“Khoan đã, cậu nói... kí ức lúc trước của tớ không tốt, như vậy có nghĩa là sao.”
Lưu Phước trở về ngồi trên ghế rồi lắc đầu đáp lại câu hỏi của Nguyễn Ái Ngọc.
“Tớ sẽ không nói cho cậu biết, tốt nhất thì cậu nên nhớ những kí ức tốt đẹp thì hơn, còn về kí ức với tên cặn bã Bách Lý Tuyên thì không cần nhớ làm gì cho mệt, vì mỗi lần nói chuyện với chú ta cậu không cải lộn um xum, thì cũng khóc sướt mườn mượt thôi.”
“Còn bây giờ thì lo ăn cháo trên tay của cậu đi rồi nghĩ ngơi cho mau khỏe, à mà cậu quên tớ là ai rồi đúng không vậy thì tớ sẽ giới thiệu lại luôn ha, tớ là Lưu Phước đang học năm tư đại học và cậu cũng vậy luôn đó.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa ăn vừa nghe Lưu Phước nói nhưng cô lại thắc mắc biết học năm tư nhưng chẳng biết học nghành nào nên hỏi Lưu Phước.
“Chúng ta học nghành nào vậy?”
“Nghành vẽ, đúng rồi tuần sau có triển lãm tranh cậu gì không?”
/Không phải đó chứ... trên đời này lại có người giống đến thế, cả tên, tuổi, tháng, ngày sinh, giờ sinh,... bây giờ còn đến cả nghành học.../
/Rốt cuộc thì còn bao nhiêu điểm giống nhau mà mình chưa biết nữa đây.../
Lưu Phước cứ thấy Nguyễn Ái Ngọc đặt câu hỏi mình trả lời xong thì cô lại im lặng không nói một lời nào mà mặt cứ đơ đơ ra, giống như... đang suy nghĩ về một chuyện gì đó.
“Ái Ngọc cậu làm sao vậy, có ổn không đó nếu cậu mệt thì nghĩ ngơi đi tớ sẽ canh cho.”
Nguyễn Ái Ngọc nghe Lưu Phước gọi thì hoàn hồn trở lại lắc đầu đáp.
“Không, tớ không sao đâu cậu có chuyện gì thì cứ về trước đi không cần ở lại canh tớ đâu, cậu nói tuần sau có buổi triển lãm tranh đúng không... thế thì được tớ đi với cậu.”
“Um được thế cậu nghĩ ngơi đi, à mà đúng rồi đây là điện thoại của cậu mẹ cậu kêu tớ đem lên giùm luôn dì ấy đang bận một chút việc có lẽ đến tối mới có thể đến để thăm cậu, trong mấy có số của tớ của tất cả người nhà và bạn bè của cậu.”
“Còn nữa nếu có chuyện gì thì gọi cho tớ liền nha, tớ sẽ lập tức đến ngây, bây giờ tớ về để trong tiệm hoa cho mẹ đã, tạm biệt cậu nhớ tịnh dưỡng cho khỏe đi nha còn đi chơi nữa, đi đây.”
Lưu Phước nói xong thì để điện thoại của Nguyễn Ái Ngọc lên trên bàn rồi cầm điện thoại và túi của mình vẫy vẫy tay rời đi, Nguyễn Ái Ngọc cũng vui vẻ tạm biệt lại.
Khi Lưu Phước đi thì nụ cười trên môi của Nguyễn Ái Ngọc lại tắt vụt đi, cô để hộp cháo qua một bên vì không muốn ăn nữa, cũng chẳng có hứng để mà ăn.
Bây giờ trong lòng của Nguyễn Ái Ngọc như một mớ hỗn độn cũng không biết bản thân muốn biết cái gì và cần làm gì.
/Trọng sinh, sao lại không biết bất cứ thứ gì hết như thế này... tốt nhất là mình đừng nên nghĩ cảm giác đau đầu muốn vỡ tung lại chuyền đến nửa rồi./
Nguyễn Ái Ngọc suy nghĩ xong đang định nằm xuống nghĩ ngơi một lát thì lại nhìn qua chiếc điện thoại đang được đặt trên bàn, cũng chẳng biết cô linh cảm gì nhưng theo cảm giác của cô thì trong chiếc điện thoại đó sẽ có thể giải đáp thắc mắc của cô được một phần nào.
Chỉ cần nghĩ đến là làm ngây Nguyễn Ái Ngọc đưa tay ra cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn mở màn hình điện thoại lên thì cô lại đơ người một lần nữa...
/Khoan đã Bách Lý Tuyên và cô gái trong hình này là ai, tại sao Nguyễn Ái Ngọc của thế giới này lại để hình nền điện thoại như vậy chứ/
Nguyễn Ái Ngọc vừa nghĩ ngợi xong thì cơn nhức đầu lại kéo đến, đột nhiên Nguyễn Ái Ngọc nhìn xung quanh thì mọi thứ lại nhòe đi Nguyễn Ái Ngọc ngất xỉu rồi lại chìm trong giấc mơ của mình.
/Lễ đường này đẹp quá, là của ai vậy đẹp quá đi mất/
Trong mơ Nguyễn Ái Ngọc xuất hiện tại một lễ đường cực kỳ hoành tráng không kém phần sang trọng, cô cố nheo mắt để nhìn rõ cô dâu chú rể nhưng lại tuyệt đối không nhìn được.
Cô chỉ thấy được giọt nước mắt trên mặt cô dâu, nhưng mà cũng không thể nào biết được đó là giọt nước mắt hạnh phúc hay là buồn rầu, vì theo cảm nhận thì bầu không khí giữa hai người lại trùng xuống không được vui.
Vừa chưa biết chuyện gì thì giấc mơ lại chuyển cảnh đến một căn nhà sang trọng, cô gái nhờ vả Nguyễn Ái Ngọc bây giờ lại đi đến trước cửa căn nhà đó rồi đặt một món quà rất đẹp và rực rỡ trước cửa nhà đó rồi bấm chuông, xong xui lại chạy đi mất nép trong một gốc khuất không ai để ý.
Từ trong nhà Bách Lý Tuyên bước ra mở cửa nhìn giáo giác xung quanh nhưng chẳng thấy ai đến lúc gần đóng cửa lại thì lại để ý phía dưới có một hộp quà.
“Ai đặt hộp quà ở đây thế này, chỗ này đâu phải nơi để rác.”
Bách Lý Tuyên vừa nói xong thì thuận chân đá hộp quà qua bên một góc khiến nó móp méo không còn đẹp giống như lúc đầu rồi lạnh lùng đóng cửa bước vào một cái một.
/Cái ông chú khó ưa này, từ trong mơ cho đến ngoài đời không tự tế một chút nào hết, đáng lẽ hộp quà đẹp như thế phải mở ra xem coi bên trong là gì chứ nghĩ sao là rác được vậy không biết/