Có Anh Đây Rồi!

Chương 15: Kỳ Thi



Sau khoảng thời gian ôn luyện, cuối cùng ngày thi tốt nghiệp THPT (xét điểm đại học) cũng diễn ra. Tôi phải dự thi ở tỉnh do học ở đâu bắt buộc phải thi ở địa điểm đó. Trước hôm đi thi tôi có qua nhà Tuệ Lâm hỏi thăm, hai chúng tôi quyết định sẽ không học thêm bất cứ kiến thức nào trước lúc thi, vì sợ sẽ tự gây áp lực cho bản thân. Thay vào đó, chúng tôi quyết định sẽ đi dạo, ăn uống bung xả trước ngày thi để lấy tinh thần.

Tuệ Lâm vẫn theo thói quen cũ, rủ rê tôi vào tiện trà sữa yêu thích của cô ấy. Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi cùng nhau đi dạo. Cô ấy kéo tôi qua khu cho trò chơi dành cho trẻ em, chỗ mấy đứa nhỏ hay được ba mẹ dẫn đi chơi. Tôi cũng chưa đến đó bao giờ, nhưng Tuệ Lâm nói chỗ đó bao vui nên tôi cũng muốn ghé qua xem thử.

Hôm nay chủ nhật nên khu vui chơi cho trẻ em có vẻ đông hơn bình thường. Địa điểm này ra vào tự do nên chúng tôi cũng không cần mua vé gì cả, chỉ khi nào muốn tham gia trò chơi nào thì mua vé của trò chơi đó mà thôi.

Tuệ Lâm nhìn lớn đầu vậy thôi chứ còn con nít lắm, thấy trò nào cũng muốn bay vào chơi. Tôi phải cản lại vì mấy trò chơi này dành cho các bé, thân hình cô ấy mà bước vào chơi thì chẳng khác nào phá hoại đồ chơi của tụi nhỏ.

Chỗ này chỉ có người lớn dẫn con cái vào chơi, chứ có thanh niên nào lại vào đây chơi như cô ấy đâu chứ. Ấy thế mà cô ấy cứ nằng nặc bảo chỗ này vui lắm, tôi lại thấy chỗ này thật ồn ào với đủ loại âm thanh, tiếng tụi nhỏ la hét, lâu lâu lại có đứa gào lên đòi này đòi kia.

Có mấy ông bố, bà mẹ không chịu đựng được tính khí của con mình mà phải ra tay đánh vào mông tụi nó vài cái, làm tiếng khóc ấy càng thê thảm hơn. Tôi cảm thấy ở đây tôi không những không giảm bớt căng thẳng, ngược lại, càng căng thẳng hơn vì mấy đứa nhỏ quá hiếu động này.

Trái ngược với tôi, Tuệ Lâm lại tỏ ra rất thích thú, nhìn mấy đứa nhỏ đang vô tư, hồn nhiên chơi đùa, cô ấy chỉ muốn bay vào chơi cùng tụi nhỏ. Rất may mắn, ở đây có gắn bảng yêu cầu độ tuổi tham gia trò chơi. Nếu không, tầm mười người có ý nghĩ giống cô ấy chắc người ta dẹp tiệm mất.

Tôi cố gắng tìm kiếm xem xung quanh đây có trò gì mà cô ấy có thể chơi được không. Đảo mắt nhìn xung quanh, tôi thấy có một khu tô tượng khá yên tĩnh phía góc trái Trung tâm trò chơi. Tôi vội kéo Tuệ Lâm tới chỗ tô tượng, mặc cô ấy không đành lòng rời khỏi khu đua xe của mấy đứa nhỏ.

“ Này! Ông làm gì thế, tui còn chưa xem xong tụi nhỏ đua xe thế nào mà!”. Tuệ Lâm la lớn;

Tôi chỉ tay về phía khu tô tượng, có vẻ thấy sắp có đồ chơi, lại là nghề của cô ấy nên lúc này cô ấy còn chạy nhanh hơn cả tôi.

Tuệ Lâm thích thú đi hết một vòng Khu tô tượng, không ngừng ngắm nghía từ nhân vật này đến nhân vật khác: “Tôi lấy con Doraemon này nhé, nhân vật hoạt hình yêu thích của tôi”.

Tôi cũng nhanh chóng lựa cho mình một bức tượng hình con vẹt, trông nó khá dễ thương;

“ Nhìn Thanh Sang của chúng ta như vậy mà cũng màu mè dữ hen”. Tuệ Lâm quay qua không ngừng mỉa mai tôi;

“ Tui lại thấy chỉ có bức tượng này mới giúp tui tăng khả năng pha màu lên thôi. Vừa chơi, vừa học không phải thú vị hơn sao”. Tôi cũng không nhịn mà bật lại cô ấy.

Tuệ Lâm dường như cảm nhận được việc lần này tôi không nhường cô ấy, nên quay lại liếc tôi một cái còn không quên bĩu môi: “Để xem ai tô đẹp hơn ai chứ. Chúng ta thi đi, tô xong sẽ đem về cho An An chấm điểm. Con bé nói của ai đẹp hơn, người còn lại phải bao trà sữa, chơi không?”;

Tất nhiên tôi không ngán vụ này, vừa vui mà vừa được uống nước, hời quá còn gì. Sở dĩ tôi tự tin như vậy là vì tôi chơi trò này khá nhiều lần. Từ thời còn học ở tỉnh, mỗi lúc có hội chợ gần trường, tôi và Hạo Nam lại chạy ra đó chơi trò này như một thú vui tiêu khiển.

Ban đầu, tôi tô cũng vụng về lắm, lem màu tùm lum. Hạo Nam tuy là con trai nhưng lại rất khéo tay, cậu ấy hướng dẫn tôi phải pha màu như thế nào, cách tô ra sao để không bị lem nữa, riết rồi tôi giống đệ tử của cậu ấy luôn. Sau này khi đã quen, tôi tô khá đẹp, không dám nói là tự tin nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình còn tô đẹp hơn mấy đứa con gái khác.

Tính cách Tuệ Lâm rất háo thắng, làm gì cô ấy cũng muốn mình phải đứng nhất. Nhìn cô ấy tập trung tô tô, vẽ vẽ không hề rời mắt, càng toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ, khiến tôi cứ phải ngắm nhìn mãi. Tôi cũng không biết mình có nên nhường cô ấy lần này để cô ấy vui không, hay nên cố gắng thắng cuộc để chọc cô ấy tức chơi, tôi cười thầm trong bụng.

Cả hai chúng tôi hì hục cả buổi trời, cuối cùng cũng xong. Nhìn qua cũng rất khó phân thắng bại, vì Tuệ Lâm cũng là một người thích vẽ tranh nên cô ấy cũng không hề kém cạnh tôi. Bây giờ chỉ có thể trông cậy vào An An, xem con bé thích bức tượng nào hơn thôi.

Tuệ Lâm nôn nóng biết kết quả nên không chần chờ, gói bức tượng lại kỹ càng rồi bắt tôi về cho bằng được. Trên đường về tôi nói với cô ấy rằng lát nữa chúng ta không thể hỏi trực tiếp An An vì chắc chắn sẽ làm con bé khó xử. Tuệ Lâm suy nghĩ một lúc thấy tôi nói cũng có lý: “Vậy chúng ta phải làm sao để có kết quả công bằng nhất”. Tuệ Lâm thắc mắc;

Tôi liền đưa cho cô ấy một ý tưởng khá hay: “Tui sẽ nói với An An, đây là hai bức tượng mà hai chúng ta mua tặng con bé, hỏi xem con bé thích bức tượng nào hơn. Dù sao chúng ta cũng tặng con bé thôi mà”. Tuệ Lâm đồng ý, bèn lấy con vẹt của tôi bỏ vào chung với con Doraemon của cô ấy, đi một mạch đến nhà An An.

“ An An à, em có nhà không?”. Tuệ Lâm vừa gõ cửa vừa gọi vọng vô nhà An An;

“Ah chị Tuệ Lâm, anh Thanh Sang, em chào hai anh chị”. Con bé lon ton chạy ra mở cửa, nó vừa la, vừa dơ hai tay ngỏ ý kêu tôi bồng nó lên;

“An An nè, nay chị Tuệ Lâm và anh Thanh Sang có mua cho em hai bức tượng. Đầu tiên là một bé Doraemon vô cùng dễ thương màu xanh lam, còn đây là một con vẹt màu mè. À không, một con vẹt có màu sắc sặc sỡ, em thử nói xem cái nào đẹp hơn nhé!”. Tuệ Lâm còn chưa kịp khen con bé ngoan, đã vội đi vào chủ đề chính, làm con bé có vẻ hơi ngơ ngác.

Con bé vui mừng hớn hở, tưởng được ông anh, bà chị quý hóa thật tâm tặng quà. Nhưng không, tất cả chỉ mang tính chất lợi dụng con bé mà thôi. Giờ nghĩ lại, tôi thấy có chút xấu hổ.

An An cần mỗi tay một bức tượng, nhìn qua nhìn lại, không biết nên chọn cái nào cho phải. An An là một đứa trẻ thông minh, nhìn sắc mặt sốt ruột của Tuệ Lâm, con bé thừa biết bà chị của mình muốn mình chọn bức tượng nào hơn, nhưng nó cũng không muốn làm tôi buồn. Tôi có cảm giác con bé không muốn làm phật lòng ai trong hai chúng tôi cả.

“ Cả hai bức tượng này, em đều thấy thích ạ”. Con bé khôn khéo trả lời;

“ Đúng, chị Tuệ Lâm biết hai bức tượng này đều đẹp, nhưng phải có một cái em thích hơn chứ, đúng không nè. Em nghĩ sao về bé Doraemon này?”. Tuệ Lâm vừa nói vừa chớp chớp mắt dễ thương, khiến con bé cũng phải mềm lòng. Rõ ràng, đây là chơi ăn gian mà, tôi cảm thấy thật nực cười, “Tuệ Lâm à, em cũng có lúc phải như thế này sao chứ”;

Con bé nhìn tôi nở một nụ cười dễ thương như muốn nói: “Xin lỗi, anh tô rất đẹp nhưng chị Lâm của em vẫn là nhất”. Rồi con bé vô tư tuyên bố bức tượng Doraemon của Tuệ Lâm đẹp hơn bức tượng con vẹt của tôi. “An An, em làm anh thật thất vọng về em quá. Hai chị em đúng là bắt tay với nhau ăn hiếp anh mà”, tôi thầm nghĩ;

“ An An à, em thật là một cô bé có gu thẩm mỹ vô cùng tuyệt vời. Con Doraemon tô đẹp như vậy thì không có gì phải bàn cãi rồi, không cần hỏi chị cũng biết em thích bức tượng này mà, ha ha”, Tuệ Lâm cười đắc ý.

“ Dạ, em thấy anh chị tặng em bức tượng nào cũng đẹp hết ạ”, Con bé dường như cũng biết điều mà an ủi tôi;

“ Đó thấy chưa, con bé nói cả hai bức tượng đều đẹp mà, bà đắc ý gì sớm thế”. Tôi nhanh chóng tiếp lời con bé;

“ Không, nảy An An đã nói rồi, cả ông và tui đều nghe thấy hết mà, cấm cãi”. Tuệ Lâm nghênh mặt về phía tôi mà buông lời cay đắng;

Nói xong Tuệ Lâm dật luôn An An trên tay tôi, ôm hôn con bé tới tấp. Trông cô ấy thật vui vẻ. Hy vọng sau ly trà sữa hôm nay, cô ấy có thể chuẩn bị cho mình một tinh thần thật tốt để bước vào kỳ thi quyết định này. “Tuệ Lâm à, chúng ta cùng nhau cố gắng, em nhé!”