Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 100: Giấc mộng quay về thời cấp ba



Tới gần cuối năm, tất cả mọi người đều đang làm nốt những công việc cuối cùng của năm.

Thành thị này, cuối cùng lại nghênh đón một mùa đông mới.

Trong cơn gió lạnh khắc nghiệt, thổi không gãy nổi những cành cây sừng sững đứng bên đường rộng lớn, bầu trời xám xịt càng khiến những viên gạch lát đường màu sắc không giống nhau lộ ra vẻ buồn tẻ, người đi đường trong chiếc áo khoác co rúm người ôm ly trà sữa nóng hổi trên tay, sương trắng từ từ bay về phía chân trời hòa cùng một thể với không khí.

Cố Dật Nhĩ đứng trước cửa sổ sát đất uống ly cà phê nóng, thổi máy sưởi, nhìn một mảnh hiu quạnh bên ngoài.

Cô bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Anne, cô nói, có phải sắp đến kỳ nghỉ rồi không?”

Trợ lý cười cười: “Cố tổng, đã đến kỳ nghỉ rồi, lúc này ngoại trừ học sinh cấp ba ra thì hầu hết học sinh đã nghỉ rồi.”

“Phải không?” Trong lòng Cố Dật Nhĩ thở dài.

Lúc cô học cấp ba, thật sự đã qua rất lâu rất lâu rồi.

“Khó có được một hôm chủ nhật.” Cố Dật Nhĩ nhìn về phía trợ lý, “Đừng để một ngày đẹp thế lãng phí ở đây tăng ca, công việc ngày mai xử lý cũng không muộn, cô về đi.”

Chờ trợ lý rời đi, trong văn phòng to như vậy cũng chỉ còn lại một mình cô.

Lúc này, cô bỗng nhiên rất muốn gọi điện thoại tâm sự với Tư Dật.

Cho dù chỉ là nói chút lời vô nghĩa cũng được.

Trong lòng suy nghĩ như vậy, tay cô đã lập tức đi tìm di động.

Có lẽ chính là thần giao cách cảm, điện thoại của Tư Dật trùng hợp gọi tới.

“Nhĩ Đóa, anh cho mình nghỉ một hôm.” Giọng nói của Tư Dật nghe thật nhẹ nhàng, “Em có muốn cũng nghỉ một ngày không?”

“Nghỉ thế nào?”

“Ở công ty chờ anh.”

Ước chừng nửa giờ, Tư Dật nói cô có thể xuống lầu.

Cố Dật Nhĩ thu dọn đồ đạc, bước chân có chút vội vàng bước vào thang máy.

Xe Tư Dật ngừng ở cửa công ty, Cố Dật Nhĩ vẫy vẫy tay với anh ở trong xe, mở ghế phụ ngồi xuống.

“Xin hỏi vị tiên sinh này, hành trình của chúng ta được sắp xếp thế nào?” Cố Dật Nhĩ cười hỏi.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác lông dê dáng dài, bên trong là áo dệt kim màu xám, vừa thành thục lại nho nhã.

Tư Dật nghiêng đầu cười cười với cô: “Em có muốn một buổi hẹn hò đặc biệt không?”

“Đặc biệt như thế nào?”

Tư Dật cởi bỏ đai an toàn, cúi người từ ghế sau lấy tới hai cái túi rồi đưa một cái cho cô.

Cô tưởng là quà gì, tò mò xốc túi lên lấy đồ bên trong ra.

Đồ thể dục xanh trắng đen xen nhau, Cố Dật Nhĩ càng nhìn càng thấy quen, mở quần áo ra, phía bên ngực trái, cô thấy được huy hiệu trường quen thuộc.

Chim bồ câu hòa bình màu trắng được bao bọc trong bông lúa mì màu vàng, vòng trong bên ngoài là một loạt chữ Khải.

Trường THPT Số Bốn Thành Phố Thanh Hà.

Cô kinh ngạc ra tiếng: “Đây là đồng phục của Tứ Trung?”

“Đúng vậy.” Ngữ khí của Tư Dật mềm mại, “Đồng phục so với hồi của chúng ta thì đã có chút cải biến, nhưng màu sắc vẫn là xanh trắng, mặc cái này, hôm nay chúng ta là học sinh cấp ba trốn cha mẹ ra ngoài hẹn hò, những cái khác đều không cần suy xét.”

“Chúng ta mặc cái này, thích hợp không?” Cố Dật Nhĩ có chút ngượng ngùng, “Dù sao cũng sắp 30 rồi.”

“Người dựa y trang.” Tư Dật duỗi tay xoa xoa đầu tóc mình, lùa tóc mái được chải ngược ra phía sau xuống trước trán, lập tức trông có vẻ trẻ tuổi hơn rất nhiều.

Cố Dật Nhĩ cười.

Nếu anh muốn trở lại 18 tuổi, vậy thì cô sẽ chiều anh.

“Đi, chúng ta đi làm tóc đi.” Cố Dật Nhĩ lấy di động ra muốn gọi cho thẩm mỹ viện mà cô thường đi.

“Anh không học theo mấy tiểu nam sinh đâu.” Tư Dật có chút kháng cự, “Nhuộm tóc thành các màu lung tung.”

“Nhưng bây giờ anh chính là tiểu nam sinh.” Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, điện thoại đã được nối máy, “A, xin chào, tôi là Cố Dật Nhĩ.”

Tư Dật căn cứ theo địa chỉ Cố Dật Nhĩ nói lái đến thẩm mỹ viện.

Mới vừa đi vào đã có một người đàn ông trang điểm thời thượng ra tiếp đón, Cố Dật Nhĩ gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích của mình: “Làm hai bọn tôi nhìn qua trẻ tuổi một chút.”

Người đàn ông ngẩn người, nhìn cô lại nhìn Tư Dật, có chút bất đắc dĩ: “Trong nhóm bạn cùng lứa, Cố tổng nhìn qua đã là cực kỳ trẻ tuổi rồi.”

“Là muốn cho chúng tôi nhìn qua như 18 tuổi.” Cố Dật Nhĩ sửa lại cho đúng.

Tư Dật ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt.

Người đàn ông cười: “Hai vị đây là muốn?”

“Hồi ức lại những năm tháng xanh miết.” Cố Dật Nhĩ nhướng mày, “Được không?”

“Tôi sẽ cố gắng, hai vị xin mời đi theo tôi.”

Trải qua vài tiếng đồng hồ lăn lộn, một buổi sáng này cứ như vậy nháy mắt trôi qua.

Tóc của Tư Dật hơi được cuốn lại, anh sờ cái cằm trơn bóng ngồi ở sô phai đợi hơn bốn mươi phút mới thấy Cố Dật Nhĩ chuẩn bị xong xuôi.

Cô không trang điểm, tóc quăn đã được duỗi thẳng, buộc thành tóc đuôi ngựa cao, trên trán cũng có thêm một chút tóc mái.

Khi Cố Dật Nhĩ còn nhỏ, ngũ quan thiên về thanh lệ, hơn nữa từ nhỏ học nhạc cụ và vũ đạo mà được bồi dưỡng ra một thân khí chất, cả người nhìn qua cực kỳ xuất chúng thoát tục, khi đó Tư Dật cảm thấy cô quả quả thật là một tiểu tiên nữ.

Sau này, ngũ quan cô nẩy nở, đôi mắt vũ mị đa tình kia cũng càng ngày càng diễm lệ, môi đỏ xứng mỹ nhân, tiểu tiên nữ trước kia đã trưởng thành.

Cố Dật Nhĩ không trang điểm trước mắt khiến anh trong lúc hoảng hốt như mình trở lại rất nhiều năm về trước.

Dưới ô cửa sổ đón gió, cô vẫn là Nhĩ Đóa còn chưa trưởng thành trước kia.

Cố Dật Nhĩ đi đến trước mặt anh, vừa lòng gật đầu: “Không tồi, rất có cảm giác lúc ấy.”

Quả nhiên có tóc mái là trẻ ra.

“Anh thật là có chút không quen khi em không trang điểm.” Tư Dật cười trêu ghẹo.

Ý cười của Cố Dật Nhĩ càng rõ ràng: “Trang điểm rồi, kiểu mặt mộc.”

Hai người dứt khoát thay luôn đồng phục trong cửa hàng.

Vừa mới bắt đầu còn cảm thấy cưa sừng như vậy rất không quen, nhưng sau khi được nhân viên trong cửa hàng tâng bốc một phen, đến lúc ra ngoài, hai người đã da mặt dày không e ngại gì nữa.

Vì sợ bị cảnh sát giao thông cho rằng là vị thành niên không có giấy phép lái xe nên Tư Dật bằng tốc độ nhanh nhất lái xe đến Tứ Trung.

Tư Dật có vẻ đã sớm chào hỏi trước với bảo vệ, cứ như vậy mà nghênh ngang được mở cửa cho vào.

Khi một lần nữa đặt chân lên vùng đất này, Cố Dật Nhĩ cảm thấy như mình đã mơ một giấc mộng.

Cô nhìn gác chuông lớn quen thuộc trước mắt, mười mấy năm, mặt chuông màu trắng nhìn có chút hơi ố vàng nhưng không làm giảm đi vẻ trang nghiêm túc mục.

Diện tích của Tứ Trung rất lớn, đi bộ thì xa mà đi xe thì không cần thiết, Tư Dật đỗ xe vào bãi đỗ rồi đưa cô đến bãi gửi xe đạp dưới khu dạy học.

Tư Dật không biết từ đâu móc ra một cái chìa khóa, thuần thục mở ra một chiếc trong đó.

Anh cầm ghi đông, chân dài xoạc một cái ngồi lên, nhướng mày với cô: “Lên xe.”

Tư thế rất đẹp trai, với điều kiện là chiếc xe này không phải là chiếc xe hai người cùng đạp.

Và anh không ngồi ở hàng ghế phía sau.

“……” Cố Dật Nhĩ trầm mặc vài giây, mở miệng hỏi, “Tại sao lại là xe đạp đôi?”

“Xe đạp bây giờ đều không có ghế sau nên chỉ có thể đi xe đạp đôi.”

“Vậy tại sao anh không lấy hai cái?”

“Anh sợ không có anh đỡ em sẽ ngã chết.”

“……” Nói có sách mách có chứng, không thể phản bác.

Cố Dật Nhĩ không thể nhịn được nữa, cuối cùng chỉ vào ghế trước nghiến răng nghiến lợi: “Vậy anh ngồi phía sau để lại ghế trước cho em là muốn làm nhục em sao?”

Tư Dật nghiêng đầu: “Em đi xe đạp là do anh dạy, bây giờ anh nghiệm thu thành quả.”

Cố Dật Nhĩ dùng ngón tay giơ con số: “Anh dạy bao giờ? Đã qua lâu lắm rồi! Em nào còn nhớ rõ?”

“Nhĩ Đóa, dường như em còn thấy rất vẻ vang nhỉ.” Tư Dật híp mắt, “Nếu em thi bằng lái có thể một lần thông qua, vậy tại sao xe đạp lại không được?”

“Bốn bánh với hai bánh có thể giống nhau sao?” Cố Dật Nhĩ rất đúng lý hợp tình mà giảo biện, “Anh ngồi trước, nếu không thì hai ta chuẩn bị tuổi xuân chết sớm đi.”

Tư Dật bật cười: “Em đang nói tiếng người sao?”

“Không phải tiếng người mà anh còn có thể nghe hiểu?” Cố Dật Nhĩ mắt trợn trắng, đứng tại chỗ, hay tay cắm vào túi quần, biểu tình anh có thể làm gì được em.

Tư Dật bất đắc dĩ, hai chân chống trên mặt đất: “Nếu đổ anh có thể chống được.”

Cố Dật Nhĩ nhìn đôi chân dài, vuốt cằm nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn là cũng rất an toàn nên đồng ý ngồi phía trước.

Cô cầm lấy tay lái, ngữ khí nghiêm túc: “Em xuất phát đây.”

“Xuất phát đi.”

“Anh chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi.”

“Let’s go!”

“Go!”

Khẩu lệnh hô vài lần, Cố Dật Nhĩ vẫn chưa có nửa điểm muốn đạp bàn đạp.

Tư Dật dở khóc dở cười: “Chỉ có sấm sét không có mưa à.”

“Anh đợi em một lát, em còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.”

“……” Tiểu Cố tổng sấm rền gió cuốn của Gia Nguyên cư nhiên cũng có thể do dự không quyết đoán như vậy, xe đạp thật là một kiện Thần Khí.

Cuối cùng, Cố Dật Nhĩ cũng đặt được chân lên bàn đạp.

Cô miễn cưỡng bắt đầu đạp, Tư Dật sợ cô đạp mất sức nên yên lặng ở phía sau ra lực.

Chỉ là xe đạp này đi theo hình chữ S cực kỳ quyến rũ, hơn mười mét bị cô đi thành 100 mét.

“Ai da em không lái được.”

“Đừng dùng sức, nhẹ nhàng chuyển phương hướng là được.”

“Phía trước có tảng đá.”

“Em vòng qua đi.”

Mông hai người đồng thời run lên, eo căng thẳng.

“……” Quả nhiên là thân thể già rồi.

Cố Dật Nhĩ run rẩy đạp xe, vốn dĩ con đường này cũng bằng phẳng nên cũng không có dấu hiệu muốn lật xe.

Cho đến khi đi đến một con đường nhỏ, bên trái đường có một cái ao nhỏ, bởi vì thời tiết lạnh mà phía trên nổi đầy lục bình.

“Em đừng đi về phía hồ nước.” Tư Dật nhắc nhở cô.

Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới.

“……” Cô rõ ràng xoay về bên phải mà tại sao đầu xe lại trật sang bên trái.

Con đường nhỏ này không biết xui xẻo thế nào mà lại hơi dốc.

Ngữ khí của Tư Dật cũng có chút nóng nảy: “Rẽ phải đi! Rẽ phải!”

“Vô dụng.” Giọng của Cố Dật Nhĩ đã có chút run lên, “Tư Dật chúng ta sắp chết!”

“…Không chết được, em bóp phanh đi.” Tư Dật nặng nề mà thở dài, “Ngày mùa đông thế này, anh không muốn chết trong nước cùng em.”

Cô bóp phanh thật mạnh, Tư Dật duỗi chân cọ xát trên mặt đất, cuối cùng cũng dừng được xe đạp.

Hai người đều há miệng thở phì phò.

Quả thực chính là sống sót sau tai nạn.

“Bằng lái ô tô của em làm thế nào mà thi được vậy?” Tư Dật cuối cùng hỏi ra vấn đề này.

Cố Dật Nhĩ ấn ngực trừng anh: “Anh đang hoài nghi kỹ thuật lái xe của em sao?”

Tư Dật không nói chuyện mà dùng ánh mắt nói cho cô, đúng thật là đang hoài nghi.

Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng, lại ngồi lên xe, tư thế muốn lao tới: “Muốn chết sao?”

“……” Tư Dật nhận thua, “Cố Dật Nhĩ nữ sĩ, cầu xin em làm người đi.”

Cuối cùng vẫn là để Tư Dật ngồi phía trước.

Cố Dật Nhĩ không cần nắm giữ phương hướng nên cả người lập tức thả lỏng, đến đạp xe cũng lười đạp.

Tư Dật ngồi ở phía trước cũng cảm nhận được sự thoải mái của cô, ngữ khí có chút khó chịu: “Nhĩ Đóa, em không thể đạp một chút sao?”

“Gọi ba ba.” Cố nữ sĩ cực kỳ kiêu ngạo.

Tư Dật phanh kít lại, Cố Dật Nhĩ lao người về phía trước, thiếu chút nữa thì bay ra khỏi ghế ngồi.

Giọng của cô hung dữ: “Anh làm gì đấy?”

“Nếu bây giờ em không đạp thì tối nay anh sẽ khiến chân của em không còn là của em nữa.” Ngữ khí của Tư Dật trầm thấp, híp mắt nhìn cô, “Tin không?”

Cố Dật Nhĩ không sợ Tư Dật uy hiếp.

Nhưng cô sợ Tư Dật lấy chuyện trên giường ra uy hiếp cô.

“Em đạp.”

Tư Dật vừa lòng sờ sờ đầu cô: “Ngoan.”

Trên sân trường, thi thoảng có mấy học sinh đi ngang qua.

Họ trợn mắt há hốc mồm nhìn đôi tình nhân ngốc nghếch đang ve vãn đánh yêu ngược gió này.

Lớn lên nhân mô cẩu dạng, đáng tiếc là hai kẻ ngốc.

(Nhân mô cẩu dạng: những người vẻ ngoài thanh lịch trang nhã, phong độ nhưng hành động thô tục, kệch cỡm, thường dùng để mỉa mai.)