Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 25




Chương 25: Sinh nhật (1)
 
Lúc Lục Sơ Dương về tới căn cứ đội đặc chiến đã là 8 giờ hơn, anh lập tức đi đến phía sau núi, đội trưởng đội ba Cổ Thú đang ngồi ở đỉnh núi đợi anh. Nhìn thấy Lục Sơ Dương đi qua, Cổ Thú "cạch" một cái mở lon bia ra.
 
Lục Sơ Dương nhận lấy lon bia, ngồi xuống.

 
Kỳ thật bọn họ đều không thích uống rượu, đơn giản là bởi vì một loại gửi gắm trước khi thực hiện nhiệm vụ.
 
Xin nhất định quay trở về, chờ bạn uống đến say.
 
Cổ Thú mở cho bản thân một lon, cầm trên tay cười nói: "Đáng ra là khen ngợi cậu nha, không ngờ rằng đội trưởng Lục người không biết lãng mạn nhất ở trong cả căn cứ thật là có phong cách."
 
Lục Sơ Dương cười cười, không nói chuyện.
 
"Ở trong ổ cướp suy nghĩ như thế nào?" Cổ Thú tiu nghỉu.
 
Nghĩ thế nào?
 
Lục Sơ Dương dừng lại một chút, lắc lon bia ở trong tay: "Lúc đó hoàn toàn thoát khỏi bản thân ban đầu, cẩn thận ăn cẩn thận ngủ, mọi việc khó khăn, một chân đã đạp lên bên cạnh quỷ môn quan, còn suy nghĩ như thế nào."
 

"Nói nhưng thật nhẹ nhàng." Cổ Thú ném cho anh một câu, nhắm mắt lại hồi tưởng.
 
Cảm giác này, có lẽ chỉ có người từng làm qua chiến sĩ đối diện qua chết chóc mới có thể thật sự lĩnh hội được rõ ràng.
 
Yên lặng một lúc lâu.
 
"68 ngày...." Cổ Thú lần nữa mở miệng.
 
"Nói ra ngay cả tôi cũng không tin." Lục Sơ Dương đem lon bia đặt lên mặt đất, đột nhiên ngồi thẳng người, vô cùng trịnh trọng: "Lý tưởng của chúng ta là bảo vệ tốt tổ quốc mảnh đất này. Mà cô ấy, thì giống như vẽ nên một vương quốc cho tôi, bản thân canh giữ ở nơi bắt đầu, tôi đi xa một chút, cô ấy liền dùng sức lực nhỏ của mình mở rộng lãnh thổ ấy. Nhưng cho dù tôi ở đâu, cô ấy cũng lặng lẽ chờ ở nơi đó ở bên cạnh tôi."
 
Cổ Thú ngưỡng mộ: "Lý tưởng với đồng hành, thật mẹ nó thật nan giải nha."

 
Lúc này, ở trong căn cứ đội đặc chiến trung đội khác đang huấn luyện ban đêm, từ trong bãi tập không ngừng truyền lại âm thanh hô khẩu hiệu to rõ, bọn họ gần kết thúc huấn luyện, rất nhanh toàn bộ căn cứ lại hồi phục sự yên lặng.
 
Lục Sơ Dương lấy ra chìa khóa trong túi áo móc lên ngón trỏ, một con chó tai dài làm bằng vỏ đạn ngoan ngoãn lung lay trước mặt anh.
 
Căn cứ, chó nhỏ.
 
Anh lẳng lặng nhìn: "Ngủ ngon, tổ quốc của anh, và em."
 
Cổ Thú cười lắc đầu: "Ngày mai các cậu có thể nghỉ ngơi rồi nha, chuẩn bị cùng em dâu trải qua như thế nào?"
 
"Ngày mai là sinh nhật của cô ấy."
 
"Ôi ôi! Chuyện lớn nha, tôi cũng phải chuẩn bị một phần quà mới được, trở về nhất định giúp tôi đưa giùm."
 
Lục Sơ Dương gật đầu, đứng lên.
 
"Này này...." Cổ Thú nhìn bóng người rời đi kêu lên: "Cậu sao lại đi rồi?"
 
. . . . . 
 
Ngày hôm sau, Lâm Tại Ngôn bởi vì thua môn bắn xạ kích, làm tài xế chở mọi người ra ngoài.
 
Lục Sơ Dương ngồi trên ghế phụ, phía sau là Giang Châu cùng Triệu Nhiên. Chiếc xe việt dã màu xanh quân đội của Lục Sơ Dương được Lâm Tại Ngôn lái vô cùng chậm, không ngừng có người đi đường vượt qua chiếc xe mà đi.
 
"Mua gì thì tốt đây?" Lúc Lâm Tại Ngôn nhìn xung quanh hỏi, "Dù sao cũng là sinh nhật đầu tiên của chị dâu nha."
 
Giang Châu cười: "Cậu nói lời gì vậy."
 
Triệu Nhiên hoàn toàn không nghe bọn họ nói chuyện, bộ não đã từng nhận lấy giải thưởng lớn cuộc thi máy móc của cậu ta đang nhanh chóng vận hành để suy nghĩ việc này. Sau khi không có kết quả đang muốn hỏi Lục Sơ Dương, đột nhiên phát hiện đội trưởng ở phía trước vừa nhìn thấy tờ quảng cáo trước cửa của một cửa tiệm sách bên đường, khuôn mặt vốn dĩ thờ ơ lúc này lại trở nên ấm áp.
 
Lục Sơ Dương lẳng lặng nhìn chăm chú vài giây.
 
Mấy người bọn họ tự nhiên cũng không dám nhiều lời, thì ra là cuốn truyện tranh mới của chị dâu.
 
Bọn họ ở căn cứ đội đặc chiến bận rộn cả một buổi sáng, từ làm bánh kem đến chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, sau đó ra cửa từ lúc 12 giờ trưa cho tới 4 giờ chiều, Lâm Tại Ngôn gánh vác trách nhiệm quan trọng của một trung đội trưởng.
 
Trong lúc này, Lục Sơ Dương gọi một cuộc điện thoại liền kêu anh ta dừng xe, sau đó lời ít ý nhiều mà dọn dò bọn họ vài câu, sải bước liền đi.
 
Cuộc điện thoại này chắc là của chị dâu, Lâm Tại Ngôn suy đoán.
 
Bởi vì giọng của đội trưởng thoạt nghe vô cùng dịu dàng nha, trong cuộc gọi hình như nói.....Bảy giờ? Vì vậy, anh ta nhanh chóng hướng về bóng lưng vẫn chưa đi xa của Lục Sơ Dương kêu lớn: "Đội trưởng, bọn tôi mua xong mọi thứ liền đem bỏ vào trong nhà bếp, buổi tối tuyệt đối không làm phiền anh."
 
Sau đó, anh ta lại vẫy tay cười ha ha ha thêm một câu: "Xin tổ chức yên tâm..."
 
. . . . .
 
Lục Sơ Dương bắt xe đến khu đường phường Thảo Ô, hành trình mà Yến Hồi Ôn thông báo trong điện thoại, cô cùng hai người bạn thời thơ ấu đang ở nhà và ngoại Tiết Kì, khoảng 7 giờ sẽ trở về.
 
Anh nâng tay nhìn đồng hồ, mới có 6 giờ, vì vậy anh ở trong khu này tùy tiện đi vòng quanh chờ cô.
 
Tháng 5, gió mát sẩm tối vừa vặn thích hợp.
 
"Đội trưởng Lục." Đột nhiên, phía sau có người gọi anh lại.
 
Lục Sơ Dương quay đầu nhìn, nhớ lại lần trước đi làm lao động ở nơi này, từng nói chuyện cùng ông Tôn. Anh giúp đỡ Yến Hồi Ôn trả lại chiếc ghế xếp mà cô mượn lúc trèo tường.
 
Anh cười lên cùng ông cụ nói câu chào hỏi.
 
Hai người nói chuyện dăm ba câu, Lục Sơ Dương nghe nói cửa chính ngay sân nhà ông cụ bởi vì niên đại lâu đời, lúc này có chút dùng không tốt lắm, liền cùng ông trở lại trong sân đó, xắn tay áo giúp đỡ sửa chữa.
 
Chếch về phía đối diện nhà cụ Tôn chính là nhà bà ngoại của Tiết Kì.
 
Yến Hồi Ôn đang bị hai người bạn thân trét bơ lên đầy mặt, cô vừa mới duỗi móng vuốt tới chiếc bánh kem muốn phản kích, trong nháy mắt lại bị hai người họ khống chế. Tiết Kì cười híp mắt hỏi: "Không chuyên tâm nha, một mực chờ điện thoại của ai vậy?"
 

Triệu Tích: "Còn có thể là ai, là Lục Sơ Dương nha."
 
Yến Hồi Ôn nghe thấy tên của anh, bỗng nhiên liền cảm thấy anh có phải bận xong rồi, vẫn bị nán lại trên bàn làm việc liền thuận tay với lấy điện thoại gọi cho cô. Thật sự là, Lục Sơ Dương thế nhưng đang ở bên ngoài đợi cô.
 
Cơ hội ngàn năm có một này, nhất định phải mời anh ăn bánh kem.
 
Yến Hồi Ôn từ trong ma trảo chạy trốn, nắm lấy balo nhỏ của mình tạm biệt một cái liền chạy đi. Người cũng nhìn không thấy rồi, Tiết Kì ở đằng sau tức đến muốn cười: "Cô nương đã gả đi như bát nước đã hất đi nha, cậu nhìn xem khuôn mặt cậu đều toàn là bơ kìa...."
 
Thế là, lúc Yến Hồi Ôn nhìn thấy Lục Sơ Dương liền để khuôn mặt như vậy.
 
Lục Sơ Dương đang một chân dẫm lên băng ghế cưa gỗ, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu. Anh trước tiên ngây người, sau đó cười lên, ngoắc tay với Yến Hồi Ôn, cô liền vui vẻ chạy qua.
 
"Ồ! Tiểu Ôn à." Ông Tôn vừa vặn đi ra, kinh ngạc nói.
 
Yến Hồi Ôn vội vàng vẫy tay chào hỏi ông cụ.
 
Lục Sơ Dương liên tục nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhiều màu sắc của cô, cuối cùng nghiêng đầu, nở nụ cười vô cùng tươi hỏi ông cụ: "Ông ơi, cháu cần dùng ít nước nhà ông."
 
"Được, ông đi lấy cho cháu."
 
Một lát sau, ông Tôn ngồi ở trong sân, bản thân đang đeo một đôi mắt kính viễn thị, nhìn Lục Sơ Dương lau mặt cho Yến Hồi Ôn, ngay cả cọng tóc cũng lau sạch. Khuôn mặt của ông cụ ngay cả nếp nhăn cũng cười lên, tiểu tử này làm việc thật tinh tế tỉ mỉ.
 
"Đội trưởng Lục, hai cháu..." Ông Tôn vẻ mặt mong đợi.
 
Lục Sơ Dương mỉm cười: "Vâng, là bạn gái cháu."
 
Mặt Yến Hồi Ôn có chút đỏ lên, muốn cúi thấp đầu, Lục Sơ Dương bảo cô đừng động đậy. Ông cụ nghe thấy càng cảm thấy vui vẻ. không ngừng lặp lại: "Rất tốt, rất tốt nha."
 
Sau đó, Yến Hồi Ôn cũng quên hỏi Lục Sơ Dương tại sao lại xuất hiện ở đây, không phải là huấn luyện sao? Có lẽ bận xong rồi chăng?
 
Lục Sơ Dương bảo muốn đưa cô đi ăn cơm.
 
Cô "dạ dạ" nhanh chóng đáp ứng.
 
Đến khi cô cùng Lục Sơ Dương tiến vào căn cứ đội đặc chiến, lúc hai người đi tới phòng bếp đã hơn 8 giờ tối rồi, nhà bếp khóa lại không có người.
 
Lục Sơ Dương lấy chìa khóa ra từ trong túi áo rằn ri đi mở cửa, Yến Hồi Ôn vừa muốn nhấc chân bước vào, liền bị anh xoay người lại nâng một cánh tay vòng qua cổ cô, che mắt cô lại: "Trước tiên đừng nhìn."
 
Anh để Yến Hồi Ôn đứng ở phía trước thân mình, lưng cô dựa vào lồng ngực của anh, sau đó anh dẫn cô đi vào trong.
 
Lúc này, bầu không khí vô cùng kì lạ, nhưng đây toàn bộ là bản thân Yến Hồi Ôn cho rằng, bởi vì Lục Sơ Dương đang vô cùng tự nhiên mà vững vàng dắt cô lên bậc thang. Tay anh có cảm xúc thô ráp do thường xuyên cầm súng, dán lên trên mũi cô, vừa đúng phủ lên đôi mắt của cô.
 
Yến Hồi Ôn chớp mất hai cái.
 
Lông mi của cô nhẹ nhàng quét lên lòng bàn tay của anh, anh dường như bị ngứa, động đậy ngón tay.
 
Trong nhà bếp hình như không mở đèn, Yến Hồi Ôn nghĩ. Sau đó lại đi thêm hai bước, bọn họ liền dừng lại, cô nâng tay mò thấy một chiếc bàn, là làm bằng gỗ. Vừa mới muốn tiếp tục sờ, đôi bàn tay liền bị Lục Sơ Dương duỗi tay vỗ trở về.
 
Yến Hồi Ôn im lặng chịu đựng "ồ" một tiếng, anh cười thành tiếng.
 
Tiếp sau đó, soạt một tiếng, hình như là tiếng của hột quẹt, theo sau là một chút ánh lửa xuyên qua khe hở của ngón tay tiến vào mắt cô. Lục Sơ Dương hình như cũng cúi đầu xuống, bởi vì cô cảm giác được cằm của anh sượt qua bên tai cô.
 
Cô cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng làn da hai người cọ xát cùng nhau, liền rất khó làm cô bình tĩnh, không dám nghĩ một số việc càng thêm thân mật.
 
Đặc biệt là.
 
Tư thế như thế này, hô hấp của Lục Sơ Dương đang ở ngay bên tai cô.
 
Yến Hồi Ôn gần như có thể đoán được, vài cọng tóc bên tai cô nhất định bị hơi thở của anh thổi bay lên, ngay cả đôi tai cũng giống như đang bị lông vũ nhẹ nhàng quét qua.
 
Hô hấp của Lục Sơ Dương tuyệt đối so với bất kì một loại kí.ch thích tự nhiên nào đều làm cho cô rung động.
 
Nhưng Lục Sơ Dương lại vô cùng chững chạc đàng hoàng, ngay cả giọng nói cũng vậy: "Em đừng khẩn trương."
 

"Em mới không có."
 
"Đồng chí nhỏ." Anh vừa bận rộn vừa cười, "Em biểu lộ quá rõ ràng rồi."
 
Yến Hồi Ôn đành phải giơ tay: "Vậy em có thể yêu cầu tổ chức, nhanh chút nha." Lúc này, xuyên qua khe hở của tay anh, cô đã có thể cảm nhận được càng nhiều ánh sáng, là màu vàng ấm áp.
 
"Được rồi." Lục Sơ Dương tượng trưng nói, buông cánh tay đang che mắt cô lại xuống.
 
Ánh sáng chiếu vào trong mắt, Yến Hồi Ôn trước tiên dùng tay che mắt lại híp mắt. Lúc lần nữa mở tay, vừa lúc nhìn thấy Lục Sơ Dương đang tựa bên bàn mỉm cười nhìn cô chăm chú.
 
Lục Sơ Dương nghiêng đầu.
 
Yến Hồi Ôn di chuyển theo ánh mắt của anh, ngây người trong giây lát.
 
Ở chính giữa phòng bếp giản dị, vậy mà đang bày một cái bánh kem dâu tây. Từng trái dâu tây nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo ở dưới ánh nến đỏ đến vô cùng ấm áp.
 
Phía đối diện là chú mèo doraemon vô cùng to lớn từng nhìn thấy trong văn phòng của anh, bên cạnh còn lại là rất nhiều hộp quà được gói bằng những giấy gói lấp lánh.
 
Yến Hồi Ôn kinh ngạc mở miệng, không nói ra lời.
 
Thì ra là anh biết.
 
Cô còn tưởng là Lục Sơ Dương sau cùng sẽ biến ra cho cô một căn phòng khủng bố cơ!
 
Lại lén liếc nhìn Lục Sơ Dương, người đàn ông làm ra chuyện như vậy, không nói lời nào đứng ở bên kia chỉ chăm chú nhìn cô, thật là quá quyến rũ, cô thích đến nỗi đuôi sắp vẩy lên tận trời rồi.
 
Yến Hồi Ôn chạy đến trước mặt anh, Lục Sơ Dương kéo ghế ra để cô ngồi xuống ước nguyện, cô nhanh chóng nghiêng người ngồi xuống, giống như học sinh nhỏ hiểu chuyện.
 
Nhưng mà, trước khi Yến Hồi Ôn chắp hai tay ước nguyện, bỗng nhiên cảm thấy kì quái, nhỏ giọng hỏi anh: "Cái đó....Anh làm sao biết được?"
 
Trong ánh mắt nhìn chăm chú mà hồi hộp của cô, Lục Sơ Dương ung dung ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện: "Baidu baike."
 
"À...vậy trên Baike là giả thì sao?" Cô gấp rút hỏi, may mắn là cô không có đăng loạn.
 
"Đúng ngày sẽ bù lại."
 
"...."
 
"Nhiều quà như vậy." Qua một lát, cô lại nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
 
Lục Sơ Dương cười ra tiếng: "Đám tiểu tử đó nói, là để tặng chị dâu."
 
"..."
 
Chị dâu!
 
Hai chữ này từ trong miệng anh nói ra, làm cho ánh mắt của Yến Hồi Ôn cũng không biết nên đặt nơi đâu. Ai ngờ, lúc này Lục Sơ Dương lại từ ghế đứng dậy, nghiêng người về phía cô.
 
Yến Hồi Ôn lùi lại phía sau.
 
Lục Sơ Dương dứt khoát duỗi tay giữ chặt sau gáy của cô, người trở nên thành thật rồi, anh nâng mặt cô lên lại gần: "Chờ chút nữa lại nghĩ tiếp, cô gái nhỏ, lại không ước nguyện, nến sẽ tắt đấy."
 
"Vâng vâng...."
 


— QUẢNG CÁO —