Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 201: Sống sót hai mươi tư tiếng đồng hồ



Dịch: Đức Thành

"Tốt." Lam Hiên Vũ đáp ứng một tiếng rồi quay trở lại mô phỏng trong khoang thuyền, cửa khoang đóng lại, hắn nhắm lại hai con ngươi, cố gắng mà điều chỉnh tâm tình có chút nhấp nhô của mình tâm tình.

Cảm giác quen thuộc truyền đến, tát cả mọi thứ chung quanh lại một lần nữa trở nên rõ ràng, khi Lam Hiên Vũ mở ra hai mắt, hắn kinh ngạc phát hiện chính mình vậy mà lại trở về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót truyền đến, còn có hương thơm thực vật, hơi ẩm bùn đất ướt át. Không có bất kỳ nhắc nhở gì, hắn cứ như vậy mà trở lại tinh đấu đại sâm lâm.

Lam Hiên Vũ vừa vào liền dáo dác nhìn chung quanh, sau đó lập tức lựa chọn một cây đại thụ mà trèo lên, giấu mình trong một cành cây rậm rạp. Hắn vừa quan sát lấy bốn phía, vừa cố gắng mà làm cho mình bình tĩnh lại. Đến tột cùng là họ muốn khảo thí cái gì đây? Vô luận hắn thông minh tới mức nào đi nữa thì cũng không thể đoán được gì nếu không có bất kỳ nhắc nhở.

"Tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, sống hai mươi tư tiếng đồng hồ. Thông qua khảo thí là có thể ra biên." Đúng lúc này, một thanh âm có chút quen thuộc đột nhiên vang lên trong đầu hắn.

Cuối cùng cũng có gợi ý, điều này làm cho Lam Hiên Vũ không khỏi thở dài một hơi lớn, vì dù sao có nhắc nhở cũng tốt hơn chính mình tự đi tìm tòi rất nhiều.

Sinh tồn hai mươi tư tiếng đồng hồ? Xem ra nơi mình ở rất có thể là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Thoạt nhìn chung quanh cũng không có hồn thú gì, vậy chính là đốt thời gian thôi sao. Hiện tại cũng không quá dễ phân biệt rõ nơi đâu là hướng cách xa khu vực hạch tâm, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Nghĩ tới đây, Lam Hiên Vũ cũng không có động mà tựa ở trên nhánh cây. Hiện tại hắn chỉ có một người mà không có bất kỳ đồng bạn nào trợ giúp, nên việc thích hợp lúc này yên tĩnh không nên động, gặp được vấn đề sẽ giải quyết vấn đề. Tốc độ cũng không phải thứ hắn am hiểu nhất, ẩn núp mới là biện pháp mài thời gian tốt nhất.

Hắn dứt khoát ở liền trên tàng cây mà ẩn nấp, lẳng lặng đợi chờ. Thời gian từng phút từng giây đi qua, Lam Hiên Vũ dần có chút kinh ngạc phát hiện, mình cũng không có gặp phải phiền toái gì, tuy ngẫu nhiên dưới cây sẽ có chút ít Hồn Thú đi ngang qua nhưng đều là thực lực bình thường, chỉ tầm mười năm tới trăm năm. Có vẻ khu vực này vẫn là khu vực vên ngoài của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Thoáng cái đã qua mấy giờ, nhưng thậm chí còn không có lấy một con hồn thú phát hiện hắn ở trên cây. Tuy Lam Hiên Vũ cảm thấy có chút kỳ quái nhưng hắn cũng không có vọng động. Hắn cũng không lo lắng, chẳng qua vẫn luôn suy nghĩ trong nội tâm, cho tới bây giờ Sử Lai Khắc Học Viện cũng không bao giờ bắn tên không đích, khảo hạch này đã nói là sinh tồn hai mươi tư tiếng đồng hồ, vậy nhất định sẽ phải có tính huống gây khó khăn sinh tồn mới đúng. Nhưng đã mấy giờ đi qua mà có vẻ như mọi thứ đều không có thay đổi gì. Hắn cũng sẽ không cho rằng Sử Lai Khắc Học Viện sẽ quên mất mình, làm mình dễ dàng mà thông qua khảo thí thêm. Huống chi còn có lời nhắc nhở của Quý Hồng Bân. Nên tuy từ đầu tới cuối vẫn luôn không có gì phát sinh nhưng hắn cũng không dám buông lỏng cảnh giác chút nào.

Thời gian như trước trôi qua, Lam Hiên Vũ lặng yên tính toán, thời gian dần qua, sắc trời cũng dần ám xuống chạng vạng tối.

Một mực ở trong trạng thái tinh thần cao độ tập trung thì tinh thần sẽ lại càng dễ mỏi mệt, dù với cái cường độ tinh thần lực khủng bố của hắn cũng là như vậy. Trời dần tối, màn đêm buông xuống, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lại càng trở nên an tĩnh.

Lam Hiên Vũ cũng không dám khinh thường, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên lúc này hắn chỉ có thể lẳng lặng mà đợi. Dựa theo tình huống hắn phán đoán lúc trước, hơn nữa là những quan sát đối với Thái Dương, hẳn là khi hắn tiến vào đây khảo thí thêm là tầm giữa trưa. Nói cách khác, đến khoảng trưa ngày hôm sau sẽ chấm dứt khảo thí thêm.

Hiện tại đã qua mười mấy giờ. Nửa đêm ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có chút trong trẻo mà lạnh lùng, ngẫu nhiên sẽ có một chút âm thanh kỳ  quái truyền đến.

Hiện tại Lam Hiên Vũ mới nhận ra có đồng bạn là việc trọng yếu tới mức nào, dù chỉ có một đồng bạn thì hai người cũng có thể luân phiên nghỉ ngơi một chút mà khôi phục tinh thần, nhưng hiện tại hắn nhất định phải bảo trì cảnh giác cao độ. ai biết khảo nghiệm sẽ tới vào lúc nào?

Cứ như vậy, hắn đã mở to hai mắt mà ngồi nhìn suốt cả đêm, thế nhưng mọi thứ vẫn như trước là không có gì phát sinh, sáng sớm đã đến, trời đã hửng sáng. Chỉ mấy giờ nữa là khảo hạch của hắn sẽ chấm dứt.

Nhưng càng là thời điểm này Lam Hiên Vũ lại càng khẩn trương, hắn đột nhiên ý thức được một việc, rất có thể cái khảo thí thêm này còn khó hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Bởi vì nếu ngay từ lúc mới bắt đầu đã có áp lực với cường độ nhất định thì có lẽ loại áp lực này sẽ tiếp tục, nhưng không phải là tính bộc phát. Nếu trước đó không có bất kì cái gì  phát sinh thì rất có thể hắn sẽ gặp phải gì đó trong đoạn thời gian cuối cùng, hơn nữa, nhất định nó sẽ là một vấn đề vô cùng khó giải quyết. Chớ nói chi là hắn đã nhịn gần hai mười giờ không chợp mắt, tinh thần lại còn một mực căng thẳng, hiện tại  lại không dám buông lỏng.

Từng trận ủ rũ dâng lên, Lam Hiên Vũ đã véo bắp đùi của mình lần thứ ba, cố gắng lấy đau đớn kích thích cho mình tiếp tục bảo trì thanh tỉnh.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được một âm thanh có chút kỳ dị, đó là một loại âm thanh do vật gì đó xẹt qua với tốc độ cao trong rừng rậm.

Hai mắt Lam Hiên Vũ liền lập tức mở to, tinh khí thần toàn thân lập tức tỉnh táo lên, Lam Ngân Thảo lặng yên không một tiếng động mà phóng thích, vòng lại tại hai tay của mình.

Rất có thể khảo nghiệm chính thức đã đến!

Rất nhanh hắn liền phân biệt ra, quả nhiên âm thanh này đang lại gần hướng mình. Hắn tập trung tinh thần mà nhìn chăm chú qua những kẽ hở lá cây

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở phía xa, tiến rất nhanh về phía trước, chạy như bay đến phương hướng của hắn. Tốc độ rất nhanh, lại rõ ràng có chút kinh hoảng.

Hai mắt Lam Hiên Vũ híp lại, tận khả năng mà điều chỉnh thị lực nhìn lại.

Đó là một người, nữ nhân, hắn lập tức liền phân biệt ra. Mà nương theo việc đối phương tới gần, Lam Hiên Vũ vừa nheo mắt lại nhìn thì hai con ngươi bỗng nhiên một lần nữa trợn to, hắn suýt nữa la thất thanh.

Thế nào lại là nàng?

Đúng vậy! Người đang chật vật chạy trốn kia đâu chỉ là người hắn biết, mà ngay không lâu trước đó, bọn hắn còn từng kề vai sát cánh mà chiến đấu với nhau. Người kia còn không phải là Đống Thiên Thu sao?

bộ dáng của Đống Thiên Thu lúc này có chút chật vật, một bộ váy dài đã rách phá rõ ràng, lộ ra đôi chân nõn nà...

Tốc độ của nàng rất nhanh, nàng vừa chạy trốn, trên người còn bất chợt phóng xuất ra tầng tầng sương băng hướng phía sau lưng. Thứ có thể đuổi nàng thành cái dạng này thì nhất định phải là kẻ địch rất cường đại a! Lúc này Đống Thiên Thu đã sắp chạy đến gốc cây Lam Hiên Vũ ẩn nấp rồi.

Làm sao bây giờ? Ở thời điểm này Lam Hiên Vũ liền gặp phải một vấn đề. Hiển nhiên là Đống Thiên Thu không phát hiện hắn đấy, chỉ cần hắn không ra ở thời điểm này thì hẳn là Đống Thiên Thu sẽ chạy qua. Thế nhưng tình huống của nàng bây giờ hiển nhiên là không tốt lắm, trước ngực còn có chút vết máu, chẳng lẽ mình cứ như vậy để nàng chạy qua mà không đi ra gặp nhau sao?

Đúng lúc này, một tiếng rống trầm  thấp vang lên ở phía xa, Lam Hiên Vũ bất chợt nhìn thấy, trong tầng băng sương Đống Thiên Thu phóng thích đó, một đạo thân ảnh thoăn thoắt đột nhiên nhào ra mà đánh thẳng đến phía trước, rất nhanh sẽ đuổi kịp Đống Thiên Thu. Đó là một đầu Mãnh Hổ, toàn thân là hoa văn đen trắng, sau lưng có một đôi cánh, chung quanh thân thể nó có từng tầng khí lưu dũng động, mơ hồ có hào quang màu tím nhạt lập lòe trong tầng khí lưu. Ngay cả những hoa văn trên người nó cũng đang không ngừng dũng động như sống lại.

Cái này là...

Ám Hắc Ma Hổ? Có hoa văn là trăm năm, có sương mù màu đen là nghìn năm, tử quang ẩn hiện là dấu hiệu ám ma đã thành. Có nghĩa là thứ trước mắt này chính là một đầu Ám Hắc Ma Hổ vạn năm. Đây là cái khái niệm gì vậy?

Hổ vốn là Thú trung chi vương. Ám Hắc Ma Hổ được bài danh thứ ba, chỉ thấp hơn Ám Ma Tà Thần Hổ biến dị và Hoàng Kim Hổ Vương có được Hoàng kim huyết mạch, nó là một trong những hồn thú đỉnh cấp, tuy rằng không phải mạnh nhất nhưng cũng không kém mạnh nhất là bao.

Mà trọng yếu hơn là đầu Ám Hắc Ma Hổ trước mắt cái này lại có tu vi vạn năm a! Một Hồn Thú vạn năm thì làm sao mà tam hoàn hồn tôn như bọn hắn có thể chống đỡ nổi.

Đầu Ám Hắc Ma Hổ bỗng nhiên nhào ra, chung quanh thân thể nó, tầng sương mù màu đen lập tức dũng động, một luồng gió tanh đập vào mặt, tựa hồ tất cả mọi thứ chung quanh cũng đều bị cái thân hình khổng lồ kia của nó thôn phệ sạch.
— QUẢNG CÁO —