể tê rần Tống Mạn An không nhịn được mà rên lên một tiếng đầy dung tục. Khóe môi cong lên Bạch Nhược Quân cười nhạt: “Muốn như thế này sao?”

“Hay là thế này?” Không biết từ khi nào bàn tay lớn của Bạch Nhược Quân đã luồng vào bên trong lớp váy của Tống Mạn An, cách một lớp vải mỏng anh ấnmạnh vào tâm hoacủa cô mà bỡn cợt.

Cả cơ thể nóng ran, d.ụ.c v.ọ.n.g bên trong bị dốt cháy, Tống Mạn An ưỡn n.g.ự.c mà kêu lên một tiếng thật dễ nghe: “Ưm....”

Bật cười thành tiếng, Bạch Nhược Quân liền cúi đầu ghé vào tai cô phà chút hơi thở đầy ma mị mà buông lời dung tục: “Có phải s.ư.ớ.n.g đến nổi chỉ muốn được đàn ông lấp đầy rồi hay không?”

Âm thanh tà mị, hơi thở nóng phừng phừng, vành tai đầy nhạy cảm mà khiến cho Tống Mạn An rụt người, cô giễu cợt mà lên tiếng: “Muốn sỉ nhục tôi thì cứ nói thẳng đừng dở ba cái trò hèn hạ đó!”

“Buông tôi ra nhanh lên!”

“Tống Mạn An cô chảy nước rồi!” Bạch Nhược Quân chẳng thèm quan tâm đến dù chỉ là một lời của Tống Mạn An, anh ung dung mà rút ngón tay đã ước nhẹp từ trong váy của cô ra, di chuyển ngón tay mìnhlên trước mặt Tống Mạn An mà cười cợt.

Ngón tay lại không chút liêm sỉ trượt xuống rảnh n.g.ự.c mà tri trét một dòng nước ướt át đang bám chặt trên ngón tay mình lên khuôn n.g.ự.c của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân lại cười khinh: “Miệng thì bảo không nhưng thân dưới thì lại luôn n.h.ớ.p n.h.á.p chờ đợi được đàn ông cắm vào bất cứ lúc nào! Tống Mạn An ơi là Tống Mạn An lời của cô đúng là chẳng đáng tin tưởng chút nào!”
— QUẢNG CÁO —