Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 101: 101




Ngày hôm sau, Văn Nguyên Hinh rời Hải Đô, bay thẳng tới Anh, Thẩm Lưu Bạch nhận được tin tức thì đối phương đã ở trên máy bay rồi.

Cô buồn bực xin nghỉ, bắt taxi đến viện dưỡng lão ở ngoại ô, ba giờ chiều mới đến nơi.

Nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn phơi nắng trên bãi cỏ, cô im lặng một lúc rồi mới hỏi người điều dưỡng bên cạnh.

“Gần đây có ai đến thăm ông ấy không?”
Hôm nay, người điều dưỡng là một cô gái trẻ, khuôn mặt trái táo tròn trịa trông càng thêm hoạt bát, dễ thương.

Sau khi nghe Thẩm Lưu Bạch hỏi, cô ấy chỉ đơn giản lắc đầu.

“Không.


“Theo quy định, bệnh nhân số 023 không được tùy tiện thăm nuôi.

Gần đây, chỉ có một mình cô đến đây.

Ngoài tôi ra, bác sĩ Hà sẽ thường xuyên đến kiểm tra tình hình của ông ấy.


“Cô có muốn nói chuyện với bác sĩ Hà không? Đúng lúc hôm nay anh ấy ở bệnh viện.


Cô ấy đề nghị với một nụ cười.

Thẩm Lưu Bạch gật đầu, chậm rãi đi tới bãi cỏ, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào người đàn ông tuấn tú nhưng uy nghiêm này, trầm giọng hỏi.

“Ông còn nhớ tôi là ai không?”

Cô lặng lẽ chờ đợi một lúc, nhưng đối phương không có phản hồi nào cả.

Người đàn ông trung niên bất động nhìn đài phun nước phía xa, hoàn toàn không có tiêu điểm, như thể cô chỉ là không khí.

Thẩm Lưu Bạch nhìn kỹ hai mắt của ông ta một lát, sau khi xác định ánh mắt không có gì thay đổi, mới đứng dậy, chậm rãi đi về phía tòa nhà của viện dưỡng lão.

“Bác sĩ Hà, tình hình gần đây của 023 thế nào rồi?”
Ngồi trong phòng khám, cô vào thẳng vấn đề, hỏi những câu mà cô quan tâm nhất.

Bác sĩ điều trị của 023, Hà Chú, là một người đàn ông trung niên hơi mập với cặp kính không gọng trên khuôn mặt bầu bĩnh, bẩm sinh đã có một đôi mắt biết cười, khiến người ta cảm thấy rất dễ gần.

“Tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, không có gì thay đổi so với trước đây.


“Tuy nhiên, tình trạng thoái hóa chất trắng trong não của ông ấy có xu hướng ngày càng trầm trọng hơn, không rõ đó là sự diễn tiến tự nhiên hay do chấn thương năm đó.


Nói xong, ông ta dừng lại, hơi ngượng ngùng nói.

“Thật ra bây giờ, có biến tính hay không trái lại không quan trọng.


“Giáo sư Thẩm là người trong nghề nên chắc cũng hiểu rằng nếu năng lực nhận thức của bệnh nhân không hồi phục trong thời gian dài, nó sẽ gây ra những tổn thương lâu dài cho não bộ.


Ông không nói phần còn lại, nhưng ông tin cô hiểu.

Thẩm Lưu Bạch gật đầu, sau khi cùng bác sĩ nói thêm vài câu liền tạm biệt rời đi, sau khi đi ra khỏi cửa viện dưỡng lão mới thở phào nhẹ nhõm.

Những lời cuối cùng Văn Nguyên Hinh nói thật khiến cô sợ hãi!
Cô không ngờ sau mười năm mình sẽ được nghe lại cái tên quen thuộc đó.

Đầu tiên là Nhậm Húc Đông, sau đó là Đồ Hạo Nhiên, và bây giờ là Văn Nguyên Hinh.

Chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà những người này lần lượt xuất hiện bên cạnh cô, dường như họ đã biết điều gì đó, tuyệt đối không phải trùng hợp.

Người đó không khôi phục thần trí, vậy còn có người nào sống sót trong vụ tai nạn đó ngoài cô ra?
Đang suy nghĩ, cô chợt cảm thấy phía sau lưng có một bóng người đung đưa, cô tahửng tai lăng nghe một lúc thì cảm thấy có người đang âm thầm theo sau.

Trong lòng cô căng thẳng, theo bản năng cô nghĩ đó là đám người kia.

Nhưng sau khi đi được một đoạn, cô nhận ra rằng đối phương trông giống như một tên lưu manh hơn.

Thật kỳ lạ.

Chỗ viện dưỡng lão nơi hoang vu, trước quốc lộ ngoài trừ phong cảnh cây cối, còn lại toàn là đồng ruộng, sao chỗ này lại có xã hội đen lui tới như vậy?
Chắc hẳn ai đó đang theo dõi cô.

Nghĩ đến đây, cô cố tình tăng tốc độ của mình.

Tuy nhiên, bên kia rõ ràng đã khóa mục tiêu, cho dù cô có thay đổi tốc độ như thế nào, họ vẫn luôn bám theo cô không xa không gần.


Cô đến đây bằng taxi, tình hình hiện tại không cho phép dừng lại bắt taxi.

Thấy đối phương càng ngày càng gần, tim Thẩm Lưu Bạch lệch một nhịp, trực tiếp đứng lại trên đường ô tô chạy.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua bên mình, sau đó là âm thanh phanh xe chói tai.

Két.

“Chết tiệt mày mù rồi hả! Đi mà không nhìn xe hả! Mẹ nó đi tìm cái chết cũng đừng kéo người khác xuống!”
Chiếc Maserati màu đen trong gang tấc dừng lại trước mặt cô, nhảy ra khỏi ghế lái, một người đàn ông mập mạp với vẻ mặt hung dữ, anh ta chỉ vào Thẩm Lưu Bạch mắng, nhưng vừa nhìn thấy mặt cô, anh ta liền im lặng, vẻ mặt tên mập nghện đến đỏ bừng.

“Tiểu Bạch, sao em lại ở đây?”
Cửa ghế tài xế mở ra, Cận Hải Dương xuống xe, kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt.

Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú của anh tối sầm lại, anh ta nheo mắt mắng.

“Em làm sao vậy? Chưa tỉnh ngủ sao?”
“Em có biết đi bộ lên đường ô tô nguy hiểm như thế nào không?”
Khoảnh khắc nhìn thấy Cận Hải Dương, trái tim vốn đang treo lơ lửng của Thẩm Lưu Bạch lập tức thả lỏng.

Cô ấy cố tình đứng trên đường ô tô để đón xe, rất có thể cô sẽ bị thương, cô biết điều đó.

Nhưng cô không thể chịu được chuyện phải trở về cơn ác mộng trước đây, cũng không muốn chết!
Cô liên tục tính toán tốc độ xe và hướng đi, như cô đã làm cách đây mười năm, cô ấy tự tin rằng mình có thể thử!
May mắn thay, lần này ông trời cho cô một cánh cửa, anh đến, cô đã an toàn.

Cận Hải Dương theo tầm mắt của cô, có năm sáu tên côn đồ đang tiến đến chỗ xe đậu, như thể vừa tìm được một con cừu béo.

Anh trừng mắt nhìn Thẩm Lưu Bạch một cái, thô lỗ đẩy cô vào trong xe, còn anh thì đứng bên cạnh xe, đợi vài người tới gần.

“Beep! Anh em lên đi, thì ra là một thằng nhà giàu chết tiệt, còn béo bở hơn con nhỏ đó, kéo đi hết còn có thêm một phần tiền nữa!”
Tên cầm đầu tóc vàng hét lên, đám côn đồ cùng nhau xông lên.

Người đàn ông đó trông có vẻ cứng rắn, nhưng anh ta chỉ có một người, còn họ có dao trong tay, họ lúc nào cũng có thể giết anh ta!
Tóc vàng nghĩ rất hay nhưng chưa kịp đến gần “cừu béo” thì con dao gọt hoa quả trong tay đã bị đá văng ra xa, cổ tay đau tê dại, không thể dùng sức được nữa.

“Anh em, thằng này chỉ là rác rưởi, ông chủ nói bị thương hay tàn phế cũng không sao!”

Tóc vàng ôm tay, hung ác nói.

Vài tên côn đồ liền rút dao gấp ra, bao vây Cận Hải Dương.

Thẩm Lưu Bạch ở trong xe kinh hãi nhìn, rung tay bấm điện thoại gọi cảnh sát, nhưng lại bị tên mập cản lại.

“Không sao, anh Dương sẽ tự mình xử lý.


“Lão Đổng, lái xe xa một chút, khóa cửa lại.


Cận Hải Dương bẻ cổ và bóp cổ tay, dặn Đổng Võ Nhất.

Động cơ của chiếc Maserati màu đen gầm lên và vọt đi hơn chục mét trong tích tắc, dừng lại ở một gốc cây lớn bên đường.

Lúc này, hai tên côn đồ giơ dao lao tới.

Cận Hải Dương giơ chân đá một cái rồi dùng trái tay vặn vào cánh tay người kia, tiếng bẻ giòn giã vang lên, cánh tay của tên côn đồ bị bẻ gãy, hắn lăn sang một bên rồi hú lên.

Nhìn thấy bên mình bị đánh tan nát, tóc vàng thấy hai chân mềm nhũn.

Hắn té rồi muốn bò dậy, nhưng Cận Hải Dương tới gần, khuỵu gối, bóp gáy hắn, đồng thời cũng bẻ một cánh tay của hắn
“Cố ý gây thương tích, sinh sự gây chiến, mày muốn bị truy tố tội nào?”
Anh nhìn chằm chằm con dao gấp trên mặt đất một lúc, sau đó đột nhiên chế nhạo, trầm giọng nói.

“Sợ vậy mà mày còn dám chơi dao, lúc tao thấy máu thì mày còn đang nghịch bùn thôi đó!”
“Nói xem, ai sai mày tới đây?”.


— QUẢNG CÁO —