Mạnh Nhân Nhân lại gặp phải một giấc mơ, nhưng lần này cô không nhớ rõ câu chuyện ấy nữa, chỉ nhớ trong cơn mộng đó có một người bạn gái đối xử với cô vô cùng vô cùng tốt, siêu cấp siêu cấp yêu cô, đã thế cậu ấy còn không hề chê cô lùn chút nào.
Khi Mạnh Nhân Nhân tỉnh lại, mặt cô hồng cả cả lên, còn bị chính cơn mơ của bản thân làm cho trái tim thiếu nữ mềm nhũn cả đi, lúc này đã hơn nửa đêm rồi, nhưng cô chỉ mong sao được đánh thức Việt Phong dậy để chia sẻ với anh về giấc mơ của mình.
Bấy giờ, nhờ ánh trăng nhạt màu mà Mạnh Nhân Nhân mới phát hiện ra Việt Phong khi ngủ đều cau mày.
Mạnh Nhân Nhân đau lòng không nguôi, từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ giữa con trai và con gái chỉ có tệ hơn chứ không tệ nhất, rất nhiều con trai thích bắt nạt các bạn nữ khác, phát tiết sự thô bạo ác ý đối với người không thuộc cùng giới tính với mình.
Khi cô biết Việt Phong, lúc ấy anh đã cao hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều rồi. Một đợt cô bị đám con trai vây quanh bắt ép cô phải ăn sâu róm, lúc ấy chính Việt Phong là người cứu cô ra ngoài.
Từ đó về sau, cô đã ỷ lại vào Việt Phong.
Cũng từ khi ấy, cô đã cảm thấy Việt Phong là người con trai lợi hại nhất, không có chuyện gì là anh không giải quyết được.
Dù là chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng vô cùng thành thục.
Mạnh Nhân Nhân nhìn người trước mặt mình nhắm nghiền mắt nhưng hàng mày vẫn cau lại chẳng hề giãn ra, đau đớn lan khắp tâm can cô, cô đưa tay tới muốn vuốt đi nỗi lo âu đang hằn trên người anh.
Một Việt Phong tốt như vậy, ưu tú như vậy, tại sao người con trai ấy lại không thích anh chứ?. Truyện mới cập nhật
Đêm đen dài dặc, Mạnh Nhân Nhân cũng không còn để ý đến trái tim thiếu nữ đang rung động kịch liệt của mình nữa, bởi vì từ ánh mắt đến tâm can cô đều bị Việt Phong chiếm cứ hết rồi.
Dù thiếp đi lần nữa, giấc mơ ấy cũng ngập tràn hình bóng Việt Phong.
Chỉ trong một đêm, khu phố đã yên bình trở lại. tiếng ve sầu ca hát ngợp trời cũng chẳng còn ở nơi đây.
Khi Việt Phong thức giấc, hương chanh nhàn nhạt ấm áp vẫn còn vương vấn trong lòng anh nhưng người thì đã không thấy đâu.
Cực kỳ rõ ràng một điều rằng, vừa rạng sáng Mạnh Nhân Nhân đã nhảy qua cửa sổ chuồn về nhà rồi.
Việt Phong không thể nói được, rằng đến tột cùng, thống khổ cùng cực là như thế nào, anh chỉ cảm thấy bản thân mình như đang cheo leo nơi đáy vực, dưới chân anh là bóng tối vô tận bao trùm, mà anh chỉ cần tùy tiện đồng ý lời tỏ tình của một người đang theo đuổi mình thôi là anh có thể cứu mình ra khỏi tình cảnh khốn cùng này.
Nhưng có lẽ trong lòng anh vẫn muốn chọn đáy vực thăm thẳm một cách đầy cố chấp như vậy.
Tình yêu đúng là yêu ma khiến lòng người mỏi mệt.
Mạnh Nhân Nhân vừa uống sữa vừa nhìn một đám con trai đang đứng gần mình, tự hỏi rằng nhóm bị trai đẹp dày vò tới mức này cơ à?
Mạnh Nhân Nhân đếm đếm thì thấy nhóm con trai đến đây thổ lộ với Việt Phong còn nhiều hơn gấp đôi.
Việt Phong rất đẹp trai, cơ thể cường tráng cùng vẻ ngoài điển trai đã là điều vô cùng được hoan nghênh rồi, bây giờ anh còn đang bị thất tình thế nên anh càng trầm mặc lạnh lùng hơn, trông cực kỳ “men lỳ”, đúng chuẩn hormone nam tính đầy dụ hoặc.
Mạnh Nhân Nhân gớt nước mắt, cô cũng muốn yêu đương, cũng muốn được trải qua tình yêu ngọt ngào chứ, vậy mà chẳng có em gái xinh đẹp nào đến theo đuổi cô cả.
Còn Việt Phong thì lại có một đống người theo đuổi, thế vậy mà anh cứ thích đâm đầu vào một thằng con trai chẳng thèm thương anh.
Cuộc sống là như vậy đấy, không bao giờ vận hành theo cách mà người ta mong mỏi.
Ngay lúc Mạnh Nhân Nhân còn đang cảm thán về kiếp người khốn khổ thì có một cô gái cao thật cao bước vào phòng học.
Học sinh mới đến rồi!
Cô gái ấy cũng phải cao ít nhất một mét tám mươi, đôi chân thon dài, biểu cảm lạnh lùng, mặc bộ đồng phục, vai đeo cặp sách lững thững bước vào lớp.
Trái tim Mạnh Nhân Nhân lập tức trở nên loạn nhịp!
Đây không phải cô gái đã xuất hiện trong giấc mơ của mình sao?
Cao như vậy, mà cũng lạnh nhạt vô tình như vậy!
Cô gái mới đến chính là người yêu trong mộng của cả lớp, vừa tan học, nữ sinh đã vây quanh bạn ấy không rời nửa bước, Mạnh Nhân Nhân cũng muốn đến nhưng khổ nỗi cô lùn quá, không thể chen vào được.
Buổi tối, Mạnh Nhân Nhân đã add được wechat của bạn gái ấy thông qua nhóm lớp, sau đó ôm tim quấn lấy Việt Phong: “Việt Phong, Việt Phong, A A A A A, em phải viết thư tỏ tình như thế nào bây giờ!”
Đã nói sẽ không bao giờ yêu sớm thế mà bây giờ liêm sỉ vứt hết rồi.
Căn bản cũng vì đối phương quá phù hợp, cực kỳ phù hợp, vô cùng phù hợp với gu thẩm mỹ của cô nên Mạnh Nhân Nhân không thể kìm nén được bản thân nữa rồi, tình cảm này sao mà giấu đi được cơ chứ, chỉ muốn tỏ tình với người ta ngay lập tức thôi.
Việt Phong đang định chơi game thì bị Mạnh Nhân Nhân kéo tay, hình như anh bị quấy rầy khi đang chơi nên tâm phiền ý loạn rồi thì phải.
Mạnh Nhân Nhân vội vàng đấm lưng bóp vai cho người anh nào đó: “Anh Việt Phong, anh Việt Phong ~ anh Phong ơi ~ giúp em đi mà! Em không biết viết thư tình ~ anh già được nhiều người theo đuổi thế thì có thể truyền cho em trẻ này chút kinh nghiệm được không ~”
Việt Phong nhìn Mạnh Nhân Nhân, ánh mắt sâu thêm vài phần: “Thật sự thích bạn gái đó à? Trong khi chẳng hiểu gì về người ta cả?”
Gò má Mạnh Nhân Nhân ửng đỏ, có chút xấu hổ mà trả lời anh: “Nhưng bạn ấy là mẫu hình lý tưởng của em… Haizz… Thật ra em cũng biết chắc cậu ấy sẽ không thích loại con gái lùn tịt nhạt nhẽo như em đâu, chỉ là em… Em muốn cho cậu ấy biết là em thích cậu ấy, không cần phải ở bên nhau đâu, em chỉ muốn cho cậu ấy nhìn thấy rằng có một cô gái bình thường thích cậu ấy là em thôi. Nhưng em lại không biết phải nói như thế nào cả, em có biết gì đâu…”
Ánh mắt Việt Phong dời đi nơi khác, anh nói: “Anh cũng không có kinh nghiệm theo đuổi người khác.”
Mạnh Nhân Nhân sững người, ý thức được một chuyện rằng chỉ có các bạn nam khác mới có kinh nghiệm theo đuổi anh thôi chứ anh biết theo đuổi ai đâu, thế là vội vàng nói: “Thế thì chúng ta thương lượng đi! Anh xem cái bộ dạng của em như này mà em còn dám theo đuổi mỹ nữ vạn người mê trong lớp cơ mà, anh Việt Phong à, anh xuất sắc thế này, nên nếu anh mà đi thả thính bạn nam anh thích thì á cậu ấy sẽ chết ngất cho xem!”
Việt Phong lại nhìn về phía cô rồi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mở miệng hỏi cô: “Thính thế nào?”
“Thì viết thư tình đó, để đối phương hiểu được tâm ý của mình, như vậy thì mối quan hệ mới phát triển được chứ.”
Mạnh Nhân Nhân suy nghĩ một chút, cô muốn mình làm một tấm gương tốt cho Việt Phong noi theo nên mặt mày hớn hở nói: “Để em làm tấm gương sáng cho anh…”
Cô vừa nói vừa cúi đầu, bắt đầu viết: “Xin chào cậu, tớ tên là Mạnh Nhân Nhân, chúng ta học cùng lớp nhau đó, có thể cậu không biết tớ là ai nhưng tớ muốn nói cho cậu biết rằng tớ thích cậu.”
Mạnh Nhân Nhân cúi đầu, viết mà mặt cứ đỏ hết cả lên, Việt Phong nhìn cô, ánh mắt dời từ đôi mắt xinh đẹp của cô xuống đến đôi môi đầy đặn khẽ hờ.
Tình đơn phương ngọt ngào tản ra khắp người cô, ấy là một thứ ngọt ngào chưa từng bị tổn thương.
Việt Phong từ từ cất lời: “Em viết như thế thì chỉ nhận lại được bảy chữ “Cảm ơn cậu vì đã thích mình” thôi.”
Mạnh Nhân Nhân ngẩng đầu nhìn Việt Phong, ánh mắt mơ màng không hiểu anh nói gì, sau đó mới phản ửng kịp thời, Việt Phong là người con trai vạn người mê, biết bao bạn nam đã viết thư tình cho anh rồi thì chắc chắn anh phải có kinh nghiệm hơn mình chứ.
Thế là hừng hực lúc đầu đã mất gần hết, Mạnh Nhân Nhân nhìn Việt Phong bằng ánh mắt năn nỉ cầu cứu: “Thế em phải nói thế nào bây giờ?”
Việt Phong nhìn vào ánh mắt Mạnh Nhân Nhân rồi chậm rãi nói, giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, không rõ được cảm xúc trong anh lúc này: “Tớ gửi cho cậu tin nhắn này vì tớ muốn nói với cậu rằng tớ thích cậu, thích đến mức trong mơ cũng ngập tràn hình ảnh cậu, tớ thích cậu nhưng tớ cũng biết trước được kết quả của câu chuyện này sẽ đi về đâu, tớ biết rằng cả đời này tớ chẳng thể tỏ tình với cậu được, tớ đã từng nghĩ đến việc trốn thoát khỏi tình cảm này nhưng tất cả những người khác đều không phải là cậu…”
Mạnh Nhân Nhân đang vùi đầu viết chữ thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hỏi anh: “Không hiểu sao em thấy lời này buồn quá, anh Việt Phong, anh có thể nghĩ ra câu nào ngọt ngào hơn không?”
“Con trai tỏ tình mà cũng khổ sở như vậy sao? Nhưng mà con gái tỏ tình thì bắt buộc phải ngọt ngào mới được chứ, không thì cậu ấy sẽ cảm thấy em là người bi quan tiêu cực, ấn tượng của cậu ấy về em sẽ tụt xuống âm vô cùng luôn.”
Hai bên thái dương Việt Phong căng lên, anh đứng dậy, không nói lời nào đã nhấc chân bước ra ngoài.
Mạnh Nhân Nhân vội vàng đứng dậy kéo anh lại: “Anh Việt Phong, đừng đi đừng đi mà, em đùa thôi, anh không bi quan, không hề bi quan đâu, em đùa thôi anh ơi!”