Chước Phù Dung

Chương 10: Chiến thiếp



Văn võ bá quan ngay ngắn quỳ lạy, đồng loạt hô “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Các khanh bình thân.” Giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt mang theo khí tức mạnh mẽ không cho phép sao lãng.

“Tạ ơn hoàng thượng.”

Đôi mắt đen của Nam Cung Lân quét qua bách quan dưới điện, mặc dù khoa thi lần này chiêu nhập mười mấy tân sĩ, nhưng hắn có thể vừa liếc một cái đã nhìn ra trạng nguyên thiếu niên được hắn khâm định.

Khác với vẻ mặt còn sự dè dặt và nỗi vui mừng muốn nhảy cẫng lên của mười mấy người mới kia, nét mặt thiếu niên bình tĩnh, không hèn mọn cao ngạo, cũng không nóng nảy đứng ngay chỗ ấy.

Từ khi đế vương bước vào Tuyên Chính điện, Nghê Ngạo Lam đã nhìn chăm chú.

Thánh thượng trẻ tuổi đúng là xinh đẹp thật, thái độ lạnh lẽo nổi bật, trong lúc nói chuyện tản ra sự mê hoặc không cho sao lãng, khiến nàng ngắm đến ngẩn người, cho đến khi quan viên quanh mình quỳ xuống, nàng mới vội vàng khụy gối, cũng may không làm ra chuyện xấu hổ.

Văn võ bá quan báo cáo từng việc, Nam Cung Lân nghe xong một vòng, hỏi, “Còn có việc bẩm báo không?”

Phía dưới lặng ngắt như tờ, người người đều muốn nhanh chóng kết thúc việc lâm triều. Tiên hoàng cùng lắm một tuần lâm triều một lần, thậm chí một tháng một lần, đâu ngờ tân hoàng mỗi ngày đều lâm triều, khiến nhiều người cũng không thể trắng trợn ăn chơi đàng điếm vào đêm trước, chỉ e muộn giờ tiến cung.

Con ngươi đen liếc Kim Phúc bên cạnh, Kim Phúc lập tức tiến lên phía trước, kéo cổ họng, “Tuyên, tân khoa trạng nguyên Nghê Ngạo Lam.”

Thời khắc bị điểm danh ấy, Nghê Ngạo Lam âm thầm thở một hơi thật dài, bước khỏi hàng ngũ, đứng trên thảm đỏ trong Tuyên Chính điện, lần nữa quỳ lạy, cất cao giọng nói thô khan, “Thần, Nghê Ngạo Lam, khấu kiến hoàng thượng.”

Lần này Nam Cung Lân không bảo nàng đứng dậy, khiến các quan lại nghi hoặc. Tiếp đó Kim Phúc mới chậm rãi mở chiếu lệnh trong tay.

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, tân khoa trạng nguyên Nghê Ngạo Lam tài đức vẹn toàn, lấy sự hưng thịnh của thiên hạ muôn dân làm nhiệm vụ của mình, Hữu tướng Thích Phùng do tuổi già sức yếu, đề đơn từ quan, do đó, lệnh cho Nghê Ngạo Lam tiếp nhận chức vụ Hữu tướng, hi vọng tận sức cống hiến cho triều đình, lập tức có hiệu lực, khâm thử.”

Lời vừa tuyên xong, trong triều một mảng xôn xao.

Thứ nhất, chức vị Hữu tướng, người người đều muốn ngồi vào, từ lúc tuổi còn trẻ đã tiến vào chốn quan trường nịnh nọt khom người, một đường sứt đầu mẻ trán, không tiếc kết bè kéo phái, trèo lên trên, tốn bao nhiêu năm tâm lực vì chức thừa tướng dưới một người trên vạn người. Nhưng mà, hiện nay lại bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch không hiểu biết gì chiếm lấy, có thể phục sao!

Mặc dù, Nghê Ngạo Lam rất bình tĩnh, cũng thực sự bị quyết định của đế vương làm cho kinh ngạc, thoáng giật mình ngước mắt nhìn hoàng thượng tuấn mỹ trên long ỷ, mà hắn chỉ hơi nhếch môi cười, mang theo hàm ý phong phú cùng nàng nhìn nhau.

Chỉ chốc lát sau, nàng mới hoàn hồn, mở miệng đáp “Thần, tuân chỉ, tạ chủ long ân.”, sau đó đứng dậy, cũng tiếp nhận áo bào tím bội vàng đai ngọc.

“Hoàng thượng, việc này không thỏa đáng.”

Nghê Ngạo Lam vừa nói xong, một giọng nam thận trọng xen vào. Nàng đưa mắt nhìn lại. ánh mắt hơi lóe lên, người phản đối không phải ai khác chính là Tiêu Sùng Việt, mặc dù đã mười một năm không gặp, khuôn mặt già nua không còn như khi ấy, nhưng dung mạo này nàng đã khắc sau.

“Sao không thỏa đáng? Nói ra cho trẫm nghe xem.” Nam Cung Lân khẽ nhướng mày, nét mặt có vẻ khát vọng làm trong lòng Tiêu Sùng Việt khẽ run lên.

Đế vương này tuổi tác chỉ mới mười tám, song tâm tư mạch lạc sâu thẫm, khí phách sắc bén bức người ta kinh sợ.

“Hoàng thượng, tân khoa trạng nguyên hiểu biết nông cạn về việc triều chính, lại không có bất kỳ kinh nghiệm làm quan gì, vậy sao quản lý quan viên bên dưới?” Hai mắt Tiêu Sùng Việt trừng Nghê Ngạo Lam đang đứng bên cạnh, áo bào tím trong tay đối phương càng chọc ông ta đỏ mắt.

“Tiêu thượng thư, lời này bất công rồi, theo trẫm thấy, hiện nay phần lớn quan trong triều đều không hiểu thấu đáo việc triều chính bao nhiêu, người chiếm vị trí rảnh rỗi cũng không ít, bằng không, chính là gần mực thì đen,” Nam Cung Lân không nói trắng ra, vẫn để lại một bậc thang cho Tiêu Sùng Việt leo xuống.

Sống lưng lạnh toát, Tiêu Sùng Việt vốn định rút lui có trật tự, nhưng quan viên ủng hộ mình đang ở phía sau thấp giọng nói, “Không hợp lý, đâu biết trạng nguyên có năng lực tốt không.”, thế là, kiên trì nói tiếp “Hoàng thượng, khoa thi chỉ là lý luận suông, huống chi trạng nguyên còn trẻ thế, có thể dựa vào cái gì phán định trạng nguyên thực sự là người tài đức vẹn toàn.”

Nam Cung Lân cười lạnh, nhìn Tiêu Sùng Việt nói, “Lời này của Tiêu thượng thư là chỉ trẫm ngu ngốc à? Nhưng hắn là trạng nguyên trẫm đích thân chọn ra đấy.”

Sắc mặt trắng bệch, Tiêu Sùng Việt toát mồ hôi trán, lại nghe giọng nam hời hợt nói, “Lúc trẫm chấm bài thi, thật ra không thấy tên họ, cũng chẳng biết tuổi tác, chỉ suy xét chọn nhân tài trị quốc làm trọng, Tiêu thượng thư, mắt trẫm bị mù hử?”

“Thần không dám.” Tiêu Sùng Việt cúi đầu lên tiếng trả lời.

Mắt lạnh liếc nhìn người cha có quan hệ máu mủ với mình. Nghê Ngạo Lam thực sự cảm thấy dơ bẩn. May mắn năm đó có thể chạy ra khỏi Tiêu phủ, bằng không thật không biết ý nghĩ của cha ruột mình đúng là ngu xuẩn.

“Hoàng thượng, thần nhậm chức sẽ cúc cung tận tụy, trong thời gian ngắn nhất định sẽ nắm rõ chức vụ, để ngừa bách quan ngày ngày lo lắng.” Nghê Ngạo Lam ngước mắt nhìn đế vương.

Từ lời nói ban nãy, nàng biết hắn tín nhiệm nàng, biết hắn kỳ vọng vào nàng.

Người thống trị nắm trong tay giang sơn Đại Cảnh quốc bằng lòng cho người trẻ tuổi như nàng một cơ hội, nàng nhất định hồi báo gấp bội với hắn.

Nam Cung Lân nhàn nhạt cười, hắn hiểu ý Nghê Ngạo Lam, vì không để bách quan có chuyện để nói, nên đã hạ chiến thiếp đấy.

Thiếu niên quật cường khá lắm.

“Tốt. Nghê thừa tướng đã nói thế, trẫm chờ.” Sau khi cặp mắt đào hoa đảo qua bách quan, Nam Cung Lân vung tay lên, “Bãi triều.”

Từ đó, Nghê Ngạo Lam trở thành thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Cảnh quốc.
— QUẢNG CÁO —