Thời gian này Tuệ Lâm rất bận, cô ấy dành thời thời gian để đi ôn thi đại học. Hơn ba tháng nữa, chúng tôi sẽ bước vào kỳ thi tốt nghiệp THPT và xét tuyển đại học. Có thể nói, đây là một kỳ thi vô cùng quan trọng trong sự nghiệp học tập của chúng tôi.
Tuệ Lâm được ba mẹ định hướng vào học những trường liên quan đến kinh tế. Tuệ Lâm hoàn toàn không thích học về kinh tế, nhưng ba mẹ cô ấy đã có sẵn đầu ra, nên cô ấy không còn cách nào khác. Còn tôi vẫn đang không biết mình có nên đi học tiếp hay ở nhà để phụ ba. Nếu tiếp tục đi học đại học, tôi sẽ phải mất thêm bốn năm nữa. Tôi không muốn ba phải vất vả thêm nữa vì tôi.
Nhưng nếu tôi bỏ học, tôi sẽ chỉ có thể làm những công việc tay chân với thu nhập đủ trang trải. Tôi đã nhìn thấy những đồng lương ít ỏi mà ba mang về sau mỗi ngày làm việc vất vả. Thật sự, tôi không biết mình cần phải làm gì bây giờ. Cầm cuốn sách trên tay, nhưng tôi không biết mình nên bắt đầu từ đâu.
Tôi xuống chung cư, đảo mắt một vòng, chợt nhận ra hôm nay là chủ nhật. Dạo này ở nhà miết, tôi không còn phân biệt được thứ ngày nữa. Nhìn những đứa trẻ hồn nhiên đang tung tăng chơi đùa cùng nhau, bỗng dưng ký ức lúc xưa lại ùa về. Đúng là lúc nhỏ, tôi đã tự hủy hoại tuổi thơ của mình. Lúc đó, tôi chỉ muốn ở một mình, thích tự mình khám phá thế giới ngoài kia, hoàn toàn không muốn chia sẻ cùng ai. Chỉ đến khi tôi gặp Tuệ Lâm, tôi mới biết hóa ra trên đời này, nói chuyện với một ai đó thật sự không quá khó khăn như mình vẫn thường nghĩ. Có ai đó bên cạnh cũng khá thú vị. Sau này, khi học ở tỉnh tôi mới bắt đầu hòa nhập hơn, nghĩ lại tất cả chúng ta gặp nhau, đều có sự sắp đặt cả thôi.
“ Anh ơi, các bạn không cho em chơi chung ạ”. Giọng nói của một cô bé tầm bốn, năm tuổi vang lên dưới chân tôi. Tôi ngồi xuống hỏi thăm con bé: “Sao các bạn lại không cho em chơi cùng”;
“ Vì em không có đồ chơi”. Giọng con bé trầm xuống, dòng nước mắt long lanh vướng trên đôi mắt nó khiến tôi thấy chạnh lòng. Tôi đang tính xoa đầu an ủi con bé thì đã nghe tiếng Tuệ Lâm văng vẳng đâu đây.
“ An An em sao thế, sao lại khóc. Anh này ăn hiếp em hả, để chị xử cho”;
Tôi liếc mắt về phía Tuệ Lâm: “Con mắt nào của bà, thấy tui ăn hiếp con bé chứ”;
Tuệ Lâm chen ngang: “Thế nó đang đứng với ông, ông không chọc nó, chả lẻ tui”. Nói rồi Tuệ Lâm ôm An An vào lòng vỗ về con bé: “Ngoan ngoan, chị thương, chị thương”;
“ Ơ…”;
“ Ơ gì mà ơ… Lớn đầu rồi còn ăn hiếp con nít, ông đúng là không hiểu nổi”. Tính ra tui còn chưa được thanh minh lời nào;
“ Dạ, không phải ạ. Các bạn không cho em chơi cùng, không phải anh này chọc em”. An An giải thích giúp tôi;
“ Vậy sao, tụi nó làm gì mà không cho em chơi cùng. Em nói chị nghe đi. Chị sẽ tới xử lý tụi nó giúp em”. Giọng Tuệ Lâm trở nên đanh đá hẳn lên;
“ Do em không có đồ chơi, hu hu”. Con bé vừa khóc vừa nói trông thật tội nghiệp.
Nghe xong Tuệ Lâm giao An An cho tôi, rồi xồng xộc chạy tới đám con nít hư đốn kia. Trông dáng bộ này của Tuệ Lâm, không hề có một chút nữ tính nào cả. "Tuệ Lâm ơi là Tuệ Lâm, đã lớn vậy rồi, mà sao không có chút nào thay đổi nào vậy kìa". Tôi thầm cảm thán.
Tôi cũng không biết cô ấy đến đó để nói chuyện gì với tụi nhỏ. Chỉ thấy mặt chúng nó tái mét, cô ấy chỉ trỏ tứ phía, rồi bắt tụi nó xếp thành hàng dọc: “Mỗi đứa bắt buộc phải nói xin lỗi bạn An An, thật thành khẩn vào cho chị”, cô ấy dùng điện thoại quay lại hết thảy lời xin lỗi của từng đứa một: “Nếu sau này còn dám bắt nạt An An, chị sẽ gửi video này cho thầy cô của từng đứa”. Mấy đứa nhỏ nào dám phản kháng, răm rắp nghe theo lời Tuệ Lâm.
Lúc này Tuệ Lâm giống như một cô giáo mầm non vô cùng nghiêm khắc vậy đó. Bỗng dưng, trong đầu tôi chạy ngang một luồng suy nghĩ. Tuy có chút mơ hồ nhưng lại rất phù hợp với hoàn cảnh của tôi lúc này. “Đúng”. Nắm chặt hai tay, tôi không kiềm được sự sung sướng mà thốt lên. An An nhìn tôi ngơ ngác không hiểu hành động của tôi có ý nghĩa gì. Một lúc sau, Tuệ Lâm khoái chí chạy về phía tôi và An An khoe thành tích vừa giải quyết được tụi nhỏ khó ưa kia.
“ An An, sau này mấy đứa kia còn bắt nạt em, em cứ nói với chị, chị sẽ xử tụi nó cho em”. Tuệ Lâm vừa nói vừa cười thật lớn. Theo sau Tuệ Lâm có một bạn nhỏ chạy theo, trên mặt còn chưa hết hoảng sợ, giọng run run: “Em đại diện nhóm đến xin lỗi An An. Sau này, tụi em không dám nữa, xin chị đừng mách thầy cô của tụi em. An An cậu có muốn chơi cùng tụi mình không?”;
Tuệ Lâm mỉm cười, nhìn về phía An An. Con bé gật đầu vui vẻ. Tôi đặt An An xuống đất. Con bé nắm lấy tay bạn nhỏ, cả hai cùng chạy về phía đám trẻ kia. Cuối cùng, chúng tiếp tục trở lại nhịp nô đùa như ban đầu. Đúng là một khi Tuệ Lâm đã ra tay, thì mọi việc sẽ được giải quyết một cách gọn gàng mà. Tôi cũng bất giác mà mỉm cười.
“ Ê, cho tui xin lỗi chuyện hồi nãy nhé!”. Tuệ Lâm vỗ vào vai tôi;
“ Chuyện gì, bà có làm gì có lỗi với tôi hả?”. Tôi tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cả hai chúng tôi cùng cười thật lớn, phá tan bầu không khí yên lặng lúc này.
Sau đó Tuệ Lâm rủ tôi đi uống trà sữa, nghe bảo cô ấy biết một quán mới mở ở gần đây, ngon lắm. Tôi tỏ ý không biết trà sữa là món gì, vì tôi thực sự không để ý đến mấy món ăn uống vặt bao giờ.
“ Tui bao, đi thôi”. Tuệ Lâm hất tay ra hiệu cho tôi đi theo hướng này. Tôi biết mặt tui cũng hơi dày, để cô ấy trả tiền suốt thì tôi cũng không phải là một thằng con trai chính hiệu. Cứ cho cô ấy thể hiện đi, còn tiền gì chứ tiền mua trà sữa tôi lo được.
Quán trà sữa này có lẽ cũng mới mở gần đây, trông khá hiện đại, trang trí cũng rất thu hút giới trẻ. Ngoài trà sữa còn bán thêm khá nhiều đồ ăn vặt, như mì cay, cá viên chiên, nước ép… Một quán ăn đầy đủ tiện nghi như vậy, chắc chắn không thể nào thoát khỏi tầm mắt của Tuệ Lâm.
Nhìn Tuệ Lâm bước vào quán một cách tự nhiên như ruồi. Tôi cũng có thể hiểu, cô ấy ghé qua quán này ngồi muốn mòn ghế luôn rồi chứ chẳng đùa. Tuệ Lâm vừa nhìn thấy đồ ăn, trên gương mặt đã không giấu nổi sự thèm khát. Trông thấy Tuệ Lâm như vậy, tôi thật sự không nhịn được cười mà quay đi chỗ khác.
“ Ông ăn uống gì, qua lựa đi”. Tuệ Lâm ra hiệu cho tôi tiến lại quầy Gọi món;
“ Tui không biết ăn uống gì cả, bà giới thiệu tui xem thử nào”. Tôi ngỏ ý;
“ Này, này, này” Tuệ Lâm chỉ như muốn ăn sập cái quán nhà người ta;
“ Thôi thôi bà cô, tui chỉ uống trà sữa truyền thống thôi, tui sợ mập lắm”. Tôi chọc ghẹo Tuệ Lâm;
“Mập ư?”. Mắt Tuệ Lâm liếc tôi đằng đằng sát khí. Cô ấy chỉ hận không băm tôi ra thành trăm mảnh cho cá ăn: “ Ông thử nói lại xem nào!”;
Tôi thấy tình hình có vẻ căng thẳng quá, biết mình vạ miệng nên nhanh ý khen Tuệ Lâm rối rít: “Tui đang nói tui đó mà, chứ Tuệ Lâm của chúng ta là một cô gái siêu đáng yêu, thân hình vừa vặn, dù có ăn bao nhiêu đi nữa cũng tuyệt đối không thể nào tăng cân được”. Tôi vừa nói vừa vuốt vuốt cánh tay Tuệ Lâm để cô ấy hạ hỏa.
Nghe mấy lời nhịn nọt có mấy phần giả trân này, Tuệ Lâm cũng nguôi giận đôi phần. Dù sao cô ấy cũng là con gái, mà con gái thì chả phải rất thích nghe những lời nịnh nọt hay sao. Tôi mừng thầm, đúng là thoát được một kiếp nạn lớn.
Có vẻ khi nhắc đến từ mập, cô ấy cũng ý thức hơn về ngoại hình của mình, chỉ dám kêu thêm một ly sinh tố bơ không đường và một dĩa cá viên chiên. Đúng là cái gì cũng cần có động lực. Tù trước giờ, không có ai can đảm nhắc tới từ mập trước mặt Tuệ Lâm, nên cô ấy chưa ý thức được điều đó cũng phải thôi.
Chúng tôi lựa một góc nhỏ yên tĩnh để dễ trò chuyện. Hai chúng tôi lại tiếp diễn những câu chuyện không có hồi kết thời học Cấp 2 và 3. Đối với chúng tôi, đó là một trải nghiệm khó quên, cũng là thời gian đánh dấu sự trưởng thành của cả hai. Chúng tôi tám chuyện với nhau thật vui vẻ, đến mức tôi có cảm giác cả hai chúng tôi vẫn ở cạnh nhau trong suốt quãng thời gian đó vậy. Cô ấy có mặt trong kỷ niệm của tôi và tôi cũng thế...