“Ok, kiểm tra xong rồi bệnh nhân Nguyễn Ái Ngọc đang hồi phục trong trạng thái tốt nhất, bây giờ có thể đưa về nhưng mà nhớ là một tháng người nhà, hoặc là phải tự đến để khám lại đấy nhá bây giờ thì có thể xuất viện được rồi.”
Bác sĩ điều trị cho Nguyễn Ái Ngọc khám cho cô xong thì thông báo kết quả nhận được kết quả thì ai nấy đều vui mừng, mẹ chồng của Nguyễn Ái Ngọc cũng có mặt để đưa cô về nhà của riêng Nguyễn Ái Ngọc và Bách Lý Tuyên. Bà lên tiếng nói.
“Vậy thì tốt quá rồi, do Ái Ngọc ăn ở hiền lành trời thương trời độ không sao nữa rồi.”
“À đúng rồi Bách Lý Tuyên còn về nhà phải trong vợ con cho cẩn thận vào đừng để con bé Lưu Phước buồn rồi lại nghĩ quẩn biết chưa hả, nếu có một lần nữa thì con đừng hòng sống yên ổn với mẹ, lần này mẹ bỏ qua nhưng cũng không có nghĩa là lần sau vẫn sẽ như thế đâu có nghe rõ chưa hả.”
Trước mặt ba mẹ vợ và cả ba mẹ của mình nên Bách Lý Tuyên chỉ đành bật công tắc diễn xuất đi đến để hai tay lên hai vai của Nguyễn Ái Ngọc cúi người xuống ân cần nói.
“Đợt này là do tắt trách của con, con hứa với mọi người không có lần sau đâu ạ con sẽ cố gắng chăm sóc lo lắng cho vợ con ạ.”
“Vợ khám xong rồi chúng ta về nhà thôi, ba mẹ... và ba mẹ vợ của con nữa vậy bây giờ con xin phép đưa vợ con về nhà trước ạ, chắc em ấy cũng mệt rồi.”
/Trình diễn xuất dở tệ không điểm thẳng tiến về chỗ ngồi./
Nguyễn Ái Ngọc nghĩ thầm xong thì ngước lên gượng cười với Bách Lý Tuyên một cái rồi nụ cười tắt đi trong phút chốc, ngoan ngoãn theo anh đi về nhà, lúc còn trong tầm mắt của ba mẹ thì Nguyễn Ái Ngọc và Bách Lý Tuyên nắm tay choàng vai thắm thiết nhưng khi vừa mới khuất dạng thì Nguyễn Ái Ngọc đã đứng lại rút tay về còn khó chịu nói.
“Bỏ tay ra, trình diễn xuất dường như không điểm còn lôi tôi theo đưa đồ đây tôi tự cầm được e ở đâu để tôi tự đi ra không cần dắt như trẻ lên ba đâu.”
Bách Lý Tuyên cũng bị bất ngờ vì lời nói và hành động của Nguyễn Ái Ngọc vì lúc trước những lời anh nói cô đều nghe theo răm gấp, hơn nữa mỗi khi anh lo lắng hoặc cầm đồ hay nắm tay nhưng điều nhỏ nhặt nhất cũng khiến cô cười vui vẻ ngốc nghếch cả ngày.
Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác trước, không lẽ khi được kéo từ cõi âm trở về cõi dương thì ai cũng thay đổi tính tình hay sao? Mặc dù bị Nguyễn Ái Ngọc dành lại đồ thì anh cũng lấy lại đưa tay ra nắm chặt lấy tay của Nguyễn Ái Ngọc rồi nói.
“Cô làm ơn đi đừng có bướng nữa cô tưởng tôi muốn như thế này lắm à, chỉ là ba mẹ tôi và ba mẹ cô còn ở đây nên tôi mới làm như vậy thôi chứ lúc khác thì cô đừng hòng, về nhanh chóng ký đơn ly hôn giùm cái đừng có nghĩ đến chuyện tự tử nữa trẻ con.”
/Tên ông chú già quá phải như trong bệnh viện cho đánh lộn thủ mình sẽ tẩn ông chú này một trận rồi khó ưa vậy không biết còn khó ưa hơn ba mẹ ở thế giới trước cửa mình nữa chứ./
Nguyễn Ái Ngọc nghĩ ngợi xong thì lại quay qua nở nụ cười giả tạo rồi nói với Bách Lý Tuyên
“Tôi cũng muốn diễn chung với chú lắm nhưng thật tiếc là chú diễn dơ quá không diễn theo nổi.”
Nguyễn Ái Ngọc nói xong thì giựt tay của mình ra khỏi tay của Bách Lý Tuyên nhưng anh nắm chặt quá không giựt ra nổi, nên cô chỉ đành miễn cưỡng để anh kéo mình đi ra ngoài xe rời cùng nhau về nhà chung của hai người.