Có Anh Đây Rồi!

Chương 47: Trở Về





... Mùa hè hai năm sau…

“Cả lớp đứng dậy” Giọng lớp trưởng lớp hè vang lên rõ ràng, dứt khoát.

Ngay sau đó, giọng của tất cả các thành viên trong lớp, cũng vang lên đều vanh vách làm vang dội cả một góc khu chung cư: “Chúng em chào thầy ạ”.

Tôi ra hiệu cho tụi nhỏ ngồi xuống, chiều nay là buổi dạy kèm cho các em học sinh Lớp 3, tụi nhỏ lứa tuổi này khá đông nên ngồi kín cả một lớp học, có em còn không đủ chỗ ngồi phải chạy ra bác bảo vệ mượn thêm cái ghế, ngồi ở giữa hai dãy bàn.

Thời tiết có vẻ nóng nực, đúng tính chất của mùa hè, mới bước vào lớp đã thấy trên áo chúng lấm tấm những giọt mồ hôi, có đứa còn ướt đẫm cả một mảng áo. Chắc do trước khi vào lớp, tụi nhỏ đã rủ nhau chạy nhảy nô đùa đây mà.

Lớp học thêm vào mùa hè ở khu chung cư cũ này, đi vào giảng dạy đến nay đã là năm thứ ba. Tôi còn nhớ hôm đó bác bảo vệ đã vui mừng như thế nào, khi Ban quản lý chung cư chấp nhận tạo điều kiện cho tôi dạy thêm cho tụi nhỏ.

“Thanh Sang à, cháu biết tin gì chưa? Được rồi… được chấp nhận rồi” Bác vừa nói vừa thở hổn hển do chạy một mạch từ dưới lên đây.

“Được chấp nhận gì chứ ạ”, lúc đó tôi còn chưa hiểu ý bác ấy là gì;

“Vụ cháu đề xuất xin dạy kèm tụi nhỏ vào dịp hè”, Bác mới nghe phong phanh được chấp nhận rồi.

“Thật chứ ạ” Tôi vui mừng đến nổi nhảy cẫng lên, ôm lấy bác cảm ơn rối rít. Cuối cùng sau một thời gian nỗ lực, kiên trì, đề xuất của tôi cũng được chấp thuận.

Tôi được Ban quản lý chung cư cho mượn phòng họp để làm địa điểm giảng dạy, do phòng họp này cũng ít khi được sử dụng, chủ yếu bỏ trống nên các cô chú trong Ban quản lý có đề xuất lên chủ chung cư sẽ tận dụng địa điểm này làm nơi cho các cháu có điều kiện học tập.

Ban đầu, việc đi vào hoạt động của lớp học này khá khó khăn do tôi chưa có kinh nghiệm sắp xếp, vận hành phòng học, nhưng nhờ có sự hỗ trợ của mọi người sinh sống tại chung cư và một số thầy cô trong trường tiểu học nơi tôi công tác, cuối cùng tôi cũng sớm hoàn thành được dự định của mình.

Lớp học ban đầu không chia theo lớp cụ thể như bây giờ do còn ít học sinh, các em chủ yếu là con em của những hộ dân sống trong chung cư. Vì không thể chia thành các lớp học theo độ tuổi với số lượng học sinh ít như vậy, nên tôi đành gom tụi nhỏ thành từng nhóm học theo độ tuổi rồi hướng dẫn chung một lượt.

Càng về sau tiếng lành đồn xa, không chỉ những đứa trẻ trong chung cư đến đăng ký học, những đứa trẻ ở những khu vực khác cũng tìm đến tôi.

Một mình tôi không đủ sức để hướng dẫn hết các em, nên tôi nhờ thêm một số thầy cô bộ môn trong trường. Nhìn các em học sinh của mình vui vẻ, tự giác học tập, những người làm giáo viên như chúng tôi không khỏi vui mừng.

Lớp học của chúng tôi sẽ thiên về việc bồi dưỡng, nâng cao thêm kiến thức cho các em, chứ không thiên về dạy trước các bài học, tôi muốn các em phải nắm vững từ cái gốc trước, còn lại nên để chúng tự nhiên phát triển sẽ tốt hơn.

Việc dạy trước các bài học theo tôi không khiến chúng giỏi lên, mà chỉ khiến chúng trở nên nhàm chán khi phải học đi học lại một điều gì đó, từ đó sẽ trở nên lơ là rồi quên luôn kiến thức căn bản.

Về phương pháp học, sau hai năm đúc kết tôi vẫn quyết định áp dụng phương pháp đôi bạn cùng tiến như từ trước đến nay tôi vẫn thường dùng. Đối với những lớp có số lượng học sinh thiếu hụt kiến thức quá nhiều, tôi sẽ chuyển sang dạy kèm một - một trước, sau đó sẽ đánh giá xem khả năng của các em như thế nào rồi mới ghép nhóm.



“ Thưa thầy, cho em hỏi”. Một cậu học trò tinh nghịch giơ tay lên hỏi tôi khi lớp vừa tập trung sau giờ nghỉ giải lao;

“Em cứ hỏi đi nhé”. Tôi đưa mắt hướng về phía cậu bé, chăm chú lắng nghe câu hỏi của cậu ta.

“Thầy có người yêu chưa ạ”, thằng bé vừa hỏi vừa thẹn thùng, còn cả lớp thì được dịp mà cười phá lên;

Tôi cảm thấy có chút bất ngờ với câu hỏi của thằng bé, nhưng vẫn vui vẻ trả lời: “Thầy chưa có người yêu, thầy chỉ mới có người trong mộng thôi”

Một bạn nữ trong lớp nghe tôi trả lời như thế liền tiếp lời: “Người trong mộng, liệu có phải là người mình gặp trong mơ đúng không ạ”

Một cậu học trò khác cũng được đà mà hùa theo: “Vậy em cũng có rồi, nhưng em hay mơ thấy ma lắm thầy”

Cả lớp không nhịn được mà ôm bụng cười nắc nẻ, khiến tôi cũng không giấu được nụ cười trên gương mặt của mình.

Sau khi cả lớp trật tự, tôi thắc mắc tại sao thằng bé lại hỏi tôi câu này, nó nhanh nhảu trả lời: “Lúc nãy em đang đi vệ sinh, thì có một chị xinh đẹp nhờ em hỏi thầy câu này ạ”.

Tôi đang tự nhủ ai lại rảnh rỗi đi hỏi tôi câu này cơ chứ, đang đảo mắt suy nghĩ, bỗng tôi dừng lại ở một cái tên, không lẽ là...

Tôi nhanh chóng bảo cả lớp trật tự ôn bài tiếp, rồi vội chạy ra ngoài. Tôi đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, chỗ này không thấy, chỗ này cũng không... Tôi đi khắp chung cư nhưng không thấy bóng dáng ai như mình nghĩ.

“Sao thế, Thầy Thanh Sang đây đang tìm ai vậy hả” Tiếng nói của một cô gái vang lên sau lưng tôi nghe thật thân quen;

Giọng nói này đúng là không thể lẫn vào đâu được, tôi quay lại, trước mắt tôi lúc này, đúng là cô gái tôi cần tìm... “Tuệ Lâm”, cô ấy đã trở về thật rồi sao, không phải tôi đang nằm mơ giữa ban ngày đấy chứ.

Tuệ Lâm đúng là minh chứng sống cho câu nói “Dậy thì thành công” của giới trẻ hiện nay.

Trông cô ấy khác hẳn so với ngày xưa, càng lớn Tuệ Lâm càng trở nên xinh đẹp, dáng dấp đã trở nên thon gọn đẫy đà hơn. Thêm nữa cô ấy còn biết cách trang điểm, chăm sóc da nên càng tôn lên vẻ đẹp vốn có của cô ấy.

Nhưng dù ngoại hình của Tuệ Lâm có thay đổi thế nào đi chăng nữa, thì giọng nói và tính cách này vẫn mang đậm thương hiệu Tuệ Lâm như ngày nào.

“Hừ, nay tui đẹp quá ông nhận không ra hả” Tuệ Lâm vừa nói vừa khua tay, múa chân trước mặt tôi;

“Tuệ Lâm, tất nhiên mình nhận ra cậu mà” Tôi nhẹ nhàng đáp.

“Haizzz. Đúng thật là, nay người ta làm giáo viên nên xưng hô cũng lịch sự hẳn ra. Nhưng mà bỏ đi nha, cứ xưng hô như trước đây thôi, cho nó thoải mái, được chứ” Tuệ Lâm vẫn theo thói quen, vừa khoanh tay vừa nói chuyện với tôi.

Cảm giác lúc này thật gần gũi, ấm áp đến lạ thường. Thứ cảm giác này đã lâu rồi tôi không còn cảm nhận được nữa, muốn chạy tới ôm cô ấy vào lòng cho thỏa bao nhiêu nhớ mong, nhưng lại sợ mình đường đột. Tôi vẫn như xưa chỉ biết gật đầu, rồi ngoan ngoãn mỉm cười đáp lại cô ấy: "Được chứ, tui đồng ý".