Chúng Ta Thật Sự Chỉ Là Bạn Giường

Chương 34: Mình chỉ cảm nắng cậu.



Hơn hai năm nay, cuộc sống ở New York của Ngô Duy cũng không quá tệ. À không, cũng có thể nói là cuộc sống của cậu khá ồn ào. Từ khi quen Vũ Minh Nguyệt, cậu mới biết thế nào là nói không ngừng không nghỉ.

Vũ Minh Nguyệt - cô ấy có thể nói 24/24 từ chuyện học đến chuyện đời, từ chuyện quần áo, đến chuyện mỹ nam mỹ nữ,...

Nhiều lúc Ngô Duy đã thực sự nổi giận hét lên yêu cầu cô bớt nói lại nhưng cô chỉ yên lặng được nhiều nhất là một tiếng. Vì vậy Ngô Duy vô cùng đam mê đi học. Cơ bản là vì khi ở trong giảng đường Vũ Minh Nguyệt sẽ không nói chuyện.

Nhìn kết quả học tập của Ngô Duy ngày một tăng lên Vũ Minh Nguyệt vô cùng vui vẻ. Vậy là cách làm của cô có hiệu quả rồi.

Vào một ngày đẹp trời, Ngô Duy đang ở trong thư viện đọc sách thì bên cạnh chợt xuất hiện thêm một cô gái tây quyến rũ. Cô gái ấy là Susan Elizabeth Anderson - học cùng khoa kinh tế chính trị với câu. Cô ấy cười tươi hỏi cậu:

"Hi. Are you free tonight?" (Xin chào. Tối nay cậu có rảnh không?)

Ngô Duy hờ hững đáp lại:

"I am free. Have any work?" (Tôi rảnh. Có việc gì không?)

Susan hoàn toàn không bị sự hờ hững của Ngô Duy làm cho mất hứng mà vẫn tươi cười đặt trước mặt câu một tấm thiệp mời màu xanh lá cây.

"Oh. Tonight Victor and I have a late night party. Hope you will come." (Ồ. Tối nay Victor và tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc khuya. Mong là cậu sẽ tới.)

Ngô Duy nhận lấy thiếp mời, liếc nhìn Vũ Minh Nguyệt đang an phận đứng chọn sách gần đó, rồi mới hỏi Susan:

"Can I bring another friend?" (Tôi có thể dẫn thêm một người bạn tới không?)

Susan nhìn theo ánh mắt của cậu, bắt gặp dáng vẻ đáng yêu của cô bạn cùng khóa thì vô cùng vui vẻ vỗ vai Ngô Duy trả lời:

"Of course. The more happy the more." (Được chứ. Càng đông càng vui mà.)

"Thanks. Tonight's meeting again. Bye." (Cám mơn. Hẹn tối nay gặp lại. Tạm biệt.)

Nói đoạn Ngô Duy liền thu dọn sách trên mặt bàn rồi rời đi.

Susan vẫn giữ trên môi nụ cười, vẫy tay với cậu:

"Ok. Bye." (Được rồi. Tạm biệt.)

Ngô Duy một mạch đi thẳng tới chỗ Vũ Minh Nguyệt, vỗ vai cô, hỏi:

"Đứng đây làm gì? Sao thấy tôi mà không ra."

Vũ Minh Nguyệt vân vê mép áo trắng, đẩy đẩy gọng kính, lí nhí trả lời:

"Vì... vì... không muốn làm phiền cậu... tán gái."

Ngô Duy nghe vậy thì phì cười, lấy tay cốc lên trán Vũ Minh Nguyệt một cái, mắng:

"Gái theo tôi có mà xếp hàng dài. Cần gì tôi phải tán. Ngốc."



Vũ Minh Nguyệt bị cốc đau, vội vàng ôm trán, lùi lại hai bước, chu cái mỏ hồng lên cãi lại:

"Ngốc kệ mình. Người ta chả mời cậu đi đâu đó thây. Đi đi. Đi đi."

"Ờ. Đi thì đi."

Ngô Duy quay người bước đi, miệng còn lẩm nhẩm đếm:

"3, 2, 1..."

"Ế... Nói đi là đi thật hả? Đợi mình."

Giọng nói đáng yêu bị ép nhỏ tạo thành âm thanh vô cùng vui tai. Ngô Duy dừng bước chân, quay nửa người lại nhìn Vũ Minh Nguyệt đang chạy tới bên cạnh mình mà cười vui vẻ.

Đi bên cạnh Ngô Duy, Vũ Minh Nguyệt lại suy nghĩ vẩn vơ. Cô biết tuy bản thân đã càng ngày càng tiến lại gần trái tim của cậu nhưng sẽ không bao giờ có thể giành được vị trí của Vương Thiện ở trong đó.

Cô không ngốc!

Ngay từ lúc xác định bản thân đã rung cảm với Ngô Duy thì cô liền biết mình tiêu rồi. Crush một người đã có crush thì thật là đau lòng mà.

Tất cả đều biết Ngô Duy thích Vương Thiện, chỉ có mình cô ấy là không biết. Cũng như vậy, trước đây tất cả đều biết cô thích Ngô Duy, chỉ có mình cậu là không biết mà thôi.

Thấy hôm nay cái loa phát thanh không ngừng nghỉ đột nhiên lại ra vẻ trầm tư, khó đoán Ngô Duy liền chọc mạnh lên trán Vũ Minh Nguyệt, trêu chọc:

"Sao thế? Cảm nắng anh tây nào rồi à?"

Vũ Minh Nguyệt ôm trán, liếc xéo Ngô Duy, thật thà trả lời:

"Mình chỉ cảm nắng cậu."

Ngô Duy chỉ cười mà không nói.

Vũ Minh Nguyệt so vai, làm bộ không quan tâm. Hai năm nay lần nào cô bày tỏ tình cảm là cậu cũng có vẻ mặt như vậy thành ra cô cũng quen luôn rồi.

Nhìn vào tờ giấy mời được gấp vuông vắn trong ngực áo Ngô Duy, Vũ Minh Nguyệt mới tò mò hỏi:

"Susan mời cậu đi đâu vậy?"

"Dự tiệc khuya."

"Ồ. Chắc tiệc khuya sẽ vui lắm!"

Ngô Duy liếc nhìn cô, cười cười:

"Muốn đi cùng không?"

Nghe hỏi, Vũ Minh Nguyệt liền cười rộ lên, đôi mắt to tròn sáng rõ ý cười. Cô gật đầu cái rụp:



"Muốn. Muốn."

"Muốn đi thì phải nghe lời tôi. Rõ chưa?"

"Rõ."

Ngô Duy mỉm cười thoả mãn.

Tối đó khi Vũ Minh Nguyệt đang ăn cơm thì Ngô Duy nhắn tin tới:

[Qua nhà tôi đi.]

[Ok.]

Vũ Minh Nguyệt nhanh tay nhắn lại rồi và nốt vài miếng cơm. Sau đó cô khoác vào một chiếc áo mỏng rồi cầm túi sách, leo lên chiếc môtô Honda Rebel rẻ tiền của mình mà phóng tới nhà riêng của Ngô Duy.

Xe dừng lại ở một căn nhà sang trọng có màu sắc chủ đạo là xanh dương. Cô nhấn chuông.

Một lúc sau Ngô Duy với một thân vest trắng, tóc bạch kim vuốt keo, đĩnh đạc mà quý phái mở cửa cho Vũ Minh Nguyệt khiến cô đơ mất 1 phút.

Đôi mắt to tròn hiện rõ hai hỉnh trái tim nhìn Ngô Duy chằm chằm. Cô thốt lên:

"Cậu thật bảnh nha."

"Vậy à? Tôi cũng tự thấy mình rất bảnh." - Ngô Duy vuốt vuốt tóc, mắt hướng lên trời tự mãn.

Vũ Minh Nguyệt bĩu môi nhưng không phản bác. Dù sao thì đó cũng là sự thật mà.

Ngô Duy nhìn qua bộ dạng bê tha lúc này của Vũ Minh Nguyệt thì ngay lập tức lôi cô vào nhà.

Vũ Minh Nguyệt vội hét toáng lên:

"Ấy... ấy... Còn cái xe của mình."

Ngô Duy cau mày thả tay cô ra, hậm hực nói:

"Mau ra dắt vào."

Vũ Minh Nguyệt vội vàng chạy ra dắt xe vào trong. Đùa cô à? Cái xe tuy rẻ tiền nhưng lại rất quan trọng với cô đấy nhé.

Ngô Duy nhìn cô thúc giục:

"Cô lề mề quá. Nhanh lên đi."

"Tư từ đã nào. Người mình thì có mỗi một mẩu, làm sao mà theo kịp cái cây sào như cậu được."

"Hừ. Chân ngắn rõ phiền phức."