Có Anh Đây Rồi!

Chương 19: Nỗi Đau



Ba tôi sắp xếp công việc về sớm, ông mua một ít thịt heo quay và bánh bao chiên. Lâu rồi không thấy ba mua hai món này, hỏi ra mới biết ông ấy mua về ăn mừng tôi thi đậu tốt nghiệp, chuẩn bị làm sinh viên các kiểu. Tôi thắc mắc tại sao ba lại biết tôi thi đậu, mà mua những thứ này. Ba cười lớn: “Vì ba là ba của con”;

Nhìn khuôn mặt lấm lem đã tô đậm nếp nhăn của tuổi già, của những tháng năm cực nhọc ấy, cùng đôi mắt long lanh như sắp trào ra niềm hạnh phúc. Tôi nhất thời không kiềm chế được cảm xúc trong lòng mình mà chạy tới ôm chặt ba: “Cảm ơn ba, rất nhiều. Con thi đậu rồi. Con đã đậu thật rồi, ba ơi!”

Tôi vừa nói nước mắt không biết từ đâu lại chảy ra, lăn dài trên má. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, vỡ òa trong niềm hạnh phúc, niềm tự hào. Rằng những gì chúng tôi đạt được hôm nay, đều do sự nỗ lực không ngừng mà có được.

Ba thắp cho mẹ một nén nhang, thông báo tin mừng. Ba nói bà ấy ở thiên đường chắc đang rất vui, rất tự hào vì tôi. Ba có thể cảm nhận được điều đó.

Ba ngồi cạnh tôi, bàn tay khẽ chạm nhẹ vào vai tôi. Ba nhớ lại khoảng thời gian trước đây lúc mẹ còn sống, rồi chậm rãi kể lại: “Lúc mới mang bầu con ba mẹ rất vui, vì trước đó mẹ con được chẩn đoán khó có thai. Ba mẹ phải cố gắng chạy chữa nhiều nơi, cứ nghe thầy thuốc nào tốt, bác sĩ nào hay thì dù có xa đến đâu, ba mẹ cũng tới tìm gặp cho bằng được.

Năm đó, sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, ban cho ba mẹ một tin vui, rằng ba mẹ đã có con. Thời điểm đó, ba mẹ chạy chữa tốn kém không ít tiền của, tiền dành dụm cũng hết sạch không còn đồng nào. Ba không có tiền cho mẹ con đi khám thường xuyên, kết quả vì khó sinh mà bà ấy qua đời. Ba rất hối hận vì không thể cho mẹ và con một cuộc sống trọn vẹn, ba thật sự xin lỗi hai mẹ con!”

Tôi như chết lặng, cũng không thể nào diễn tả được hết cảm xúc bi thương trong tôi lúc này: “Thế tại sao, ngay từ đầu ba không nói với con là mẹ đã mất. Con đã chờ mẹ rất lâu, chờ ngày bà ấy sẽ trở về bên cạnh hai ba con chúng ta”. Tôi vội hỏi ba câu hỏi mà bao lâu nay tôi chưa từng dám mở lời;

“ Vì mẹ không muốn ba nói ra. Trước lúc đi xa, mẹ đã dặn ba không được nói cho con biết việc này. Rằng hãy cứ nói bà ấy đã đi một nơi rất xa và sẽ luôn dõi theo con. Bà ấy luôn yêu thương con và mong con có một cuộc sống hạnh phúc”. Ba cúi mặt, nước mắt từng giọt đua nhau rơi xuống cạnh bàn. Từ nhỏ đến lớn ba chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt tôi. Hôm nay, có lẽ ba đã phải lấy hết can đảm của mình để nói với tôi những lời này.

Vậy là hôm nay tôi đã chính thức biết được lý do cái chết của mẹ. Bà ấy vì sinh tôi ra mà phải đổi lấy bằng mạng sống của mình. Hừ, vậy mà bao lâu nay tôi vẫn vui vẻ sống như không có gì xảy ra sao?

Tôi nhìn lên di ảnh của mẹ, từ từ bước lại trước mặt bà ấy, gương mặt bà ấy hiện lên rõ mồn một trong mắt tôi. Tôi chỉ biết ngắm nhìn bà ấy mà tự trách bản thân mình thật vô dụng. Biết đâu không có tôi mọi việc sẽ khác. Chắc chắn mẹ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc cùng ba, còn có thể nhận một đứa bé khác làm con nuôi. Lúc đó không phải tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn sao. Tại tôi…Tất cả đều tại tôi.

Tôi không thể nào ngừng tự trách bản thân. Tôi đấm thật mạnh vào ngực, trách ông trời sao lại nỡ cướp đi người mà ba yêu thương nhất, tại sao lại để tôi có mặt trên cõi đời này cơ chứ.

Ba ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi vào lòng: “Đối với ba mẹ, con là vô giá. Ba hay mẹ đều có thể sẵn sàng hy sinh vì con. Chỉ tiếc ba không thể thay bà ấy sinh ra con, không thể thay bà ấy đi đến nơi xa xôi đó. Nhưng con tuyệt đối yên tâm, ba đã hứa với mẹ sẽ thay phần bà ấy chăm sóc cho con. Điều bà ấy mong muốn nhất là con có thể hạnh phúc mà lớn lên, con đừng phụ tấm lòng của bà ấy, con nhé!”.

Tôi đưa mắt lên nhìn ba, rồi lại hướng lên nhìn di ảnh của mẹ. Tôi có thể thấy hình ảnh bà ấy lúc này đang rất hạnh phúc. Mẹ nhìn tôi một cách trìu mến, dường như bà ấy cũng đang an ủi tôi, bà ấy thật lòng muốn tôi có được hạnh phúc. Tôi chỉ muốn nói với bà ấy rằng: “Cảm ơn mẹ vì đã cho con sự sống, cảm ơn ba đã hy sinh cho con quá nhiều. Từ nay hãy để con thay mẹ chăm sóc ba”.

Tối hôm đó tôi không tài nào ngủ được, cứ trằn trọc nhớ về chuyện tối qua, điều đó khiến tôi bừng tỉnh, tôi phải hành động. Sáng hôm sau, tôi lên kế hoạch kiếm việc làm thêm trong hai tháng tới, trong lúc chờ giấy báo trúng tuyển đại học.

Tôi đã trưởng thành, không thể để ba cứ lo cho tôi mãi được. Hiện tại việc thi cử cũng đã xong xuôi, hà cớ gì tôi lại cứ ngồi một xó ở nhà. Tôi có thể làm thêm để kiếm tiền, cũng là để giúp ba bớt đi phần nào gánh nặng.

Tôi đi dạo gần nhà, qua các quán ăn, khu vui chơi,... Đi đến hai chân rã rời nhưng không thấy quán nào treo bảng tuyển người. Lúc về tôi định bụng vào quán trà sữa mà Tuệ Lâm thích hỏi thăm, tiện thể mua về một ly trà sữa. Không biết từ lúc nào, tôi lại có cái thói quen thèm trà sữa bất chợt như thế này nữa.

“ Anh cho hỏi bên mình có hay tuyển phục vụ không ạ!”. Tôi hỏi thăm chủ quán;

“ Em muốn làm phục vụ sao?”. Anh nhìn qua tôi một lượt rồi hỏi lại;

“ Dạ, em muốn kiếm việc làm thêm”, Tôi gật gật đầu;

“ Nếu được sáng mai em qua phụ quán nhé, bên anh dạo này đông khách. Anh cũng đang tính viết bảng tuyển người, mà may quá gặp em cũng đang muốn làm, tiện thể anh nhận luôn. Sáng mai em cứ ghé làm thử xem sao nhé”.

Anh chủ quán trao đổi qua với tôi một vài công việc cơ bản khi làm tại quán, như việc gọi món, bưng bê, tính tiền, trông quán, dắt xe nếu cần…Tôi không dấu được cảm xúc mà vừa gật đầu lia lịa, vừa cảm ơn anh rối rít.

Về đến nhà, tôi hút một hơi trà sữa thật dài, rồi vui mừng đưa lên trước mặt, miệng nói lẩm nhẩm: "Cảm ơn mày, cảm ơn mày đã đem đến cho tao cơ hội. Lần này tao nhất định sẽ làm việc thật tốt". Tôi nhảy cẫng lên như một đứa trẻ mới được cho quà.

Buổi tối hôm đó, tôi đứng sẵn ở cổng chờ ba. Vừa thấy ông ấy tôi vội chạy lại, bá vào vai ba, háo hức hỏi thăm ông ấy hôm nay làm việc thế nào, có mệt lắm không,... Ba nhìn tôi, có hơi ngạc nhiên. Ba không nghĩ tôi lại có thể lấy lại tinh thần nhanh đến thế. Nếu là trước đây, chắc chắn giờ này tôi còn đang nằm vật vờ ở một góc giường, không thèm quan tâm đến thế giới này vận hành như thế nào nữa. Vậy mà bây giờ, lại có thể thấy tôi yêu đời và lạc quan như thế này, ông ấy thật không khỏi ngạc nhiên.

“ Thanh Sang à, con ổn đấy chứ”;

“ Dạ con ổn, ba không cần quá lo lắng cho con. Từ mai con sẽ đi làm, con có thể phụ ba được rồi”. Tôi vừa nói vừa đấm lưng, xoa bóp vai cho ông ấy.

“ Con đi làm sao, con làm gì nói ba nghe nào”. Ba cũng sốt ruột hỏi thăm về công việc mới của tôi;

Tôi kể lại chuyện lúc sáng mình đã tìm được việc như thế nào, khó khăn ra sao. Ông cũng rất mừng khi nghe tin này, liên tục xoa đầu tôi rồi nói: “Con trai của ba nay đã lớn thật rồi”.

Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho ngày đầu tiên đi làm. Trong lòng tôi lúc này thật sự rất háo hức, chỉ mong có thể làm tốt công việc này. Tôi ghé quán sớm tới mức chủ quán còn chưa mở cửa, vừa kéo cửa sắt lên anh chủ quán đã bị tôi làm cho giật mình.

Ngày đầu đi làm tôi cũng chưa được phân công cụ thể công việc, hiện quán cũng đang trong quá trình tuyển người nên chỉ mới có tôi và anh chị chủ quán. Tôi là người mới, lại chưa có kinh nghiệm gì cả, nên cũng chỉ mới dừng ở mức học việc.

Phải công nhận một điều, đi làm không dễ dàng giống như tôi vẫn thường nghĩ. Tôi chạy ngược, chạy xuôi phụ anh chị chủ gọi món, bưng bê, pha chế, dắt xe, dọn bàn,...Công việc nào cũng tới tay.

Được cái bận rộn nên thời gian trôi qua rất nhanh, quay qua, quay lại trời đã nhá nhem tối. Đang loay hoay lau dọn bàn, tôi bỗng nghe tiếng ba. Ngẩng đầu lên tôi thấy ba đã đứng phía góc đường từ lúc nào, chạy ra hỏi thăm mới biết ba sợ tôi đói nên mang cơm qua cho tôi ăn. Tôi mỉm cười, bảo ba lần sau không phải lo vì tôi được anh chị chủ bao cơm. Ba ngó vào tiệm nhìn qua một lượt rồi an tâm trở về, còn không quên dặn tôi phải cố gắng làm việc, không để phụ lòng anh chị chủ quán.

Nhìn bóng lưng ba khuất dần, tôi cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi dường như tan biến. Bây giờ tôi mới hiểu ba đi làm cực nhọc biết nhường nào. Tôi chỉ làm bưng bê thôi mà đã cảm thấy mệt mỏi như thế này cơ mà. Kiếm được đồng tiền chưa bao giờ là dễ dàng, phải không…